Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: Lặng.

Chương 121: Lặng.


Nautilus và Yuna chạy, họ chạy như thể mạng sống gắn liền với từng bước chân.

Họ phải nhanh lên, nhanh hơn nữa...không gian căng thẳng như sợi dây sắp đứt bị kéo căng hai đầu.

Tim họ đập thình thịch, từng nhịp dội vào lồng ngực như muốn phá tung khung xương, hơi thở dồn dập đến mức bỏng rát cổ họng, nhưng họ vẫn không chậm lại.

Đôi chân vẫn tiếp tục lao đi, băng qua những tán cây rậm rạp, từng bước chân r·ối l·oạn giẫm lên những cành khô gãy nát.

Không ai cất tiếng gọi, không ai dừng lại, bởi một nỗi sợ hãi vô hình đang đè nặng trong tâm trí họ, nỗi sợ rằng khi đến nơi, Ren vẫn còn mắc kẹt trong cuộc chiến.

Nhưng khi họ tới nơi… đã quá muộn.

Tất cả đã kết thúc....

Không còn bất cứ thứ gì, không ai thấy được đàn quái vật đông đảo quanh đây, chỉ còn khu rừng và màn sương trắng.

Chỉ có những con Little Nepenthes hấp hối khi bị cắt đứt toàn bộ dây leo và rễ cây, chúng vẫn đang dính hiệu ứng chảy máu, nằm rải rác khắp mặt đất, những thân dây leo nhầy nhụa, những cánh hoa ăn thịt bị cắt vụn, tất cả đều đã vỡ nát thành từng mảnh pixel đỏ rực, lập lòe trong không trung trước khi dần dần biến mất.

Mặt đất ẩm ướt do lớp sương mù xung quanh vẫn còn lưu lại dấu vết của trận chiến, vệt cắt sắc bén hằn rõ trên những cành cây, những tán lá xơ xác, mùi ẩm ướt của cây cỏ b·ị c·hém nát hòa quyện cùng hương khói nhàn nhạt từ những mảnh pixel tan biến.

Mùi khét của bom khói và mùi của một cuộc chiến vất vả.

Nhưng giờ đây...chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Không còn tiếng gào thét điếc tai của đám Little Nepenthes.

Không còn tiếng kim loại v·a c·hạm.

Chỉ có màn sương trắng chậm rãi trườn qua không gian, bao trùm lấy tất cả.

Và ở giữa khung cảnh hoang tàn ấy...

Ren.

Cậu đứng đó, đơn độc giữa lớp sương mù lững lờ trôi qua khu rừng thưa, bóng dáng nhỏ bé nhưng không hề yếu ớt.

Không gian xung quanh như thể bị đóng băng, mọi âm thanh đều bị nuốt chửng trong tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp thở khe khẽ của cậu hòa cùng tiếng bước chân nặng nề của hai người họ khi chậm rãi tiến lại gần.

Ren không nói gì.

Cậu đứng yên, như thể cả người vẫn còn mắc kẹt trong dư chấn của trận chiến vừa rồi.

Chiếc mũ trùm của áo choàng da sói kéo thấp, che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ vài lọn tóc lòa xòa dưới lớp vải sẫm màu.

Bộ giáp da ôm gọn lấy thân hình mảnh mai như con gái, dấu vết của những nhát chém vẫn còn in hằn trên lớp áo.

Những sợi lông sói mềm mịn viền quanh cổ áo khẽ đung đưa theo gió, tựa như sóng nước gợn lên trên mặt hồ tĩnh lặng.

Cậu như một bóng ma lặng lẽ giữa rừng hoang.

Không có sự kiêu hãnh của kẻ chiến thắng.

Không có sự mệt mỏi của kẻ vừa trải qua một trận chiến.

Không có bất cứ cảm xúc nào hiện lên trên gương mặt bị che khuất.

Chỉ có sự im lặng.

Một con sói đơn độc, lặng lẽ săn mồi trong đêm tối, để rồi khi mọi thứ kết thúc, tất cả những gì còn lại chỉ là sự trống rỗng.

Yuna và Nautilus dừng bước.

Gió khẽ thổi qua, cuốn theo những tàn dư của trận chiến, những mảnh pixel đỏ cuối cùng lấp lánh trong không trung rồi tan biến vào hư không.

Ren vẫn không lên tiếng.

Nhưng khi Nautilus chậm rãi bước thêm một bước, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, cậu có thể nhìn thấy rõ hơn.

Đôi mắt ấy.

Đôi mắt màu lam ngọc tuyệt đẹp, ẩn sâu trong bóng tối của chiếc mũ trùm, ánh lên như một tia sáng lẻ loi giữa bầu trời u ám. Một ánh nhìn sâu thẳm, vô định, như thể ngay cả chính Ren cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

Một con sói cô độc, đứng giữa chiến trường trống rỗng.

Ren đã không thể chiến thắng một cách dễ dàng.

Cậu đã phải sử dụng tất cả những gì mình có.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, khi đôi mắt cậu chạm vào bầy Little Nepenthes đang vặn vẹo tiến đến từ mọi hướng, Ren đã biết rằng đây không phải một cuộc chiến có thể thắng bằng sức mạnh đơn thuần.

Chúng đông, bủa vây như một cơn sóng bất tận, những cánh hoa đỏ sậm đung đưa trong làn sương mờ, từng nhịp khẽ lay động như thể đang hít thở, chờ đợi giây phút vươn ra quấn chặt lấy con mồi.

Dù bề ngoài trông cồng kềnh, tốc độ của chúng không hề chậm, và cái cách chúng hợp tác để bao vây kẻ địch lại càng nguy hiểm hơn.

Nhưng Ren có thứ mà chúng không có, tư duy chiến thuật, tốc độ và sự kiên trì.

Ngay lập tức, cậu lao đi, không phải để chạy trốn, mà là để dụ chúng đi theo.

Những tán cây rậm rạp che khuất bầu trời phía trên, những chiếc rễ khổng lồ trồi lên từ mặt đất, xoắn xuýt tạo thành những bức tường tự nhiên.

Ren không có sức mạnh áp đảo để hủy diệt tất cả, nhưng cậu có thể sử dụng chính khu rừng này như một v·ũ k·hí.

Chia nhỏ chúng. Dẫn chúng vào mê cung của rễ cây. Tiêu diệt từng con một.

Nhưng ngay cả như vậy, mọi chuyện vẫn không đơn giản.

Khi màn sương trắng tràn xuống, tầm nhìn trở nên nhòe nhoẹt. Ren biết điều đó không chỉ bất lợi cho cậu, mà cũng là một cơ hội, nếu tận dụng đúng cách, cậu có thể khiến bầy Nepenthes mất dấu.

Không do dự, cậu rút ra bom khói, ném xuống đất. Làn khói xám cuộn lên, hòa vào màn sương mù tự nhiên, che lấp đi bóng hình của cậu.

Tách ra. Dụ chúng vào những ngõ cụt. Kết liễu trước khi chúng kịp gọi đồng bọn.

Những lưỡi kiếm lóe sáng trong màn sương mờ ảo. Những đường chém dứt khoát, nhanh gọn, không phí phạm một động tác nào.

Thế nhưng, kể cả khi đã tận dụng mọi lợi thế, Ren vẫn không tránh khỏi b·ị t·hương. Một cú quét ngang bất ngờ của Nepenthes xé toạc không khí, cắt qua lớp giáp da, để lại một vệt rách trên cánh tay cậu.

Thanh HP của cậu tụt xuống đáng kể.

Nhưng ngay lúc ấy...

Chiếc vòng cổ kích hoạt.

Một cơn sóng năng lượng lan tỏa khắp cơ thể cậu, một cảm giác kỳ lạ giữa ranh giới của kiệt sức và bùng cháy. Hiệu ứng đặc biệt chỉ phát huy tác dụng khi HP xuống dưới 20% tăng tốc độ di chuyển.

Cậu trở nên nhanh hơn. Linh hoạt hơn. Đôi chân lướt trên mặt đất như một cơn gió, tránh né những đòn t·ấn c·ông trong gang tấc.

Những kẻ địch trước mặt dường như chậm đi, từng chuyển động của chúng trở nên rõ ràng hơn trong mắt cậu.

Chém. Né. Chạy. Dụ. Chém.

Không thể dừng lại. Không thể để bị bao vây.

Hơi thở dồn dập, mồ hôi túa ra dưới lớp áo choàng, nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng rực giữa màn sương trắng, chỉ tập trung vào mục tiêu trước mắt.

Một con gục ngã.

Rồi một con nữa.

Những mảnh pixel đỏ lấp lánh vỡ vụn trong không trung, tan biến vào hư không.

Và khi thanh HP của con quái cuối cùng cạn kiệt, thân thể nó run lên một thoáng trước khi vỡ nát hoàn toàn, hóa thành từng hạt sáng li ti rơi xuống nền đất.

Cậu cũng đã phải đốt sạch hai lọ thuốc hồi phục cỡ nhỏ, nhằm giữ hp ở mức vừa phải, sát nấc 20% nhưng cũng không để nó thấp quá.

May mắn thay, Sword Art Online có độ chân thực gần như tuyệt đối, cậu có thể chọn cách nhấp một ngụm nhỏ thuốc hồi phục trong lọ, mà không cần tiêu thụ cả bình để hồi máu.

Tuy nhiên hiệu quả hồi phục sẽ ít hơn nhiều.

Nhưng đó là thứ Ren muốn...trân chiến đã nghiêng về phía cậu.

Ren đứng đó, giữa những tàn tích của trận chiến, hơi thở còn chưa ổn định.

Nhưng cậu không quay đầu lại. Không vội vã rời đi.

Chỉ có màn sương lặng lẽ cuốn qua, như thể phủ lên cậu một lớp màn che mờ nhạt, khiến bóng dáng ấy trông vừa đơn độc, vừa bí ẩn.

Tất cả đã kết thúc.

Ba người nhanh chóng hội họp, những ánh mắt vội vã lướt qua nhau như để xác nhận rằng không ai b·ị t·hương quá nặng.

Hơi thở của họ vẫn còn dồn dập, nhưng không ai nói gì nhiều, không phải vì không có gì để nói, mà vì tất cả đều hiểu rằng đây chưa phải lúc để thả lỏng.

Màn sương dày đặc bao phủ khu rừng, che giấu những mối nguy hiểm chưa biết.

Những cành cây cao vươn dài như những cánh tay vặn vẹo, rễ cây khổng lồ ngoằn ngoèo trên mặt đất, còn xa xa, trong màn sương mờ, những tiếng động kỳ lạ vang lên khiến cả ba bất giác căng thẳng hơn.

Ren liếc nhìn Yuna, cô ấy trông có vẻ ổn, dù nét mặt vẫn còn chút hoảng loạn. Nautilus thì đứng dựa lưng vào một thân cây, một tay đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác.

“Không thể ở đây lâu,” Ren hạ giọng, ánh mắt quét qua khu vực xung quanh. “Tìm nơi khác trước đã.”

Hai người còn lại không ai phản đối. Họ nhanh chóng rời khỏi khu vực, từng bước chân đều được đặt một cách cẩn trọng, tránh tạo ra tiếng động không cần thiết.

Sau một hồi di chuyển, họ tìm được một khoảng trống giữa những rễ cây khổng lồ, một nơi đủ khuất tầm nhìn nhưng vẫn có lối thoát nếu cần.

Mặc dù không ai trong nhóm có kỹ năng dựng trại chuyên nghiệp, ít nhất họ có thể sắp xếp tạm thời: một chỗ để nghỉ ngơi, xử lý v·ết t·hương và hồi phục trước khi tiếp tục hành trình.

Ren ngồi phịch xuống, mở bảng vật phẩm. Hai bình HP.

Hoặc đúng hơn, từng có hai bình HP, và cả hai đều đã cạn sạch trong trận chiến vừa rồi.

Cậu thở ra một hơi dài, cảm giác như vừa nhận ra thực tế phũ phàng này.

Yuna ngồi xuống đối diện cậu, vẫn còn hơi run rẩy. Nautilus thì khoanh tay đứng cạnh đó, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu hết HP rồi à?” Nautilus hỏi.

Ren gật đầu. “Ừ. Hai bình duy nhất mình có.”

Yuna cắn môi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không lên tiếng. Một lúc sau, cô ấy khẽ hỏi: “...Mình nhớ giá của mỗi bình là... 500 Cor, đúng không?”

“Ừ.”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài.

500 Cor một bình, một con số không hề nhỏ đối với những người mới bắt đầu như họ.

Số tiền đó đủ để mua một món trang bị tốt hơn, hoặc dự trữ cho những tình huống cấp bách hơn.

Nhưng không có chúng, có lẽ Ren đã không thể đứng ở đây ngay lúc này.

“Lần sau phải cẩn thận hơn.”

Giọng Ren trầm khàn, vừa như tự nhắc nhở mình, vừa như nói với hai người đồng hành.

Nautilus nhìn cậu một lúc, rồi hạ tầm mắt xuống thanh kiếm của mình.

“...Cậu nghĩ chúng ta có thể đi tiếp trong tình trạng thế này không?”

Ren im lặng, nhìn vào đôi tay mình, bàn tay vẫn còn vết cắt, còn lớp găng tay thô ráp đã bị xé rách một phần.

Họ chỉ mới bắt đầu, nhưng những thử thách phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng hơn.

“Dù vẫn còn sớm...nhưng cứ dựng trại và nghỉ ngơi đi.” Ren nhặt vài que củi khô xung quanh và lấy ra bộ đồ nhóm lửa.

May mắn họ vẫn thu thập được chất đốt dù chẳng ai có kỹ năng thu thập tốt, cũng một phần vì nơi này là khu rừng.

Ren cũng cảm thấy may mắn khi mang theo đủ lương thực, dù chúng chẳng phải những món cao siêu gì.

Chương 121: Lặng.