Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 124: Kẻ Lạc Loài Trong Ánh Lửa.

Chương 124: Kẻ Lạc Loài Trong Ánh Lửa.


Ren giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi một tiếng động khẽ vang lên bên cạnh. Cậu quay đầu lại, hóa ra là Yuna.

Cô đã thức dậy từ lúc nào đó, nhưng vẫn ngồi co ro trong lớp áo choàng rộng, hai tay ôm chặt lấy đầu gối như thể muốn thu mình nhỏ lại.

Bóng dáng cô lọt thỏm trong làn vải, vai run nhẹ theo từng cơn gió lạnh. Nhìn cô lúc này, Ren bỗng liên tưởng đến một con mèo nhỏ vừa được vớt lên từ dòng sông lạnh giá, bộ lông ướt sũng, đôi mắt tròn xoe vì hoảng hốt, chỉ biết co cụm lại để tìm chút hơi ấm.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt cô, phản chiếu trong đôi mắt nâu ánh lên vẻ mơ màng.

Không, có lẽ không chỉ là mơ màng, mà còn là chút hoảng hốt, chút chần chừ, chút mệt mỏi. Ren đoán cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của những gì đã xảy ra trước đó.

Cậu im lặng quan sát một lúc, rồi dịch lại gần hơn một chút, giữ khoảng cách vừa đủ để cô không cảm thấy bị áp lực. “Cậu ổn chứ?” Cậu hỏi, giọng trầm nhưng nhẹ, như sợ rằng âm thanh quá lớn sẽ khiến cô giật mình.

Yuna khẽ giật nhẹ vai, hơi ngước mắt lên nhìn cậu. Một thoáng do dự lướt qua trong đáy mắt cô, trước khi cô rụt rè gật đầu. “…Ừ.”

Nhưng giọng nói của cô không đủ sức thuyết phục. Sự run rẩy trong từng chữ nhỏ vụn khiến câu trả lời ấy trở nên mong manh đến lạ.

Ren nhìn cô một lúc lâu, rồi chỉ nhẹ nhàng thả lỏng tư thế, để tay đặt lên đầu gối mình, ánh mắt hướng về ngọn lửa.

Cậu không hỏi thêm gì nữa. Không ép buộc. Không dò xét. Chỉ đơn giản là ở lại, để cô biết rằng cô không cần phải đối diện với điều này một mình.

Yuna nhìn Ren, đôi mắt còn vương chút mơ hồ của người vừa mới tỉnh giấc. Cô dụi dụi mắt một cách chậm rãi, bàn tay nhỏ nhắn chà nhẹ lên mí mắt như thể muốn xua tan cơn mơ màng còn sót lại.

Rồi cô lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng thẳng vào Ren, quan sát cậu một cách chăm chú hơn. Biểu cảm của cô dần thay đổi, từ ngạc nhiên thoáng qua sang hoài nghi, rồi trở thành một sự khó hiểu đến mức gần như buồn cười.

Cô chớp mắt, một lần. Hai lần. Đôi mày khẽ nhíu lại, như thể những gì mình đang nhìn thấy trước mắt là một ảo giác kỳ lạ.

Cô không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ren, như thể cố xác nhận xem cậu thực sự có đang ngồi đó hay không, hay tất cả chỉ là sản phẩm của một giấc mơ chưa tan.

Ren nhận ra sự khác thường trong ánh nhìn của cô, nhưng nhất thời không thể đoán được nguyên nhân. Cậu khẽ nghiêng đầu, cảm thấy có chút khó hiểu trước phản ứng này. “...Gì thế?”

Nhưng Yuna vẫn không trả lời ngay. Cô lại chớp mắt liên tục, như thể muốn làm rõ một điều gì đó trong tâm trí mình.

Biểu cảm trên gương mặt cô tiếp tục dao động, từ ngờ vực sang bối rối, rồi lại có chút gì đó giống như hoang mang pha lẫn ngạc nhiên.

Cứ như thể cô không thể tin vào những gì mình đang thấy, hoặc đang cố gắng ghép nối một điều gì đó không thể lý giải được.

Yuna tiếp tục nhìn Ren, đôi mắt dần ánh lên sự tò mò pha lẫn chút bối rối, như thể cô đang cố gắng tìm ra điều gì đó khác thường mà chính bản thân cũng chưa thể gọi tên.

Cô nghiêng đầu một chút, những tia sáng từ đống lửa phản chiếu trong mắt cô, tạo nên một chiều sâu kỳ lạ, một sự phức tạp mà chính cô có lẽ cũng không nhận ra.

Ren cảm thấy hơi khó xử trước ánh nhìn chăm chú ấy. Cậu đã quen với việc b·ị đ·ánh giá trong chiến đấu, quen với những ánh mắt dò xét của những người chơi khác khi họ cân nhắc khả năng của cậu, nhưng ánh mắt của Yuna lúc này thì khác hẳn.

Nó không phải sự cân đo đong đếm về kỹ năng hay thực lực. Không có sự hoài nghi hay thận trọng thường thấy khi một người đối diện với kẻ xa lạ.

Thay vào đó, cô nhìn cậu như thể cậu là một hiện tượng dị biệt, một điều gì đó không hoàn toàn thuộc về thế giới mà cô đã quen thuộc.

“…Cậu nhìn gì thế?” Ren cuối cùng cũng phải lên tiếng, cảm giác khó hiểu bắt đầu len lỏi trong lòng. Cậu không chắc mình có thực sự muốn biết câu trả lời hay không, nhưng nếu cô cứ nhìn cậu như thế mãi, cậu có thể sẽ không chịu nổi.

Yuna vẫn không đáp ngay. Cô chỉ hơi nheo mắt, như thể đang cân nhắc xem liệu mình có nên nói ra suy nghĩ của bản thân hay không.

Cô nhìn cậu thêm một lúc nữa, rồi cuối cùng mới chậm rãi cất lời, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị tiếng gió nuốt chửng.

“…Lạ thật.”

Ren nhướng mày. “Cái gì lạ?”

Yuna không trả lời ngay. Cô cắn nhẹ môi, ánh mắt vẫn khóa chặt trên gương mặt cậu, như thể đang cố tìm ra đúng từ ngữ để diễn tả suy nghĩ của mình.

Nhưng dù không nói ra, biểu cảm của cô đã nói lên tất cả, có gì đó ở cậu, ở khoảnh khắc này, hoàn toàn không giống với những gì cô từng biết về cậu trước đây.

Mọi lý do đổ dồn về gương mặt của Ren, những ánh lửa cam nhảy múa trên gương mặt của cậu.

Đó là bởi vì Ren đã để lộ khuôn mặt thật của mình, và nó hoàn toàn khác xa với những gì Yuna từng tưởng tượng về cậu.

Trong tâm trí cô, Ren phải là một chiến binh mạnh mẽ, sắc bén, một người toát lên khí chất lạnh lùng và ngạo nghễ.

Nếu không phải kiểu ngầu lòi khiến người khác kh·iếp sợ, thì chí ít cũng là một chàng trai điển trai hút hồn, với phong thái sát gái điển hình.

Nhưng không...không hề.

Cậu trông quá dễ thương.

Quá mức dễ thương.

Gương mặt Ren có những đường nét tinh tế đến mức không thực, như một con búp bê sứ hoàn hảo, tạc từ cẩm thạch dưới ánh trăng.

Làn da trắng mịn không tỳ vết, tương phản rõ rệt với hình ảnh một chiến binh rắn rỏi mà cô đã vẽ ra trong đầu.

Mái tóc đen nhánh, mềm mại như lông quạ, hơi rối nhưng lại càng khiến cậu trông giống một chú sói con vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Nhưng điều khiến cô không thể rời mắt chính là đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp ấy, trong vắt, sâu thẳm, như mặt hồ phản chiếu bầu trời trong những ngày quang đãng nhất.

Yuna mở to mắt, gần như ngây ra nhìn cậu.

Không thể nào.

Tại sao lại như thế này? Tại sao cậu ta lại có thể sở hữu một gương mặt như vậy?

Cô vô thức dụi dụi mắt, rồi lại nhìn Ren lần nữa. Nhưng dù có chớp mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa, hình ảnh trước mắt vẫn không thay đổi.

Không phải do ánh sáng, không phải do mệt mỏi, cũng không phải do ảo giác.

Ren thực sự trông như thế này.

“Không thể nào…” Cô buột miệng lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự bối rối xen lẫn một chút bất mãn.

Ren nhíu mày, có vẻ khó hiểu trước phản ứng kỳ lạ của cô. “Cái gì không thể nào?”

Yuna không trả lời ngay, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu. Cô có cảm giác bất công đến kỳ lạ, cậu ta không chỉ mạnh mẽ, lạnh lùng, mà còn sở hữu một ngoại hình đáng ghen tị đến mức này sao?

Cô bất giác chạm tay lên má mình. Không công bằng chút nào. Lẽ ra một người chiến đấu giỏi như vậy phải có một vẻ ngoài sắc sảo hơn, hoặc ít nhất là gai góc hơn.

Nhưng không, Ren lại mang một nét đẹp mong manh đến đáng ghét, kiểu đẹp khiến người khác không biết nên ghen tị hay bất lực.

“…Không có gì.” Cuối cùng, cô lầm bầm, quay mặt đi, nhưng đôi mắt vẫn còn đọng lại một tia ngỡ ngàng khó che giấu.

Ren nheo mắt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời lấp lửng ấy. Cậu đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm trong chiến đấu, ánh mắt dè chừng, ngưỡng mộ, thậm chí là sợ hãi, nhưng kiểu quan sát này của Yuna lại hoàn toàn khác biệt.

Nó không mang theo chút cảm giác phòng bị nào, mà giống như một người vừa phát hiện ra điều gì đó khó tin và vẫn chưa thể chấp nhận được.

Đôi mắt cô mở to, đầy ngạc nhiên pha lẫn hoang mang, như thể trước mắt cô không phải Ren mà là một sinh vật kỳ bí nào đó.

Cảm giác ấy khiến cậu có chút khó chịu, như thể cô vừa tìm thấy một bí mật động trời nào đó về cậu mà chính cậu còn không biết.

“…Rốt cuộc là sao?” Cậu hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

Yuna hơi liếc nhìn cậu, rồi nhanh chóng quay mặt đi, như thể sợ nếu nhìn lâu hơn nữa, cô sẽ không thể giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh.

Cô hắng giọng, rõ ràng đang cố che giấu sự bối rối. “Không có gì. Chỉ là… không nghĩ cậu trông như thế này.”

Ren nhướng mày. “Như thế này là như thế nào?”

Cô mím môi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cậu một lần nữa, rồi lại quay đi, như thể cần thời gian để chọn lọc từ ngữ thích hợp.

Cuối cùng, cô chống cằm, hơi nghiêng đầu quan sát cậu từ một góc khác, rồi chậm rãi nói:

“…Giống như một con sói con bị lạc.”

Ren chớp mắt. “Hả?”

“Ý tôi là…” Yuna gãi đầu, rõ ràng chính cô cũng không chắc về cách miêu tả của mình. “Cậu mạnh mẽ, sắc bén trong chiến đấu, nhưng khuôn mặt này lại… ừm… hơi dễ thương quá mức.”

Cậu nhíu mày. “Dễ thương?”

“Ừ.” Cô gật đầu chắc nịch, rồi bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng. “Mà không chỉ dễ thương bình thường đâu nhé. Cậu có làn da trắng đến mức đáng ghen tị, mắt thì xanh như đá quý, tóc thì đen mượt kiểu bí ẩn… Nếu cậu cầm kiếm mà mặc một bộ đồ hoàng gia, tôi dám cá là người ta sẽ nghĩ cậu là một hoàng tử lạc vào thế giới này chứ không phải một chiến binh...ừm hoặc là một công chúa.”

Ren trừng mắt nhìn cô, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào trước lời nhận xét ấy. “Cậu đang khen tôi hay chê tôi đấy?”

“Cả hai.”

“…Cảm ơn?”

Yuna thở dài, chống tay lên đầu gối, lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình. “Không công bằng chút nào. Người mạnh thì thường phải có vẻ ngoài phong trần hơn một chút chứ. Một chút sẹo, một chút thô ráp, hoặc chí ít cũng phải có dáng vẻ từng trải…”

Cô lại liếc cậu một lần nữa, ánh mắt vừa bất mãn vừa có chút gì đó không cam lòng. “…Đằng này cậu lại trông như kiểu vừa bước ra từ một bức tranh được vẽ quá hoàn hảo.”

Ren bật ho. Cậu không nghĩ cuộc hội thoại này lại đi đến hướng này. “Cậu đang so nhan sắc với tôi đấy à?”

“Đúng!” Yuna đáp ngay, không chút do dự. “Thật vô lý mà! Cậu có biết tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức để chăm sóc da dẻ không? Từ kem dưỡng ẩm, chống nắng, mặt nạ dưỡng da mỗi tuần… Vậy mà cậu cứ thế xuất hiện với làn da hoàn hảo như vậy?!”

Ren im lặng trong vài giây, rồi cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu duy nhất: “…Tôi còn chẳng làm gì cả.”

Chính câu đó lại càng khiến Yuna cảm thấy thất bại hơn. Cô ôm đầu, gục xuống, rên rỉ đầy đau khổ. “Thật không thể chấp nhận được!”

Chương 124: Kẻ Lạc Loài Trong Ánh Lửa.