Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 118: Đứng Yên.

Chương 118: Đứng Yên.


Những nhát chém vô dụng.

Lưỡi kiếm của Yuna xoẹt qua xúc tu quái vật, lưỡi thép cắt vào lớp vỏ xanh thẫm, để lại một vệt nông đến mức gần như không tồn tại, không có tổn thương thật sự, không có vệt máu pixel đỏ rơi xuống.

Nautilus cũng chẳng khá hơn. Từng nhát đâm của cậu xuyên qua thân thể mềm dẻo của nó, nhưng thay vì làm giảm sức mạnh hay tốc độ của kẻ thù, những đòn t·ấn c·ông ấy chỉ càng khiến quái vật gầm rít dữ dội hơn, xúc tu của nó quẫy mạnh như thể chế nhạo sự vô dụng của hai người.

Ba thanh HP của Large Nepenthes, vẫn nguyên vẹn, không hề suy giảm.

Không một chút nào.

Không một tổn thương thực sự.

Họ đang bị mắc kẹt trong trận chiến này.

Yuna nghiến chặt răng, giọng nói xen lẫn kinh hoàng và thất vọng. “Chuyện gì vậy? Tại sao không có sát thương? Chúng ta đã đánh trúng nó mà!”

Nautilus lùi lại một bước, thở dốc khi phải dồn sức né tránh một cú quất mạnh từ xúc tu quái vật.

Đòn t·ấn c·ông sượt qua, để lại một luồng gió cắt ngang khuôn mặt cậu, nếu chậm hơn dù chỉ một giây, cậu có lẽ đã bị hất văng vào bẫy rễ cây phía sau.

Họ không thể tiếp cận phần cánh hoa, điểm yếu thực sự của nó.

Cứ mỗi lần họ thử lao lên, những xúc tu mọc ra từ thân cây khổng lồ lại vung tới, tạo nên một bức tường không thể xuyên phá.

Chúng không nhanh, nhưng sự dày đặc của chúng khiến bất kỳ ai cũng phải chùn bước. Chúng không mạnh đến mức có thể kết liễu ngay lập tức, nhưng chỉ cần một giây bất cẩn, một sai lầm nhỏ nhất, cả hai sẽ bị quấn chặt và nghiền nát trong lớp dây leo đáng sợ ấy.

Không có cách nào đột phá.

Không có đường tiến lên.

Không có lối thoát.

Áp lực vô hình bắt đầu đè nặng lên Nautilus.

Cậu cảm thấy từng sợi cơ trong cơ thể mình trở nên căng cứng. Nhịp thở nặng nề. Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, một cảm giác khó chịu len lỏi qua từng đầu ngón tay, qua từng bước di chuyển.

Hơi thở của quái vật tràn ngập không khí, dày đặc, ngột ngạt, nặng nề đến mức khó mà hít thở được.

Trận chiến càng kéo dài, áp lực càng nặng nề.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, thấm ướt phần tóc mái lòa xòa trước trán cậu. Thanh kiếm trên tay bỗng trở nên nặng nề đến lạ. Cậu siết chặt chuôi kiếm, nhưng đầu óc lại trở nên trống rỗng một cách đáng sợ.

Cậu phải làm gì đây?

Những đòn đánh của họ không có tác dụng. Những cố gắng xuyên qua lớp xúc tu đều thất bại.

HP của quái vật không hề suy giảm, nhưng họ thì không may mắn như vậy. Mỗi lần né tránh đều tiêu hao thể lực. Mỗi lần bị quái vật đẩy lùi, cơ thể cậu lại nặng hơn một chút.

Cảm giác này...

Không phải chỉ là sợ hãi.

Mà là sự bất lực.

Sự bất lực khi biết rằng mình đang chiến đấu một trận thua.

Từng giây trôi qua, từng đòn đánh vô nghĩa, từng lần bị quái vật đẩy lùi, cơn tuyệt vọng như một con rắn siết chặt lấy tâm trí Nautilus.

Có một sự khác biệt rõ rệt giữa nỗi sợ và cảm giác bất lực, và ngay lúc này, Nautilus đang trải qua điều thứ hai.

Cậu biết ơn Ren.

Nếu không có cậu ta, có lẽ cậu đã không kịp cứu Yuna. Có lẽ cô đã không còn ở đây.

Nếu Ren không quyết định giữ chân lũ Nepenthes, có lẽ cả hai đã bị cuốn vào mê cung quái dị này mãi mãi.

Cậu biết điều đó.

Nhưng chính vì vậy, Nautilus càng lo lắng hơn.

Áp lực đè nặng lên cậu, nhưng thứ thực sự khiến cậu nghẹt thở không chỉ là con quái vật khổng lồ trước mặt, mà là người không có ở đây.

Ren.

Cậu ta vẫn chưa đến.

Không một dấu hiệu nào cho thấy bóng dáng quen thuộc ấy sẽ xuất hiện từ giữa những lớp sương mù. Không một tiếng bước chân, không một giọng nói cất lên gọi tên họ.

Bởi vì Ren đã chọn ở lại.

Hình ảnh cuối cùng trước khi Nautilus lao đến đây vẫn còn in hằn trong tâm trí cậu, Ren đứng đó, giữa bầy Little Nepenthes, một mình đối đầu với lũ quái nhỏ để cầm chân chúng.

Cậu ta không có ai yểm trợ, không có ai ở phía sau che chắn. Chỉ có một mình, với thanh kiếm đơn độc trong tay.

Cậu ta biết tình thế nguy hiểm.

Cậu ta biết mình có thể bị bao vây.

Nhưng Ren vẫn không do dự.

Ren đã chọn đánh đổi.

Chỉ để Nautilus và cứu Yuna kịp thời.

Và giờ đây, khi trận chiến cứ kéo dài bất tận, khi lưỡi kiếm của cậu và Yuna vô dụng trước con quái vật, một ý nghĩ len lỏi vào tâm trí Nautilus, siết chặt lồng ngực cậu đến mức khó thở.

Nếu Ren không thể cầm cự nổi thì sao?

Nếu bầy Little Nepenthes quá đông, nếu chúng bao phủ lấy cậu ta như những sợi dây leo siết chặt con mồi?

Nếu cậu ta đã bị hạ gục...

Nếu Ren đã không còn ở đó nữa thì sao?

Nautilus cắn chặt răng. Ngực cậu phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, mồ hôi lạnh túa ra, sống lưng cậu cứng đờ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Cậu không thể chấp nhận điều đó.

Không thể chậm trễ hơn nữa.

Không thể để Ren tiếp tục một mình đối mặt với nguy hiểm.

Nhưng con quái vật trước mặt vẫn đứng vững. Những xúc tu giăng kín mọi lối đi, chặn đứng từng nỗ lực t·ấn c·ông.

Lưỡi kiếm của cậu và Yuna không để lại một v·ết t·hương nào, không có cách nào xuyên thủng lớp phòng thủ khủng kh·iếp đó.

Cậu biết. Cậu hiểu.

Nhưng cơ thể cậu vẫn không ngừng run lên vì nỗi bất an đang dâng trào.

Càng kéo dài, càng tuyệt vọng.

Càng kéo dài, tính mạng của Ren càng nguy hiểm.

Và cậu không thể để chuyện đó xảy ra.

Nautilus nghiến chặt răng, hai bàn tay siết lấy chuôi kiếm đến mức khớp ngón tay tái nhợt. Cậu biết. Cậu biết mình phải làm gì. Không có lựa chọn nào khác.

Không có đường lui.

Không có thời gian do dự.

Cậu lao tới...

Nhưng cơ thể không cử động.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, như hàng ngàn mũi kim châm thẳng vào từng thớ cơ. Trái tim cậu siết chặt, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt đến nỗi không thở nổi. Đôi chân, vốn đang lao đi với quyết tâm, bỗng chốc bất động.

Như thể một sợi xích vô hình đang trói chặt cậu vào mặt đất.

Nautilus muốn di chuyển.

Cậu phải di chuyển.

Nhưng những tín hiệu loạn xạ từ trong não cậu đang hét lên một điều duy nhất.

Đừng làm thế.

Đừng lao vào.

Đừng ngốc nghếch như vậy.

Nó sẽ g·iết cậu.

Nó sẽ g·iết cậu ngay lập tức.

Sợ hãi.

Sự sợ hãi tràn ngập từng tế bào, như một cơn sóng lớn nhấn chìm tất cả. Nautilus không thể kiểm soát được chính mình.

Những ngón tay cậu co quắp, hơi thở dồn dập đến mức gần như nghẹn lại. Tầm nhìn của cậu nhòe đi, không phải vì sương mù trong khu rừng, mà vì nỗi hoảng loạn đang bủa vây lấy tâm trí.

Cảm giác này... cậu đã từng trải qua.

Lần đầu tiên cậu bước ra khỏi Thị trấn Khởi đầu.

Lần đầu tiên cậu nhận ra đây không còn là một trò chơi.

Lần đầu tiên cậu đối mặt với c·ái c·hết thật sự.

Lần đầu tiên... cậu bị trói chặt bởi nỗi sợ.

Không. Không phải lần đầu tiên.

Mà là lần nữa.

Lần nữa, cậu bị mắc kẹt trong chính cơ thể mình.

Lần nữa, cậu nhìn thấy con quái vật trước mặt, nhưng không thể nhấc chân lên.

Lần nữa, cậu bị đông cứng...

Và lần này, có ai đó sẽ phải trả giá.

Một tiếng hét xé toạc không gian.

"Aaaaah!"

Nautilus rùng mình.

Cậu nhìn thấy...

Cái xúc tu khổng lồ của con Miniboss quét ngang như một lưỡi hái tử thần.

Nhìn thấy Yuna ngay trong đường t·ấn c·ông ấy.

Nhìn thấy đôi mắt cô mở lớn, tràn ngập kinh hoàng khi không thể kịp tránh.

Nhìn thấy cô bị hất bay.

Nhìn thấy thanh HP của cô tụt xuống vạch đỏ trong một khoảnh khắc.

Một giây.

Chỉ một giây thôi.

Nautilus cảm thấy mọi thứ như chậm lại, nhưng cậu biết...

Khoảnh khắc ấy, đủ để g·iết c·hết một người.

Cơ thể Yuna văng xa, lăn dài trên mặt đất, trước khi đập mạnh vào một thân cây. Một âm thanh khô khốc vang lên, lạnh lẽo như một bản án tử.

Cô run rẩy.

Cố gắng chống đỡ.

Cố gắng đứng dậy.

Nhưng không thể.

Và Nautilus...

Vẫn đứng yên.

Cậu có thể lao đến.

Cậu có thể ngăn cản đòn đánh ấy.

Cậu có thể làm gì đó.

Cậu đáng lẽ phải làm gì đó!

Nhưng cậu đã không làm gì cả.

Cậu đã để nỗi sợ kiểm soát mình.

Cậu đã phạm sai lầm.

Và sai lầm ấy, suýt nữa đã g·iết c·hết Yuna.

Nautilus run rẩy.

Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, từng hơi thở đứt quãng như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt phổi cậu.

Nhịp tim cậu dồn dập, loạn nhịp trong lồng ngực, đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp vỡ tung.

Hai bàn tay cậu siết chặt lấy chuôi kiếm, mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, đầu ngón tê rần, nhưng ngay cả khi thanh kiếm nằm trong tay cậu, nó vẫn xa lạ một cách đáng sợ.

Nó quá nặng. Quá lạnh. Quá trống rỗng.

Bên trong đầu cậu, một giọng nói vang lên, cay độc, chua chát, khắc sâu vào từng tế bào thần kinh như một lưỡi dao sắc lạnh.

‘Chạy đi.

Mày không đánh lại nó đâu.’

Cậu đã từng tin vào lời hứa của chính mình. Đã từng tự nhủ rằng cậu sẽ mạnh lên, rằng cậu sẽ bảo vệ Yuna, rằng cậu sẽ không để bất cứ ai tổn thương cô ấy.

Nhưng khi đối mặt với thực tế trần trụi này, với cơn ác mộng đang sừng sững trước mặt, cậu chỉ có thể bất động. Đông cứng. Tê liệt.

Cậu không thể đánh lại nó.

Cậu không thể cứu cô ấy.

Cậu không mạnh mẽ, can đảm hay quyết đoán như Ren.

Nhưng rồi...

Đôi mắt cậu bắt gặp bóng dáng nhỏ bé đang nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo.

Yuna.

Một nỗi sợ hoàn toàn khác quét qua người cậu, t·hiêu r·ụi mọi suy nghĩ trong đầu. Đó không còn là nỗi sợ vì bản thân nữa, mà là một sự kinh hoàng sâu thẳm, một sự nhận thức rõ ràng rằng cậu có thể sẽ mất cô ấy.

Không.

Không được.

Cậu không thể để chuyện đó xảy ra.

Ký ức xưa cũ bỗng ùa về, như một con sóng cuốn lấy cậu, kéo cậu chìm vào dòng chảy không thể cưỡng lại.

"Tớ sẽ đưa cậu trở về."

"Bất kể chuyện gì xảy ra, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Giọng nói ấy, lời hứa ấy, đã từng là tất cả những gì cậu tin tưởng. Là ánh sáng duy nhất dẫn đường cho cậu trong thế giới lạnh lẽo này. Nhưng giờ đây, chính cậu lại là người đã phản bội nó.

Cậu không thể để mất cô ấy.

Không phải như thế này.

Không phải lần nữa.

Cậu đã từng để cơ hội vuột khỏi tay. Đã từng chần chừ, do dự, không đủ dũng khí để nói ra điều mình thực sự muốn. Đã từng bất lực nhìn những điều quan trọng nhất trôi xa, như những hạt cát lọt qua kẽ tay.

Nhưng lần này...

Lần này, cậu sẽ không đứng yên nữa.

Nautilus hít sâu, lồng ngực cậu căng lên như thể đang nuốt trọn cả bầu không khí đặc quánh quanh mình.

Áp lực từ con quái vật vẫn đè nặng lên cậu như một bóng ma vô hình, nhưng lần đầu tiên, cậu không còn bị nó khống chế nữa.

Hai bàn chân cậu vững vàng trên nền đất.

Hai cánh tay cậu không còn run rẩy.

Một luồng khí nóng len lỏi khắp cơ thể, t·hiêu r·ụi những tàn dư của nỗi sợ. Đốt cháy sự do dự.

Thanh kiếm trong tay cậu, thứ từng lạnh lẽo và xa lạ, giờ đây bỗng trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết.

Nautilus siết chặt chuôi kiếm, nâng lưỡi thép lên ngang tầm mắt. Đôi mắt cậu mở lớn, hướng thẳng vào con boss đang gầm rống trước mặt.

Không có đường lui.

Không có chỗ cho sự do dự.

Cậu biết mình có thể thua.

Nhưng lần này...

Cậu sẽ chiến đấu.

Vì Yuna.

Bàn chân Nautilus đạp mạnh xuống đất.

Và cậu lao tới.

Chương 118: Đứng Yên.