Làm theo chỉ dẫn của Đỗ bà, tôi lên xe đi thẳng đến khu vực phía Nam của thành phố. Sau khi xuống xe, tôi mở ví lấy tờ giấy bên trong ra đọc rồi đi theo chỉ dẫn tìm được đến trước cửa của một sòng bạc có trên là sòng bạc Phi Thăng.
Cũng giống như cửa hàng tiên tri của Đỗ bà, nơi này cũng vô cùng xập xệ và vắng khách. Ngay cả vị trí của nơi này cũng vô cùng khó tìm, giống như nơi này được mở ra chỉ để cho vui chứ không phải để đón khách vậy.
Mở cửa bước vào nhìn quanh, tôi có chút thất vọng. không gian trong quán này cũng khá rộng, cơ mà nơi này lại chẳng có chút đồ nội thất hay trang trí gì. Cái đó thì cũng thôi, điều khiến tôi thất vọng nhất chính là nơi này cũng không có bàn đánh bài hay bàn roulette. Bên trong sòng bạc này ngoài vài dãy máy đ·ánh b·ạc ra thì không còn trò gì khác.
Bên trong cũng không có nhân viên nào ngoài một ông bác 60 tuổi ngồi ở quầy bán chip.
Tôi đi đến quầy, dựa theo tờ giấy của Đỗ bà nói:
- Tôi muốn chơi máy đ·ánh b·ạc Điều ước.
Ông bác kia nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ rồi hỏi:
- Cậu chắc chắn đấy chứ.
Tôi gật đầu.
- Vâng, tôi chắc chắn.
Được rồi, lên lầu 2 đi. Máy đ·ánh b·ạc nằm ở trên đó.
- Còn chip của tôi thì sao?
- Máy đ·ánh b·ạc đó không cần chip cũng chơi được. Chỉ là, cậu chỉ có thể chơi 1 lần mà thôi. Người chỉ cậu đến đây không giải thích cho cậu à?
- Dạ không.
Nghe tôi trả lời, ông ta nhìn tôi với vẻ thương hại rồi nói:
- Được rồi, cậu cứ lên đó gạt cần gạt của máy là chơi được. Trước khi gạt cần thì nhớ nói điều ước của cậu trước cái máy, nếu đèn trên máy báo đỏ thì có nghĩa là điều ước của cậu không được máy chấp nhận, nếu là đèn báo trắng thì cậu có thể quay được rồi.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi trèo lên cầu thang đi lên tầng hai.
Sau khi tôi lên cầu thang, ông bác kia mở miệng nói nhỏ:
- Lại có 1 tên quỷ chán sống xuất hiện. Hừ, trên đời này làm gì có thứ tiện lợi ban phát điều ước như đèn thần hay 7 viên ngọc rồng chứ. Hắc hắc, ta không biết ngươi nghe được thông tin cửa hàng của ta ở đâu, nhưng nếu ngươi đã đến thì coi như ngươi xui xẻo.
Nói xong, ông bác kia hoá thành làn khói biến mất.
*****
Tầng 2 của nơi này nếu so với tầng dưới thì thậm chí còn tồi tệ hơn nhiều. Ít nhất thì tầng dưới còn sạch sẽ chút chứ tầng thứ 2 này thì coi như là hoàn toàn bị bỏ hoang luôn rồi. Toàn bộ tầng này đều bị báo phủ bởi một lớp bụi dày, không khí căn phòng thì đầy mùi ẩm mốc, lúc tôi lên tầng không để ý còn bị dính mạng nhện lên đầu.
Căn phòng tầng 2 này cũng chẳng có đồ gia dụng hay bất kỳ thứ gì khác, nếu không phải chính giữa phòng có 1 cái máy đ·ánh b·ạc thì tôi còn tưởng đây là một cái khó chứa trống không đấy.
Khi tôi đi đến gần chiếc máy thì nó đột ngột bật lên, tôi đoán là do ông chú ở dưới nhà đã nối điện sau khi tôi lên lầu. Chiếc máy sau khi bật lên thì có phát một bản nhạc không lời nào đó rồi màn hình hiện lên một dòng chữ:
- Hãy nói to điều ước của bạn trước máy, gạt cần và nhận kết quả.
Tôi nhìn vào tờ giấy của Đỗ bà suy nghĩ:
- Đoạn điều ước này không có ghi gì, hẳn là Đỗ bà muốn mình tự nghĩ điều ước đây.
Suy nghĩ 1 lát, tôi nói lớn vào máy:
- Tôi muốn có hệ thống có thể giúp đỡ tôi trong mọi tình huống.
*Ting*
Sau khi đọc xong điều ước, âm thanh từ cái máy vang lên, chiếc đèn lắp trên đầu của máy bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu trắng. Thấy vậy, tôi sờ tay vào cần gạt rồi giật mạnh xuống.
*Tách tách tách*
3 cái ô trên màn hình bắt đầu quay. Tôi cảm thấy có chút kỳ quái khi mấy ô trên màn hình không phải là 1 vài hình hoa quả cùng với hình số 7 to đùng như mấy cái máy khác mà chỉ có 2 hình là hình đầu lâu và hình thiên thần. Cơ mà tôi cũng không quá quan tâm lắm.
- Hẳn là máy này hoặc là tạch hoặc là trúng giải đặc biệt thôi. Ừm, dù sao cũng là chơi miễn phí, không trúng thì cũng không sao cả.
Cái máy đ·ánh b·ạc này cũng chạy rất nhanh, vài giây sau màn hình quay dừng lại. Chỉ là kết quả quay số của tôi lại quá đen. Cả 3 ô đều là hình đầu lâu. Tôi thầm chửi:
- Mình xui dữ vậy sao? Tại sao lại đều là đầu lâu chứ? Lúc này mình chơi ở mấy sòng bạc khác cũng không có xui như vậy a.
Chợt tôi ngửi thấy mùi lạ, định thần nhìn lại thì tôi thấy cái máy đ·ánh b·ạc kia bắt đầu tỏa ra khói đen khiến tôi cả kinh.
- Hả, cái máy này hỏng rồi sao? Đậu xanh, mình liệu có phải đền cái máy này không đây?
Lúc tôi đang suy nghĩ cách giải thích với chủ quán ở dưới nhà thì chỗ khói đang bốc ra kia bỗng tụ lại thành hình những cái đầu lâu bay về phía tôi.
Khi tôi phát hiện ra mấy cái đầu lâu bằng khói này bay đến thì đã quá muộn. Ba cái đầu lâu đã cùng lúc cắn lên người của tôi. Trong đó, 1 cái cắn vào cổ họng tôi, 1 cái thì cắn vào cổ tay phải của tôi. Cái đầu lâu thứ 3 thì bây thẳng vào háng của tôi, may mắn là phản ứng phần dưới của tôi nhanh hơn nhiều so với não nên tôi đã kịp né được sang trái 1 chút, khiến cái đầu lâu kia cắn vào đùi phải của tôi.
Chưa kịp vui mừng vì đã cứu được 'bộ ấm chén' nằm ở giữa 2 đùi thì tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực. Nếu tôi có thể tự nhìn thấy bản thân mình hiện tại thì tôi sẽ ngay lập tức nhận ra rằng những cái đầu lâu kia đang dần dần hút đi sự sống của tôi.
Cơ thể linh hồn vốn đã có chút trong suốt của tôi dần dần nhạt đi. Càng ngày càng nhiều đầu lâu cắn vào người tôi khiến tôi đau đớn ngất đi.
Chợt trong người tôi phóng ra điện quang lập lòe đốt cháy toàn bộ đầu lâu xung quanh thành tro bụi. Một âm thanh từ trong cái máy đ·ánh b·ạc phát ra.
- A! Là lôi điện. Xem ra tên này là c·hết vì bị sét đánh, trong linh hồn hắn vẫn còn chứa chút lôi điện. Thảo nào mấy đứa con của ta lại không ăn được.
Nói xong, cái máy đ·ánh b·ạc kia cũng bắt đầu biến hình, hoá thành dạng người. Cũng chính là ông bác trông quán dưới tầng 1! Ông ta nói:
- Nếu các con của ta không ăn được ngươi thì để ta ăn đi.
Nói xong, miệng ông ta mở to ra thành hình một cái cửa lớn. Hắn muốn một ngụm nuốt lấy toàn bộ cơ thể tôi vào trong miệng hắn. Chợt âm thanh của 1 bà lão vang lên:
- Ta đang chờ giây phút này đấy!
Sau khi âm thanh vang lên, tờ giấy mà Đỗ bà đưa cho tôi bỗng nhiên phát sáng, hoá thành một lá bùa. Lá bùa đó cũng không tồn tại quá lâu, nó ngay lập tức b·ốc c·háy rồi biến thành rất nhiều sợi xích trói chặt cơ thể của ông bác trông quán kia.
Đồng thời cùng lúc ông ta bị trói, đằng sau ông ta cũng đột ngột xuất hiện lỗ đen. Đỗ bà từ trong lỗ đen đó lao ra, trong tay cầm một thanh kiếm do hơn chục đồng xu tết lại với nhau tạo thành.
Thấy ông bác kia đang bị trói lại như bánh tét, Đỗ bà cười ha hả rồi vung kiếm chém bay đầu người chủ quán kia, không để cho hắn kịp nói thêm câu nào.
- Ha ha, cuối cùng thì nhiệm vụ do Diêm Vương bảo mình làm cũng đã hoàn thành, có thể đến Quỷ môn quan phục mệnh được rồi.
Đỗ bà nói xong rồi liếc nhìn tôi vẫn đang nằm ngất trên mặt đất.
- Linh hồn xấu số, dù gì thì ngươi đã giúp ta 1 đại ân. Thôi được, ngươi muốn cái gọi là hệ thống sao? Ta sẽ cho ngươi, coi như là trả công ngươi đã giúp ta.