Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 126: Một Lời Không Nói.
Yuna dõi theo Ren, ánh mắt cô dừng lại trên dáng vẻ trầm mặc của cậu.
Ren không tránh câu hỏi của cô, nhưng cũng không thực sự trả lời.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, một nhịp thở khe khẽ, một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa tiếng lửa tí tách, cũng đủ để cô nhận ra mình đã vô tình chạm đến một điều gì đó rất sâu, rất riêng trong cậu.
Một góc khuất lặng lẽ ẩn mình sau vỏ bọc kiên cường, nơi ngay cả ánh lửa lập lòe cũng chẳng thể chạm tới.
Cô không hỏi thêm. Không phải vì sợ làm cậu khó chịu, cũng không phải vì e ngại sự im lặng vừa phủ xuống giữa hai người, mà bởi vì cô hiểu.
Có những chuyện, có những mất mát, không phải cứ nói ra là có thể vơi đi. Đôi khi, sự im lặng chính là tấm khiên duy nhất bảo vệ một người khỏi những v·ết t·hương chưa kịp lành.
Thay vì lên tiếng, cô chỉ lặng lẽ quan sát cậu, nhìn cách ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt ấy, vẽ nên những vệt sáng tối chập chờn.
Khuôn mặt ấy không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng lại mang theo sự trầm tĩnh đến kỳ lạ, như thể đã quen với việc giấu đi mọi thứ vào trong.
Đôi mắt xanh sâu thẳm ấy luôn giữ một khoảng cách nhất định với thế giới xung quanh, nhưng dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được một điều gì đó khác biệt ẩn giấu trong đó.
Một thứ gì đó kiên định, bền bỉ, dù bị bóng tối bao phủ cũng chưa từng lụi tàn.
Và rồi cô chợt nhận ra, Ren thực sự mạnh mẽ.
Không phải kiểu mạnh mẽ hào nhoáng của những người chơi danh tiếng, không phải thứ sức mạnh có thể đo lường bằng cấp bậc hay thành tựu. Cũng không phải là sự áp đảo có thể khiến chiến trường chao đảo mỗi khi xuất hiện.
Mà là một sự mạnh mẽ lặng lẽ, không cần chứng minh với ai.
Là sự mạnh mẽ của một người đã bước đi một mình quá lâu.
Không có ai bên cạnh. Không có ai chờ đợi. Không có ai đưa tay ra đỡ cậu mỗi khi cậu ngã xuống.
Vậy mà cậu vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Yuna mím môi, rồi nhẹ nhàng cất giọng, như làn gió thoảng qua đêm tối.
“Ren này.”
Ren ngẩng lên, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên, như thể không chắc cô vừa gọi mình.
“Cậu rất tuyệt đấy.”
Ren khựng lại, thoáng ngơ ngác, như thể không tin vào những gì vừa nghe.
“…Gì cơ?”
“Ý tôi là, cậu mạnh mẽ.” Yuna mỉm cười, nụ cười dịu dàng phản chiếu ánh lửa. “Không phải vì cậu giỏi chiến đấu, mà vì cậu vẫn đứng vững. Vẫn tiếp tục tiến về phía trước, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Ngọn lửa khẽ lay động, kéo theo những tia sáng nhảy múa trên gương mặt của cả hai.
Ren không biết phải đáp lại thế nào. Cậu chưa từng nghĩ bản thân là người mạnh mẽ.
Nếu có thứ gì giữ cậu lại đến tận bây giờ, thì đó không phải là sức mạnh… mà chỉ đơn giản là vì cậu không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Yuna không nói những lời đó để an ủi, cũng không phải vì thương hại cậu. Cô chỉ đơn thuần nói ra những gì mình thấy.
Cậu im lặng hồi lâu, rồi khẽ đáp.
“…Cảm ơn.”
Ánh mắt cậu trở lại với ngọn lửa trước mặt, nhưng lần này, nó dường như không còn lạnh lẽo như trước.
Yuna không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, cùng cậu chia sẻ sự yên lặng của màn đêm.
Ren yên lặng một lúc lâu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo những tia lửa bập bùng nhảy múa trong đêm tối.
Ngọn lửa trước mặt vẫn cháy, từng đốm tàn đỏ rực bay lên không trung rồi vụt tắt giữa khoảng đen vô tận, để lại phía sau những vệt sáng mong manh tan biến trong chớp mắt.
Hơi ấm của lửa len lỏi trong không khí, nhưng cậu không cảm thấy gì cả. Cái lạnh của màn đêm vẫn bao trùm lấy cậu, như thể nhiệt độ xung quanh chẳng thể chạm tới nơi sâu nhất trong tâm trí.
Tĩnh lặng, trống rỗng, vô định. Cảm giác ấy giống như một lớp vỏ dày cộm, vô hình nhưng nặng nề, bọc lấy cậu, cô lập cậu khỏi mọi thứ, kể cả chính bản thân mình.
Một hồi lâu sau, Ren khẽ cất giọng, trầm thấp như tiếng gió lướt qua những tán cây:
“Tôi nghĩ cậu nhầm rồi.”
Giọng cậu bình thản, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, như thể chỉ đang thuật lại một sự thật hiển nhiên mà không cần suy xét. “Tôi không mạnh mẽ, cũng không dũng cảm như cậu nghĩ.”
Yuna nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt ánh lên sự chờ đợi.
Cô không vội vã phản bác, cũng không cố gắng làm dịu bầu không khí. Cô chỉ im lặng, để mặc cậu tiếp tục nói.
Ren hạ tầm mắt, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết lại. Những ngón tay vô thức co vào, như thể cố nắm lấy thứ gì đó… nhưng không có gì trong tay cậu cả.
Chỉ có sự trống rỗng, nặng nề như một thực thể hữu hình đang bám chặt lấy cậu. Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt Ren, nhưng không soi rõ bất cứ điều gì ngoài bóng tối vô tận trong đó.
“Tôi rời khỏi thị trấn khởi đầu…” Cậu nói chậm rãi, mỗi từ được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi thốt ra, như thể cậu chưa từng nói chúng thành lời bao giờ. “Không phải vì muốn khám phá thế giới bên ngoài, cũng không phải vì có lý tưởng nào thôi thúc tôi bước đi. Tôi không có tham vọng vĩ đại, không có mong muốn cao cả nào cả.”
Cậu ngừng lại một chút, đôi vai khẽ hạ xuống, như thể ngay cả việc nói ra cũng khiến bản thân kiệt sức.
“Thực ra… chẳng có điều gì tốt đẹp trong quyết định đó cả.” Giọng cậu nhỏ dần, ánh mắt càng lúc càng xa xăm. “Tôi chỉ đơn giản là đang chạy trốn.”
Gió đêm lùa qua những tán cây, tạo ra những âm thanh xào xạc khe khẽ. Ren không để ý. Cậu vẫn ngồi đó, bất động như một bức tượng bị gió bào mòn theo năm tháng.
“Tôi không chịu nổi cái cách mà những nhóm lớn áp đặt lên tài nguyên và những người yếu hơn.” Cậu tiếp tục, từng từ như chìm vào bầu không khí tĩnh lặng xung quanh.
“Tôi đã nhìn thấy hết. Những người chơi không đủ khả năng bị gạt ra rìa, bị buộc phải chấp nhận sự bất công, bị đẩy đến bờ vực mà không có bất kỳ con đường thoát nào. Tôi đã đứng đó, chứng kiến tất cả… và rồi quay lưng bỏ đi.”
Lời nói của cậu chững lại, như thể tự bản thân cũng không muốn thừa nhận điều đó. Một tia dao động lướt qua ánh mắt, nhưng biến mất ngay lập tức.
“Nếu tôi thực sự mạnh mẽ…” Cậu chậm rãi thốt ra từng chữ, cảm giác từng câu nói như đang đè nặng lên lồng ngực. “Nếu tôi dũng cảm hơn… nếu tôi có một chút gì đó gọi là danh dự… thì tôi đã không rời đi. Đáng lẽ tôi phải ở lại.”
Cậu khẽ ngẩng đầu, đôi mắt vẫn trầm lặng như trước, nhưng trong sâu thẳm, bóng tối bên trong như càng trở nên sâu hơn, khó chạm tới hơn.
“Đáng lẽ tôi phải làm gì đó. Nhưng tôi đã không làm.”
Những ngón tay cậu siết chặt hơn, như thể cố giữ lại chút gì đó đang dần trượt khỏi tầm tay. Nhưng cuối cùng, chúng lại thả lỏng. Một hơi thở nhẹ buông ra trong đêm tối, hệt như cậu đã buông xuôi tất cả.
Ren khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi, nhưng chúng lại quá nhạt nhẽo, không chút ấm áp, không mang theo bất kỳ tia vui vẻ nào.
“Vậy nên, cậu nhầm rồi.” Giọng cậu nhẹ tênh, nhưng có gì đó lạnh lẽo và xa vời hơn trước. “Tôi không phải người mà cậu nghĩ đâu, Yuna.”
Yuna cũng im lặng một lúc. Cô không vội lên tiếng, không đưa ra nhận định hay phán xét về những lời Ren vừa nói.
Chỉ có tiếng gió lướt qua những tán cây, hòa cùng tiếng củi lửa lách tách trong đêm khuya tĩnh mịch. Rồi, sau một thoáng suy tư, cô khẽ thở ra, chậm rãi cất giọng.
“Cậu có muốn nghe một câu chuyện không?”
Ren không trả lời, nhưng Yuna cũng không chờ đợi. Cô bắt đầu kể, giọng nhẹ nhàng như tiếng nước chảy qua những viên sỏi nhỏ trong lòng suối.
“Ngày xưa, có một chàng trai sinh ra trong một gia đình nông dân. Cuộc sống của anh ta bình lặng như bao người khác, sáng thức dậy khi mặt trời vừa ló rạng, làm việc trên cánh đồng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, rồi trở về nhà bên mâm cơm đạm bạc.
Anh ta không có tham vọng, cũng không có mơ ước gì lớn lao. Cuộc sống của anh ta chỉ đơn giản là như vậy.”
Ngọn lửa bập bùng, hắt bóng Yuna lên nền đất, chập chờn như một bức tranh phai mờ trong ánh sáng mong manh.
“Nhưng rồi, c·hiến t·ranh ập đến.” Giọng cô thấp xuống, như một nốt trầm bất chợt trong giai điệu.
“Quê hương bị giày xéo, mùa màng bị t·hiêu r·ụi, những người thân yêu lần lượt ngã xuống.
Chàng trai ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời bỏ cánh đồng mà anh ta từng gắn bó, rời bỏ mái nhà đã che chở anh ta suốt những năm tháng tuổi thơ, để khoác lên mình bộ giáp của một người lính.”
Ren lặng thinh, nhưng bàn tay cậu vô thức siết chặt hơn.
“Anh ta chiến đấu qua những trận chiến khốc liệt, vượt qua những cơn đói khát, những đêm dài giá lạnh, những khoảnh khắc cận kề c·ái c·hết.
Anh ta học cách cầm kiếm, học cách g·iết chóc, học cách sống sót. Và theo năm tháng, từ một người lính vô danh, anh ta trở thành một vị tướng oai hùng, một anh hùng được ca tụng trên chiến trường.”
Yuna hơi dừng lại, đôi mắt phản chiếu ánh lửa lập lòe, sâu thẳm như mặt hồ trong đêm.
“Cuối cùng, c·hiến t·ranh kết thúc.” Giọng cô chậm rãi, mang theo chút dư âm mơ hồ.
“Nhà vua, vì cảm kích công lao của anh ta, đã ban thưởng mọi vinh quang mà một con người có thể mong muốn. Ngài muốn gả công chúa cho anh ta, muốn trao cả vương quốc này vào tay anh ta. Nếu anh ta đồng ý, anh ta có thể sống trong nhung lụa, không bao giờ phải cầm v·ũ k·hí lần nữa. Cả đất nước ca ngợi anh ta như một huyền thoại.”
Ren không rời mắt khỏi ngọn lửa, nhưng ánh sáng từ nó không thể chạm đến nơi sâu nhất trong ánh nhìn của cậu.
“Nhưng vào ngày vinh quang cao nhất ấy…” Yuna khẽ mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, như gió thoảng qua. “Anh ta đã từ chối.”
Ren khẽ động đậy, nhưng vẫn không nói gì.
“Không ai hiểu được quyết định ấy.” Yuna tiếp tục, giọng cô không dao động, chỉ mang theo một sự bình thản dịu dàng.
“Tại sao một người đã trải qua bao gian khổ để giành lấy chiến thắng, đã có trong tay tất cả mọi thứ mà thế gian này có thể ban tặng, lại chọn từ bỏ tất cả?
Người ta gọi anh ta là kẻ ngốc, là kẻ không biết trân trọng cơ hội. Nhưng anh ta chỉ lặng lẽ quay lưng, bước qua cổng thành, rời khỏi nơi từng tung hô anh ta, trở về quê hương nhỏ bé của mình.”
Gió đêm lướt qua, thổi lay nhẹ mái tóc cô.
“Anh ta quay trở lại cánh đồng mà anh ta từng bỏ lại.” Cô nói tiếp, giọng thấp xuống như một tiếng vọng xa xăm.
“Anh ta cởi bỏ bộ giáp nặng nề, đặt thanh kiếm xuống, và một lần nữa cầm lấy cái cuốc của một người nông dân. Không còn vinh quang, không còn danh vọng, chỉ có một con người bình thường sống một cuộc đời bình thường, hòa vào những con người bình thường khác.”
Ngọn lửa khẽ rung động, như phản ứng lại những lời cuối cùng của cô.
Rồi, Yuna nghiêng đầu, khẽ liếc nhìn Ren.
“Cậu có biết vì sao anh ta lại từ bỏ mọi vinh quang để quay về làm một người nông dân không?”