Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 123: Tĩnh Lặng Sau Cơn Gió.

Chương 123: Tĩnh Lặng Sau Cơn Gió.


Nhưng, đôi khi sự yên lặng bất thường chỉ là trò đùa của tâm trí khi quá mệt mỏi. Ren khẽ thở ra, cố gắng xua đi cảm giác căng thẳng vô hình vẫn còn bám víu trong lòng.

Không có tiếng bước chân lén lút trong bụi rậm, không có đôi mắt nào lấp lánh trong bóng tối theo dõi bọn họ, không có dấu hiệu của nguy hiểm rình rập giữa màn sương lạnh. Mọi thứ thực sự yên tĩnh.

May mắn thay, cậu biết rõ lý do vì sao.

Tất cả Little Nepenthes quanh đây đều đã bị cậu dọn sạch trước khi màn đêm buông xuống.

Những dây leo quái dị vươn ra như xúc tu, những bông hoa đỏ thẫm há rộng miệng đầy răng… tất cả đều đã hóa thành những vụn pixel đỏ bay lả tả trong không khí.

Không còn gì có thể quấn lấy họ giữa bóng tối.

Ren nheo mắt, quan sát những gốc cây bị cháy xém và lớp đất bị cày xới, dấu vết của trận chiến khi cậu cắt đứt từng xúc tua, chém rụng từng cái miệng đang ngoác ra tìm mồi.

Những con quái này không khó đối phó, nhưng chúng lại dai dẳng đến khó chịu.

Nếu chỉ chém đứt một phần thân, chúng sẽ tái sinh ngay lập tức, tiếp tục vươn ra tóm lấy bất cứ thứ gì lại gần.

Phải phá hủy hoàn toàn lõi của chúng, một khối tròn nhỏ ẩn trong thân cây mềm nhũn, mới có thể đảm bảo chúng không thể tái tạo.

Cậu khẽ mím môi. Nếu thời gian hồi sinh của bọn chúng ngắn hơn, có lẽ bây giờ cả nhóm đã bị kẹt trong một vòng lặp không hồi kết, cứ chém đứt rồi lại bị bao vây bởi những dây leo mới mọc lên. Ý nghĩ đó khiến cậu cảm thấy rợn người.

Ren lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm bên hông.

Cơ chế tái tạo quái vật chậm này… có lẽ đã cứu mạng họ.

Ren mở menu cá nhân, ánh sáng xanh nhạt từ giao diện ảo phản chiếu lên gương mặt cậu, tạo nên những vệt sáng mờ nhạt lay động theo từng cử chỉ của bàn tay.

Ngón tay lướt nhanh qua những tùy chọn quen thuộc, di chuyển theo quán tính của thói quen. Khi đến phần trang bị, cậu dừng lại, ánh mắt thoáng lướt qua những thông số hiển thị trên bộ giáp đã gắn bó suốt cả ngày.

Một dải lựa chọn hiện lên ngay khi cậu chạm vào nó, các biểu tượng nhỏ nhấp nháy trong tầm nhìn.

Ren chọn vào tháo phần mũ trùm.

Một tiếng ping nhỏ vang lên, âm thanh đặc trưng của hệ thống khi thay đổi trang bị, nhẹ nhàng đến mức gần như hòa tan trong tiếng lửa tí tách cháy bên cạnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm nhận được lớp vải che phủ dần biến mất khỏi đầu, mái tóc rối nhẹ vì mồ hôi nhanh chóng lộ ra, hơi lạnh của đêm tối lập tức lùa vào từng sợi tóc, lướt qua gò má và làn da còn hơi âm ấm sau những trận chiến căng thẳng.

Cậu khẽ ngẩng đầu, hít sâu một hơi, để không khí tươi mát của màn đêm tràn vào phổi.

Hơi sương mỏng lững lờ trong không khí, quấn lấy cơ thể như một tấm màn trong suốt vô hình, len lỏi vào từng lọn tóc, bám lên da thành những giọt nước nhỏ li ti, tạo nên một cảm giác se lạnh khó tả.

Nhưng dù màn đêm có lạnh lẽo đến đâu, nó cũng không thể xua đi hơi ấm dễ chịu từ đống lửa ngay bên cạnh, những tia sáng cam nhảy múa phản chiếu trên da cậu, mang đến sự đối lập kỳ lạ giữa hai thái cực, cái lạnh mờ sương của thiên nhiên và ngọn lửa ấm áp đầy sức sống.

Ren khẽ nheo mắt, cảm nhận sự chênh lệch giữa hai cảm giác đó đang dần trung hòa, lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu một cách yên bình.

Ren nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, ánh mắt vô thức dõi theo những tàn lửa nhỏ nhoi bay lên không trung, xoay tròn một lúc trước khi tan biến vào màn đêm tĩnh lặng.

Những đốm sáng li ti nhấp nháy rồi biến mất trong bóng tối sâu thẳm, giống như vô số ý nghĩ hỗn độn trong đầu cậu, thoáng hiện, rối bời, rồi lại tan đi mà không để lại lời giải đáp.

Cậu chẳng biết mình đã ngồi như thế bao lâu, chỉ biết rằng hơi ấm của lửa len lỏi vào da thịt, xua tan phần nào cái lạnh giá của màn sương đêm.

Nhưng sâu bên trong, cái lạnh thực sự không đến từ thời tiết, mà đến từ thứ gì đó vô hình, bám chặt lấy tâm trí cậu.

Cậu nhớ về trận chiến ngày hôm nay.

Cậu đã chiến thắng.

Những con quái vật gục ngã trước lưỡi kiếm của cậu, hóa thành những vụn pixel đỏ lả tả trong không khí. Cơ thể cậu rã rời, nhưng vẫn đứng vững đến tận cùng.

Không có v·ết t·hương nào, không có mất mát nào. Chỉ có một chiến thắng rõ ràng.

Nhưng… thật sự là vậy sao?

Ren siết nhẹ bàn tay, những ngón tay vô thức ghì chặt lên lớp vải thô ráp trên đầu gối.

Bên trong cậu, một cảm giác khác đang cựa quậy, một thứ cảm xúc lặng lẽ nhưng dai dẳng, thứ mà cậu đã cố gắng c·hôn v·ùi suốt một thời gian dài.

Nhiều lần trong trận chiến hôm nay… nỗi sợ gần như đã thắng thế.

Nó không phải nỗi kinh hoàng tột độ khi đứng trước bờ vực c·ái c·hết, cũng không phải sự hoảng loạn khi bị dồn vào chân tường.

Nó ngấm ngầm hơn, sâu sắc hơn. Đó là sự đông cứng trong khoảnh khắc sinh tử, là cảm giác thít chặt trong lồng ngực khi một đòn t·ấn c·ông áp sát, là sự chần chừ thoáng qua khi cậu lưỡng lự giữa t·ấn c·ông và phòng thủ.

Nó không rõ ràng, không ồn ào, nhưng vẫn luôn tồn tại, ẩn mình trong từng chuyển động, từng nhịp thở của cậu.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng có thể định đoạt tất cả.

Ren cắn chặt răng, ánh mắt vẫn không rời khỏi ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt. Cậu biết mình không thể cứ để nó kiểm soát bản thân mãi. Nếu muốn tiếp tục tiến về phía trước, nếu muốn sống sót trong thế giới này… cậu phải vượt qua nó.

Nhưng làm thế nào?

Câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí cậu, như một lời thì thầm không ngừng vang vọng trong màn đêm.

Và câu trả lời… vẫn lẩn khuất đâu đó, bên ngoài tầm với, chờ đợi cậu tự mình tìm ra.

Ren nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Không khí ban đêm mát lạnh tràn vào lồng ngực, mang theo mùi cỏ ẩm và mùi khói từ ngọn lửa trước mặt.

Cậu giữ hơi thở trong lồng ngực một lúc, như thể muốn níu lấy chút bình yên hiếm hoi, rồi chậm rãi thở ra. Nhưng dù có cố gắng hít thở bao nhiêu lần, cảm giác bức bối trong lòng vẫn không tan biến hoàn toàn.

Cậu biết vấn đề của mình.

Không phải kỹ năng. Không phải phản xạ. Không phải sức mạnh.

Là tâm lý.

Ngay từ đầu, Ren đã hiểu rõ điều đó. Không phải cậu không có khả năng chiến đấu.

Không phải cậu không thể nâng cao chỉ số, rèn luyện cơ bắp, mài giũa kỹ năng.

Những thứ đó đều có thể cải thiện bằng thời gian và nỗ lực. Nhưng nỗi sợ thì không như vậy. Nó không thể bị xóa bỏ đơn giản bằng cách luyện tập nhiều hơn hay chém g·iết nhiều hơn.

Nỗi sợ thất bại.

Nỗi sợ bị tổn thương.

Nỗi sợ mất kiểm soát.

Nó luôn ở đó, len lỏi trong từng bước di chuyển, ám ảnh từng nhát kiếm, đè nặng lên mỗi quyết định của cậu. Ren biết mình đã chiến thắng trong trận đấu hôm nay.

Nhưng đã bao nhiêu lần trong suốt trận chiến đó, cậu suýt để nỗi sợ lấn át lý trí? Đã bao nhiêu lần cậu lưỡng lự, do dự, khiến lưỡi kiếm chệch đi dù chỉ trong một tích tắc?

Nếu kẻ thù mạnh hơn một chút, nếu tình huống nguy hiểm hơn một chút... có lẽ kết cục đã khác.

Ren siết chặt tay, cảm giác móng tay ghim vào lòng bàn tay xuyên qua lớp găng da. Cơn đau nhẹ kéo cậu về thực tại, nhưng nó không đủ để xua tan những suy nghĩ nặng nề trong đầu.

Cậu cần làm gì để vượt qua nó?

Những người khác có cảm thấy như vậy không?

Klein, Asuna, Mito,...tất cả bọn họ đều mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều. Họ chiến đấu mà không chút do dự, lao vào kẻ địch với sự tự tin mà cậu chưa từng có.

Ngay cả Nautilus và Yuna, dù còn non nớt, vẫn đang từng bước đối mặt với thế giới này theo cách riêng của họ.

Còn cậu thì sao?

Cậu đang chững lại.

Ren mở mắt, ánh nhìn rơi xuống bàn tay mình. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên từng đường gân trên mu bàn tay, làm nổi bật những vết xước mờ nhạt trên bao tay da, dấu vết của trận chiến ngày hôm nay.

Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, sâu bên dưới lớp vải và da thịt, thứ thực sự ngăn cản cậu không phải những v·ết t·hương hữu hình.

Mà là thứ vô hình cậu mang theo từ trước đến giờ.

Ren thở dài, ngả người ra sau một chút, để tấm lưng tựa vào thân cây phía sau.

Vỏ cây sần sùi cọ vào áo giáp, mang lại một cảm giác vững chãi lạ lùng. Nhưng cậu biết, không ai ngoài bản thân có thể cho cậu một câu trả lời.

Cậu không thể cứ ngồi đây mà suy nghĩ mãi được. Nếu muốn thay đổi, cậu phải hành động.

Chỉ là... bắt đầu từ đâu?

Ren ngước nhìn bầu trời, nơi những vì sao lấp lánh trong màn đêm tĩnh lặng. Một thế giới rộng lớn vẫn đang chờ đợi cậu phía trước, nhưng đôi chân cậu vẫn còn bị xiềng xích bởi thứ gì đó vô hình.

Làm thế nào để phá vỡ nó đây?

Ren ngước nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh tựa như những mảnh vỡ rơi rớt của một thế giới xa lạ.

Chúng trông thật đẹp, thật yên bình, nhưng cũng xa vời đến mức khiến người ta có cảm giác lạc lõng.

Cậu nhìn chúng thật lâu, hy vọng sẽ tìm thấy một dấu hiệu, một lời khuyên, một tia sáng nào đó có thể dẫn đường cho mình. Nhưng tất cả những gì cậu nhận lại chỉ là sự im lặng bất tận của vũ trụ.

Thế giới này rộng lớn hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Nó không chỉ là những khu rừng tĩnh lặng hay những thị trấn đông đúc, mà còn là những nơi chưa ai từng đặt chân đến, những bí ẩn chưa ai từng khám phá.

Một thế giới đầy hiểm nguy, đầy những kẻ mạnh mẽ hơn cậu, đầy những trận chiến khốc liệt mà cậu không biết liệu mình có thể sống sót đến cuối cùng hay không.

Vậy cậu phải làm gì?

Tiếp tục chiến đấu như bây giờ, chém g·iết hết lần này đến lần khác, hy vọng rằng nỗi sợ sẽ tự nhiên biến mất sao? Cậu có thể tiếp tục lặp lại vòng tuần hoàn này mãi không?

Hay cậu nên tìm một cách khác, một con đường khác để phá vỡ xiềng xích đang trói buộc mình?

Ren nhắm mắt lại lần nữa, để cho tâm trí mình trôi ngược về những ngày đã qua.

Từ trận chiến đầu tiên vụng về với lũ lợn lòi, đến những cuộc đối đầu căng thẳng với lũ sói, rồi cả những cuộc giao tranh với những người chơi khác dù không có gì nhiều… Cậu không phải chưa từng tiến bộ.

Những nhát chém của cậu đã nhanh hơn, chính xác hơn. Cậu đã học cách né tránh, cách quan sát, cách đọc chuyển động của kẻ địch. Cậu không còn là cậu của những ngày đầu nữa.

Nhưng tại sao... tại sao vẫn chưa đủ?

Cậu vẫn sợ hãi. Vẫn do dự. Vẫn có những khoảnh khắc mà bàn tay cậu run lên khi nắm lấy chuôi kiếm, vẫn có những khoảnh khắc mà đôi chân cậu muốn bỏ chạy.

Một phần nào đó trong cậu vẫn chưa thể chấp nhận thế giới này, vẫn chưa thể hoàn toàn hòa mình vào nó.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm rung động những ngọn cỏ cao xung quanh. Ren mở mắt, ánh nhìn lặng lẽ dõi theo những tàn lửa bay lên không trung, xoay tròn một lúc trước khi tắt ngấm trong màn đêm.

Chúng sinh ra từ lửa, bừng sáng rực rỡ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng tan biến mà không để lại dấu vết nào.

Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ câu trả lời không nằm ở những gì cậu đã làm, mà nằm ở cách cậu đối mặt với chính bản thân mình.

Cậu có thể tiếp tục hoài nghi, có thể tiếp tục sợ hãi, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Nếu cậu không thể chấp nhận nỗi sợ, nếu cậu cứ mãi trốn tránh nó, thì cậu sẽ không bao giờ tiến xa hơn được.

Ren không biết liệu ngày mai có mang đến điều gì mới hay không. Nhưng cậu biết rằng mình không thể dừng lại ở đây. Cậu không thể để nỗi sợ kiểm soát mình mãi mãi.

Cậu phải bước tiếp.

Cho dù có khó khăn đến đâu.

Dù có phải vấp ngã bao nhiêu lần.

Dù con đường phía trước có tăm tối đến thế nào.

Chương 123: Tĩnh Lặng Sau Cơn Gió.