Tôi b·ị đ·ánh thức bởi cảm giác đau đớn toàn thân, cái cảm giác này giống như bị ai đó xé xác vậy, tôi đoán mấy vụ ngũ mã phanh thây mà tôi xem ở trong phim truyền hình cũng chỉ đau thế này mà thôi. Cũng may là cơn đau này đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, nếu không thì tôi đã phát điên vì đau đớn rồi.
Mở mắt ra, ở trước mặt tôi là 2 tên có khuôn mặt dị hợm mặc đồ cổ trang đen trắng, rất may là tôi có sở thích xem phim kinh dị nên dây thần kinh của tôi cũng thuộc dạng khá 'thô' nếu là người bình thường thì khi nhìn thấy mặt 2 tên này hẳn là sẽ bị dọa c·hết kh·iếp. Tôi cảnh giác nhìn 2 tên này lên tiếng hỏi:
- Các...Các ngươi là ai? Các ngươi đây là đang đóng phim sao?
Hai tên này không lên tiếng, tên mặc áo trắng cứ nhìn lên nhìn xuống người tôi làm cho lỗ hậu tôi có chút ngứa ngứa, còn tên áo đen thì đang bận cuốn sợi xích vào trong tay...
Đợi đã, xích!?
Tôi cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy sợi xích này từ trong trái tim tôi mọc ra, kéo dài đến tay của tên mặc đồ đen kia. Tuy nhiên, đó không phải điều kỳ lạ nhất, điều kỳ lạ nhất nằm ở chính cơ thể của tôi kìa, cơ thể tôi nó có chút...bán trong suốt a. Nó giống như khi tôi mua phần mềm hack khiến cho nhân vật trong game của tôi tàng hình cơ mà sau khi mua xong mới biết đây chỉ là phần mềm rởm chỉ có thể kiển cơ thể nó hơi hơi mờ đi mà thôi.
Khi tôi đang chăm chú quan sát cơ thể hiện tại của mình thì tên mặc áo trắng có vẻ đã nhìn xong cơ thể tôi, hắn mở miệng nói:
- Ừm, chiều cao 1 mét 7, người hơi mập, trên tay phải có 3 nốt ruồi, dây xích dài 2,6 mét chứng tỏ tên này c·hết vào tuổi 26, khuôn mặt giống như mô tả, được rồi Hắc huynh, đưa hắn về thôi.
Tên mặc áo đen cau mày nói:
- Ngươi lại quên quy trình rồi sao?
Tên áo trắng nghe như vậy liền tự vỗ đầu nói:
- A! Quên mất, này linh hồn kia, ngươi tên là gì ấy nhỉ?
Tôi đưa mắt nhìn 2 tên giở hơi này, nói:
- Tôi tên là Tuấn... Lưu Văn Tuấn. Mà rốt cuộc ngươi đang nói cái gì đấy? Cái gì linh hồn cơ?
Tên mặc áo trắng nói:
- Ừm, có vẻ ngươi c·hết quá nhanh nên vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nói một cách đơn giản thì ngươi đ·ã c·hết rồi, 2 chúng ta chính là Hắc Bạch Vô Thường làm nhiệm vụ đưa ngươi xuống dưới uống trà 1 chút. Thế nào anh bạn, có hứng thú đi cùng chúng tôi 1 chuyến không?
Tôi giật mình nhớ lại, đúng là tôi nhớ rõ ràng lúc đó bản thân mình đã nhảy xuống cầu, sau đó 1 tia chớp lóe lên... Chẳng lẽ...
Nhìn xung quanh, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra 1 cái xác cháy đen đang nằm ở phía sau lưng mình. Tôi rụt rè hỏi:
- Ờm, tôi có thể không đi không?
- Không thể!
Cả 2 tên đồng thanh nói, sau đó tên mặc đồ đen lên tiếng:
- Được rồi, định danh đã kết thúc, chúng ta trở về thôi.
Nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng, cả 2 tên Hắc Bạch Vô thường bắt đầu chìm nhanh xuống dưới lòng đất, kéo theo tôi cùng đi xuống. Tôi thầm nghĩ:
- Đây là thuật độn thổ trong tiểu thuyết tiên hiệp sao?
Nhìn thấy khuôn mặt đầy ngạc nhiên của tôi, tên Bạch vô thường lên tiếng:
- Ngươi lên nhắm mắt và miệng lại, chúng ta sắp sửa di chuyển với tốc độ cao, với người lần đầu xuống địa phủ thì tốt nhất là không nên nhìn quá trình di chuyển này để tránh hậu quả đánh tiếc có thể xảy ra?
- Hậu quả gì cơ?... AAAA!
*Vèo*
Chưa kịp hỏi hết câu, tốc độ rơi xuống của chúng tôi đột ngột tăng lên, khung cảnh xung quanh sượt qua trong mắt khiến cho tôi đầu váng mắt hoa. Nhớ lại lời khuyên của Bạch vô thường, tôi vội vàng nhắm mắt lại. Một lúc sau, chân tôi có cảm giác như chạm vào vật cứng nào đó, tôi ngã vật ra đất, trong lòng thầm nghĩ:
- A, cuối cùng chân cũng chạm đất rồi, đất mẹ tuyệt vời a!
Khi tôi đang phân vân có nên hôn mặt đất hay không thì âm thanh của Bạch vô thường vang lên:
- Hầy, cuối cùng đã về rồi, chuyến này là chuyến cuối cùng rồi nhỉ?
Tên Hắc vô thường gật đầu. Tôi cố nén cảm giác chóng mặt, nhìn ngó xung quanh, khu vực này là một bãi đất trống không người, cảnh vật xung quanh được màn đêm bao phủ.
Nếu không nhờ xung quanh có những ngọn lửa màu lam bay quanh thì chỉ sợ tôi đã không nhìn thấy được cảnh vật xung quanh rồi. Thấy bãi đất trống này cũng không có gì đặc biệt, tôi hỏi:
- Giờ thì tôi phải làm gì?
- Chú ấy hả? chỉ cần đi theo là được, đợi chút để tôi gọi người đến đón.
Nói xong, tên Bạch vô thường lấy ra một cái di động từ trong tay áo bắt đầu gọi điện. Tôi thầm nghĩ:
- Dưới địa phủ cũng dùng điện thoại sao?
Có vẻ như nhìn thấy được suy nghĩ của tôi, tên Hắc vô thường luôn im lặng kia mở miệng nói:
- Chúng ta là người làm công dưới âm phủ, không phải người tối cổ ăn lông ở lỗ, đừng nói là điện thoại, ngay cả TV hay máy tính thì ở dưới này cũng có lắp đặt đầy đủ hết.
- A! Là vậy sao?
Tên áo đen gật đầu rồi không nói gì nữa. Chờ đợi 1 lúc, phía xa chợt xuất hiện một thứ gì đó màu xanh đang tiếp cận với tốc độ cực nhanh. Nheo mắt nhìn kỹ, thì ra thứ đang tiếp cận là một chiếc xe buýt 25 chỗ đang lướt đến.
*Vèo* *Kít*
Chiếc xe phanh gấp rồi dừng lại ở trước người chúng tôi, cửa xe mở ra.
- Vào đi! Mấy chú là khách cuối cùng hôm nay rồi.
Âm thanh của lái xe ở bên trong truyền ra, sau khi đi vào chỉ thấy bên trong cũng có không ít người... à nhầm, phải gọi là linh hồn mới đúng. Ngoài ra tôi cũng phát hiện ra 1 điều, Hắc Bạch vô thường không chỉ có 2 người đã đưa tôi xuống đây, chỉ thấy mỗi một linh hồn đều có 1 cặp Hắc Bạch vô thường đi theo. Nghĩ lại cũng đúng, thế giới mỗi giây có khoảng hơn vài trăm n·gười c·hết đi, nếu chỉ có mỗi 1 cặp Hắc Bạch vô thường thì làm sao có thể làm hết việc được.
Đợi chúng tôi ngồi vào chỗ, chiếc xe buýt bắt đầu tăng tốc lao đi. Tôi nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ thầm nghĩ:
- Địa ngục này chẳng có cái gì cả, không thấy động vật thì cũng thôi, ngay cả cây cối cũng chẳng có. Ngoài đám lửa ma trơi đang lơ lửng trên đầu ra thì cũng chỉ có cát mà thôi a.
Chợt âm thanh của lái xe vang lên:
- Điểm đến tiếp theo, đầu nguồn sông Hoàng tuyền, thành phố Vàng Mã. Mọi người chuẩn bị xuống xe!
Tôi nghe như vậy thì quay đầu hỏi Bạch vô thường đang ngồi bên cạnh:
- Thành phố Vàng Mã là thành phố gì vậy?
- À, thành phố này có thể coi như là tầng 19 của địa ngục, đây vốn là nơi tiếp nhận tiền tài và đồ vật mà gia đình n·gười c·hết hóa để đưa cho linh hồn thân nhân họ. Diêm la vương đã quyết định xây thành phố chỗ này thành nơi nghỉ chân cho nhân viên và linh hồn khi mới tới. Linh hồn như ngươi sẽ được ở nơi này 1 ngày để thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của bản thân trước khi bước vào tầng đầu tiên của Địa ngục để nhận phán xét và trừng phạt nếu có, nếu không thì chú sẽ ngay lập tức được sắp xếp đầu thai 1 cuộc đời mới. Chú có thể coi như đây là bữa ăn cuối cùng trước khi ra pháp trường đi. Ha ha ha!
Tôi tự ngẫm lại, thấy bản thân mình kiếp này cũng không có làm việc gì xấu, thậm chí tôi còn loại bỏ giúp cho xã hội này 1 con sâu mọt bẩn thỉu như tên Lý Đức kia. Nghĩ đến đây thì tôi thấy yên tâm hơn hẳn, có vẻ lần này mình sẽ không nhận phải trừng phạt gì.
Khi tôi đang suy nghĩ thì chiếc xe buýt cũng dần dần giảm tốc rồi dừng lại, tôi lúc này cũng thầm giật mình nhìn xung quanh. Sau đó biểu cảm của tôi bắt đầu thay đổi, trở nên giống hệt như những linh hồn đang ở trong xe buýt - --Trợn mắt há hốc mồm a!
Tôi buột miệng nó ra suy nghĩ của mình:
- Đây... Đây là địa ngục sao? Chú chắc chắn chỗ này không phải là Las Vegas đấy chứ?