Chương 119: Thức Tỉnh.
Nautilus lao lên.
Không có chiến thuật. Không có kế hoạch. Không có thời gian để suy nghĩ.
Tất cả những gì cậu biết chắc là cậu phải chiến đấu.
Cậu có thể cảm thấy nhịp tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực, từng hơi thở đều mang theo sự căng thẳng đến mức đau nhói.
Đầu óc cậu trống rỗng, nhưng cơ thể cậu đã tự động phản ứng, dựa vào bản năng thuần túy để hành động.
Cậu không được phép do dự.
Trước mặt cậu, con quái vật khổng lồ gầm lên, một tiếng rống khiến cả không khí cũng rung chuyển.
Khu rừng vốn đã tối tăm lại càng trở nên áp bức hơn, như thể bản thân nó cũng đang bị con boss chi phối.
Đám lá cây rì rào run rẩy dưới áp lực, mặt đất rung chuyển theo từng bước chân nặng nề của nó.
Cảm giác như cả thế giới đang ép cậu phải bỏ chạy.
Nhưng Nautilus không lùi bước.
Cậu không còn lựa chọn nào khác.
Hai tay siết chặt chuôi kiếm đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Cậu dồn hết sức vào đôi chân, rồi bật nhảy về phía trước.
Một đường kiếm chém thẳng vào thân con quái vật.
Ánh sáng lóe lên khi Sword Skill kích hoạt. Thanh kiếm vạch một vệt sáng xanh lam rực rỡ trong bóng tối, xé toạc qua lớp da dày cộm của con quái vật. Những mảnh pixel đỏ tung tóe như máu vỡ vụn, chứng tỏ đòn đánh đã gây sát thương.
Nhưng...
HP của nó gần như không suy suyển.
Nautilus chưa kịp phản ứng thì một bóng đen khổng lồ đã quét qua tầm nhìn của cậu.
‘Quá nhanh!’
Cậu chỉ kịp mở to mắt trước khi một xúc tu khổng lồ quất thẳng vào ngực.
Cơ thể cậu bị hất văng ra xa như một viên đ·ạ·n, đập mạnh vào thân cây, rồi rơi xuống đất không thương tiếc.
Một cơn chấn động dữ dội lan khắp lồng ngực, khiến cậu cảm thấy như lục phủ ngũ tạng bên trong vừa bị nghiền nát.
Không khí b·ị đ·ánh bật khỏi phổi cậu.
Cơn đau bùng lên dữ dội.
Cậu ho sặc sụa, đôi mắt mờ đi vì choáng váng.
Một góc màn hình chớp đỏ, HP của cậu vừa tụt mất gần một phần ba chỉ trong một đòn.
Đau.
Nó thật sự đau.
Đây không phải là cảm giác đau ảo mà cậu từng trải qua trong những trò chơi trước đây. Không phải kiểu đau chỉ thoáng qua rồi biến mất. Không phải kiểu đau mà cậu có thể lờ đi.
Nó quá chân thực.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy sợ hãi đến tột cùng.
Mày không thắng được.
Tiếng thì thầm rít lên trong đầu cậu.
Cậu nên bỏ chạy.
Cậu nên từ bỏ.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ c·hết...
C·hết thật sự.
Cơ thể cậu không chịu nghe theo mệnh lệnh nữa. Đôi tay cậu run rẩy, đôi chân như thể không còn sức lực để đứng dậy. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, hòa lẫn với cảm giác nhói buốt từ cơn đau trên cơ thể.
Nhưng....
Giữa cơn đau đớn, giữa nỗi hoảng loạn và tuyệt vọng đang dần siết chặt lấy tâm trí cậu.
Cậu nhìn thấy Yuna.
Cô ấy vẫn nằm đó, hơi thở gấp gáp, thanh HP đã gần cạn kiệt. Nếu không làm gì ngay bây giờ, chỉ một chút nữa thôi...cô ấy sẽ.
Không!
Nautilus nghiến chặt răng.
Cậu không thể để chuyện đó xảy ra.
Không được để mất cô ấy.
Cậu không quan tâm cơn đau.
Không quan tâm đến nỗi sợ hãi đang gào thét trong đầu mình.
Bằng tất cả ý chí còn sót lại, cậu siết chặt nắm tay, chống xuống mặt đất lạnh lẽo. Hai chân run rẩy khi cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cậu không để mình gục ngã.
Dù có bao nhiêu lần b·ị đ·ánh ngã.
Cậu vẫn phải đứng lên.
Không phải lần này.
Cậu đã từng hèn nhát. Đã từng không thể bảo vệ những gì quan trọng nhất. Đã từng bất lực nhìn mọi thứ trôi xa mà không thể làm gì.
Nhưng không phải lần này.
Không phải khi Yuna vẫn còn đang nằm đó.
Không phải khi cậu vẫn còn có thể làm gì đó.
Không phải khi cậu vẫn còn đang thở!
"Tớ sẽ đưa cậu trở về."
"Bất kể chuyện gì xảy ra, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Lời hứa đó vang vọng trong tâm trí cậu.
Một lời hứa mà cậu không thể để bị vỡ vụn.
Áp lực từ con boss vẫn nặng trĩu trên vai cậu, nhưng lần đầu tiên, cậu không để nó khống chế mình nữa.
Cậu sẽ không chạy trốn.
Cậu sẽ chiến đấu.
Hít một hơi thật sâu, Nautilus đạp mạnh xuống đất.
Thanh kiếm trong tay cậu sáng rực lên, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đầy quyết tâm.
Cậu lao về phía con boss.
Không có đường lui.
Không có chỗ cho sự do dự.
Cậu có thể thua.
Nhưng cậu sẽ không dừng lại.
Không bao giờ.
Nautilus nhớ lại những ngày đầu tiên bị mắc kẹt trong thế giới này.
Lúc đó, cậu vẫn còn là một kẻ yếu đuối, một người chẳng có gì ngoài nỗi sợ hãi và sự bất lực.
Những ngày đầu tiên ấy, khi thế giới trước mắt cậu vỡ vụn thành sự thật nghiệt ngã, cậu chỉ biết cắm đầu vào luyện tập, như thể chỉ cần chăm chỉ hơn, cậu sẽ tìm được cách thoát khỏi cảm giác bất an không ngừng gặm nhấm lấy bản thân.
Cậu đã dành hàng giờ liền vung kiếm vào không khí, vào bù nhìn gỗ cứng nhắc, vào những con quái yếu ớt chỉ để kiếm thêm một chút điểm thành thạo.
Mỗi ngày, cậu lặp đi lặp lại hàng trăm lần cùng một động tác, chém, đỡ, né, như một cái máy.
Mỗi khi hệ thống thông báo rằng Sword Mastery của cậu đã tăng lên một bậc, cậu lại có cảm giác như mình đang tiến bộ.
Nhưng rồi, khi đối mặt với một con quái vật thực sự, một con sói hoang với đôi mắt đỏ rực, răng nanh sắc nhọn và chuyển động nhanh đến đáng sợ, cậu mới nhận ra rằng tất cả những gì cậu đã luyện tập đều chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cậu đã sợ hãi.
Đôi chân cậu đông cứng lại. Lưỡi kiếm cậu từng nghĩ rằng mình đã thành thạo lại không thể vung lên đúng lúc.
Cậu đứng đờ ra đó, trong khi con sói lao tới, những móng vuốt của nó cào xé qua áo giáp và da thịt cậu.
Đó không phải một v·ết t·hương thực sự, nhưng cơn đau vẫn sắc bén như thật. Cậu ngã xuống, hơi thở r·ối l·oạn, tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay cả vừa rồi, khi bị đám Little Nepenthes bao vây, cậu cũng đánh mất quyền điều khiển cơ thể.
Nếu không có Ren…
Nautilus siết chặt tay quanh chuôi kiếm, cảm giác đầu ngón tay lại trắng bệch. Nếu không có Ren, cậu sẽ chẳng bao giờ đứng được ở đây.
Ren là người đầu tiên kéo cậu ra khỏi vùng an toàn. Người đã đẩy cậu vào trận chiến thật sự, để cậu biết thế nào là chiến đấu, thế nào là thực sự sống trong thế giới này.
Ren không phải một giáo viên giỏi. Cậu ấy không biết cách dạy. Không biết cách an ủi hay động viên.
Nhưng Ren luôn đứng trước cậu, luôn bước tiếp, không bao giờ dừng lại dù có sợ hãi hay tổn thương đến đâu.
Ren đã cho cậu thấy rằng nếu cứ mãi trốn tránh, cậu sẽ không bao giờ trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu cứ mãi phụ thuộc vào con số và kỹ năng, cậu sẽ chẳng thể làm được gì ngoài việc đứng nhìn người khác chiến đấu.
Nhờ Ren, cậu đã bắt đầu chiến đấu thật sự.
Nhờ Ren, cậu đã học cách đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.
Nhờ Ren, cậu mới có đủ dũng khí để đứng ở đây, đối diện với con quái vật trước mặt, dù biết rằng cậu có thể c·hết.
Cậu lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
Không phải lúc để do dự nữa.
Nautilus nâng kiếm lên, ánh sáng xanh lam bừng lên lần nữa. Cậu biết mình không phải một chiến binh mạnh mẽ. Cậu biết mình vẫn còn nhiều thiếu sót. Nhưng lần này, cậu sẽ không dừng lại.
Bởi vì cậu đã hứa.
Và lần này, cậu sẽ chiến đấu đến cùng.
Cậu quét ngang thanh kiếm, lưỡi thép vẽ một đường vòng cung sắc bén trong không khí.
“Horizontal Arc!”
Ánh sáng lóe lên trên bề mặt lưỡi kiếm khi nó rạch qua đám xúc tu lao đến, để lại những vệt sáng xanh lam vắt ngang không gian.
Cú chém mang theo toàn bộ sức mạnh của cậu, phá vỡ đà t·ấn c·ông của quái vật. Những đoạn dây leo nhớp nháp b·ị c·hém đứt rơi xuống đất, quằn quại như những con rắn bị cắt đôi, dịch nhầy bắn tung tóe trên nền cỏ úa.
Nhưng Nautilus không dừng lại.
Cậu nghiến chặt răng, chân lún sâu xuống lớp đất ẩm, tận dụng đà lao tới mà vung kiếm lần nữa.
Lưỡi thép rạch ngang bầu không khí, đường chém sắc bén xé toạc từng xúc tu ngăn cản, phá vỡ lớp bảo vệ quái vật.
Và rồi, cậu thấy nó, những cánh hoa khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung, lay động theo từng đợt gió ma quái.
Không chần chừ, cậu xoay cổ tay, chuyển hướng đòn t·ấn c·ông. Lưỡi kiếm sáng lên một lần nữa, bổ xuống thẳng vào một trong những cánh hoa ấy.
Xoẹt!
Cánh hoa đầu tiên bị cắt rời, rơi xuống nền đất, vỡ vụn thành những mảnh pixel đỏ rực. Ngay lập tức, con quái vật gào lên một âm thanh chói tai. Những xúc tu của nó co rút lại trong giây lát, như thể vừa bị giáng một đòn đau đớn.
Nautilus siết chặt chuôi kiếm hơn. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của chính mình, nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng cậu biết, đây không phải lúc để dừng lại.
Nếu con quái vật này có thể tái tạo sức mạnh bằng phấn hoa… thì cậu sẽ chặt hết những cánh hoa của nó!
Không chút do dự, Nautilus lao lên lần nữa. Thanh kiếm lại vung lên, đường chém mạnh mẽ phá tan một cánh hoa khác. Rồi một cánh nữa.
Mỗi lần kiếm cậu vung xuống, những mảnh pixel đỏ lại tung bay trong không khí. Nhưng lần này, lớp phấn màu vàng nhạt không còn lấp lánh như trước. Không còn phát sáng. Không còn mang theo hiệu ứng hồi phục.
Mắt Nautilus mở to khi nhận ra điều đó.
Đúng vậy. Cánh hoa chính là nguồn sức mạnh của nó.
Cậu chỉ cần cắt hết chúng...chỉ cần không để nó tái tạo lại!
Không chút ngập ngừng, cậu dồn lực vào đôi chân, lao tới với tốc độ nhanh hơn, lưỡi kiếm vung lên mạnh mẽ hơn. Một cánh hoa nữa bị xé toạc. Rồi một cánh khác.
Con quái vật co giật dữ dội, những xúc tu của nó điên cuồng quật loạn xạ, như một con thú đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Nhưng Nautilus không để b·ị đ·ánh lừa. Cậu lách người, né tránh từng đòn phản kích, tận dụng những khoảng trống mà chính con quái vật tạo ra để chém tới tấp.
Cánh hoa cuối cùng rơi xuống.
Toàn bộ lớp phấn hoa hoàn toàn biến mất. Không còn ánh sáng lấp lánh, không còn luồng năng lượng hồi phục bao phủ quanh cơ thể quái vật.
Nautilus siết chặt chuôi kiếm, hạ thấp trọng tâm, chuẩn bị cho đòn kết liễu.
Cậu đã thành công.
Giờ thì, con quái vật không thể hồi phục nữa.