Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 130: Sự Tĩnh Lặng Méo Mó.
Khi Ren mở mắt, ánh sáng ban mai nhợt nhạt đã len qua những tán lá, chiếu xuống khu rừng một màu xám xịt nhạt mơ hồ.
Làn sương mờ lững lờ trôi giữa không trung, lẩn khuất trong từng kẽ lá và bám vào những thân cây cao v·út.
Cậu chớp mắt, một cảm giác nặng trĩu lan dọc cơ thể, cơn mỏi nhừ từ một giấc ngủ chập chờn.
Không xa, Nautilus đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây, vẻ mặt uể oải, còn Yuna thì đang vội vàng thu dọn đồ đạc.
Không ai nói gì nhiều, vì thời gian đang chống lại họ. Cả nhóm không kịp ăn uống tử tế, chỉ có mấy mẩu bánh mì khô nhét vội từ hôm qua. Nhưng không ai có tâm trạng để nhai nổi.
Và rồi, hai tiếng trôi qua trong vô vọng.
Làn sương mù ngày càng dày đặc, cuộn thành từng dải trắng đục quấn lấy những thân cây xoắn xuýt như móng vuốt vươn lên từ lòng đất.
Ban đầu, họ vẫn giữ vững niềm tin rằng nếu đi thẳng một hướng, sớm muộn gì cũng thoát khỏi khu rừng. Nhưng thực tế lại tàn nhẫn hơn thế.
Ren sững lại, trái tim bất giác đập nhanh hơn. Cậu nhìn xuống mặt đất, nơi những rễ cây khổng lồ chằng chịt vươn dài như những con rắn ngủ say.
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được một sự sống kỳ lạ đang tồn tại ngay dưới chân mình. Một cảm giác… như thể cậu đang giẫm lên thứ gì đó không chỉ đơn thuần là thực vật.
Với một chút nghi ngờ, Ren cúi xuống, vẽ một đường kiếm mỏng lên lớp rễ trồi lên.
Lưỡi kiếm để lại một vệt cắt rõ ràng trên bề mặt sần sùi. Nhưng khi cậu đứng thẳng dậy, quay đi chưa đầy vài phút rồi nhìn lại…
Vết cắt đã biến mất.
Ren khẽ hít vào một hơi, cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực. Cậu siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt quét qua những rễ cây xung quanh.
Nautilus và Yuna cũng nhanh chóng nhận ra điều này, mọi dấu chân, mọi vết tích họ để lại trên nền đất ẩm đều biến mất không dấu vết.
Không… không phải mất đi. Chúng bị xóa đi.
Những rễ cây này không hề bất động.
Chúng khẽ co giãn, di chuyển từng chút một, gần như không thể nhận ra bằng mắt thường. Nhưng Ren thấy được.
Khi cậu tập trung quan sát, có thể thấy lớp vỏ thô ráp của chúng phập phồng theo một nhịp điệu chậm rãi. Không phải ngẫu nhiên. Không phải gió.
Chúng đang hít thở.
"Cái này… không bình thường chút nào." Yuna lùi lại một bước, giọng cô khẽ run lên.
Cô quay đầu nhìn về phía sau, nơi họ vừa đi qua, nhưng tất cả trông chẳng khác gì những lối mòn khác, giống nhau một cách hoàn hảo, như thể cả khu rừng này đang cố tình đánh lừa họ.
Nautilus cau mày, bàn tay cậu siết chặt chuôi kiếm.
Ren không trả lời ngay. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng lọc bỏ mọi âm thanh dư thừa. Gió thổi nhẹ qua kẽ lá. Nhịp thở đều đặn của cả ba. Nhịp đập gấp gáp của chính cậu.
Và… một thứ khác.
Một âm thanh trầm thấp, mơ hồ, vọng lên từ lòng đất.
Nhịp rung rất nhẹ, gần như không thể nhận ra. Nhưng nó có quy luật.
Ren mở mắt, khẽ siết chặt chuôi kiếm. "Cứ sau một khoảng thời gian nhất định, rễ cây lại di chuyển," cậu nói khẽ. "Nếu đoán không nhầm, chúng đang thay đổi vị trí của đường đi."
Yuna và Nautilus sững sờ. Cả hai cùng nhìn xuống nền đất, như hy vọng tìm được điều gì đó để xác thực lời cậu.
Nhưng đúng như Ren nói, những rễ cây dịch chuyển từng chút một khi họ không chú ý, thay đổi hoàn toàn địa hình xung quanh họ.
Một mê cung luôn thay đổi.
"C·hết tiệt…" Nautilus rít lên khe khẽ. "Vậy thì làm thế nào để thoát ra?"
Ren im lặng. Cậu đang nghĩ. Nếu mặt đất thay đổi, nếu dấu vết bị xóa, vậy thì… phải có một cách khác để xác định phương hướng.
Thế nhưng, trước khi cậu kịp suy tính, một chuyển động khe khẽ bất thường vang lên giữa màn sương tĩnh mịch.
Ren ngẩng phắt đầu lên. Một thứ gì đó đang bò sát trên rễ cây, phát ra những tiếng sột soạt rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy nếu không tập trung.
Cùng lúc đó, làn sương vốn đã dày đặc bỗng trở nên đặc quánh hơn, lan tràn chậm rãi như bị điều khiển bởi một thứ gì đó vô hình.
Không gian đột ngột trở nên nặng nề.
Ren khẽ nâng thanh kiếm lên, cảm giác nguy hiểm chạy dọc sống lưng.
"...Chúng ta không chỉ có một mình trong mê cung này."
....
Họ tiếp tục bước đi, dù lòng ngập tràn băn khoăn, hy vọng rằng lối ra nằm đâu đó dưới lớp sương mù trắng dày đặc như một tấm vải vô hình đang dần phủ kín không gian trước mặt, nuốt chửng từng đường nét của khu rừng vào hư vô tĩnh lặng.
Những gốc cây hai bên lối đi trở nên méo mó, vặn vẹo kỳ lạ như thể chúng không còn đứng yên tại chỗ mà đang dần xoay chuyển theo một quy luật bí ẩn mà họ không tài nào nhận ra.
Cảm giác bất an bám riết lấy tâm trí, nhưng họ vẫn cắn răng đi tiếp, vì dừng lại đồng nghĩa với việc bị nuốt trọn bởi màn sương u ám này.
Thế nhưng, chính từ đây, thứ đó mới bắt đầu xuất hiện, ban đầu, chỉ là những hiểu lầm nhỏ, đủ để khiến họ nhíu mày khó hiểu, nhưng chưa đủ để dấy lên sự nghi ngờ thực sự.
Ren là người đầu tiên nhận ra điều kỳ lạ. Đã vài lần, cậu trả lời câu hỏi của Yuna, nhưng thay vì tiếp tục cuộc trò chuyện như bình thường, cô lại cau mày, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, như thể cậu vừa nói ra điều gì đó xúc phạm cô.
Nautilus cũng có vẻ lưỡng lự trước một số câu cậu nói, đôi khi dừng lại giữa chừng với vẻ mặt khó xử, như thể đang cố xác định xem lời Ren vừa nói là có ý gì, hay cậu có thực sự nghiêm túc hay không.
Ban đầu, Ren chỉ nghĩ rằng họ đang căng thẳng vì bị mắc kẹt trong mê cung quái dị này. Nhưng khi điều này lặp lại lần thứ ba, cậu không thể lờ đi thêm nữa.
“Chúng ta cứ tiếp tục đi thẳng.” Nautilus lên tiếng, giọng điềm tĩnh.
Bước chân của Yuna khựng lại ngay lập tức. Cô quay phắt sang cậu, đôi mắt mở lớn, trong đó ánh lên một tia sửng sốt xen lẫn tổn thương. “Cậu vừa nói cái gì?”
Nautilus thoáng giật mình trước phản ứng của cô. “Tớ bảo chúng ta tiếp tục đi thẳng.”
Yuna lắc đầu, ánh mắt cô dần tràn đầy nghi hoặc. “Không, cậu vừa nói ‘Cậu không đáng tin, tự mà đi đi’.”
Một luồng khí lạnh như vừa len lỏi qua giữa họ. Nautilus nhìn cô chằm chằm, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. “Cái gì? Tớ chưa từng nói vậy.”
Ren dừng lại ngay sau họ, căng mắt quan sát cả hai, đồng thời lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cậu có một linh cảm rất kỳ lạ, có gì đó không đúng.
“Tớ không nói thế.” Nautilus nhấn mạnh, giọng điệu trở nên căng thẳng một cách rõ ràng. “Tớ chỉ bảo đi thẳng.”
Yuna không đáp, nhưng sự do dự trong ánh mắt cô không thể che giấu được. Lẽ nào cô thực sự đã nghe nhầm?
Nhưng cô có thể khẳng định giọng của Nautilus vừa mang theo sự mỉa mai lạnh lùng mà trước nay cậu chưa từng dùng để nói chuyện với cô. Vậy thì… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Không ai có lời giải thích, nhưng không khí giữa ba người bỗng trở nên nặng nề hơn trước. Không còn ai lên tiếng nữa, chỉ còn tiếng bước chân nện nhẹ xuống mặt đất phủ đầy rêu ẩm ướt.
Nhưng rồi, điều đó lại lặp lại.
Lần này, Yuna chỉ lẩm bẩm một câu rất nhỏ, gần như chỉ là một lời tự hỏi: “Mình có nên quay lại kiểm tra thử không?”
Nhưng Nautilus lại nghe thấy một câu hoàn toàn khác, một câu nói lạnh băng, không chút cảm xúc:
“Chúng ta không cần cậu.”
Tim cậu siết lại một nhịp. Đôi mắt cậu mở lớn, toàn thân cứng đờ vì sốc. Trong thoáng chốc, hơi thở của cậu như đông cứng lại trong lồng ngực, không sao trút ra nổi.
Cậu quay ngoắt sang Yuna, bàn tay bất giác siết chặt chuôi kiếm.
Nhưng Yuna vẫn đang đi, không có vẻ gì là vừa thốt ra một câu nói vô tình đến thế.
Làn sương trắng vẫn bao phủ xung quanh họ, len lỏi vào từng khe hở, như một thực thể sống đang chậm rãi bào mòn ranh giới giữa thực và ảo.
Sự nghi ngờ len lỏi, những vết rạn nứt đầu tiên bắt đầu xuất hiện trong lòng họ. Khi không thể tin vào lời nói của nhau, khi mọi câu nói đều có thể bị bóp méo thành một hình dạng khác…
Liệu họ có còn tin tưởng nhau được bao lâu nữa?
Ren dừng lại ngay sau họ, căng mắt quan sát cả hai, đồng thời lắng nghe mọi âm thanh xung quanh với một sự tập trung cao độ đến mức từng nhịp tim đập trong lồng ngực cậu cũng trở nên rõ ràng một cách đáng sợ.
Cậu có một linh cảm rất kỳ lạ, một cảm giác mơ hồ nhưng dai dẳng, len lỏi trong từng sợi dây thần kinh, khiến cậu không thể gạt bỏ suy nghĩ rằng có điều gì đó không đúng.
Nhưng… liệu đây chỉ là sự tưởng tượng quá mức do căng thẳng, hay thực sự có thứ gì đó đang vặn vẹo thực tại quanh họ?
“Tớ không nói thế.” Nautilus nhấn mạnh, giọng cậu ta không còn là sự kiên nhẫn pha chút khó chịu nữa, mà là căng thẳng thật sự, như thể có một áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên cậu. “Tớ chỉ bảo đi thẳng.”
Yuna vẫn không đáp lại ngay, nhưng đôi mắt cô khẽ lay động, sự do dự hiển hiện rõ ràng trong ánh nhìn thoáng bất an. Cô có thực sự đã nghe nhầm không, hay là…?
Ren cắn môi, cố ép mình bình tĩnh lại, dù trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm giác không thoải mái.
Có thể họ chỉ đang kiệt sức, đầu óc mệt mỏi sau quãng đường dài, hoặc cũng có thể tâm lý của họ đang bị ảnh hưởng bởi không gian quái dị này, nơi mà ngay cả ánh sáng cũng dường như bị nuốt chửng bởi làn sương mờ ảo.
Mê cung này có thể không có quái vật ẩn nấp trong bóng tối, nhưng nếu nó có thể khiến đầu óc họ bắt đầu chống lại chính họ, vặn xoắn nhận thức của họ, đẩy họ vào những nghi ngờ vô hình… thì chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể khi lên tiếng, như thể việc nói thành lời sẽ khiến suy đoán của cậu trở nên hợp lý hơn.
“Này, có lẽ chúng ta chỉ đang bị ảnh hưởng bởi môi trường thôi. Sương mù này… biết đâu nó có tác động gì đó đến thính giác của chúng ta? Có thể nó làm méo âm thanh.”
Nautilus nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt vẫn còn đanh lại vì căng thẳng, nhưng sau một thoáng im lặng, cậu ta cũng khẽ gật đầu, như thể bám vào lời giải thích của Ren để trấn an chính mình. “Có lẽ vậy.”
Yuna chậm rãi đảo mắt giữa hai người họ, rồi khẽ gật đầu, nhưng chất giọng cô vang lên nhỏ đến mức gần như bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng rợn người của khu rừng. “Ừm… cũng có thể.” Dù vậy, sự lưỡng lự trong giọng nói của cô vẫn quá rõ ràng.
Họ lại tiếp tục bước đi, cố gắng phớt lờ cảm giác ngột ngạt đang dần siết chặt bầu không khí xung quanh.
Nhưng rồi, điều đó lại lặp lại.
Lần này, Yuna chỉ lẩm bẩm một câu rất nhỏ, thậm chí có lẽ còn chẳng ý thức được mình vừa nói gì, như một lời tự hỏi vu vơ giữa nhịp bước chân: “Mình có nên quay lại kiểm tra thử không?”
Nhưng Nautilus, người đang đi ngay bên cạnh cô, lại nghe thấy một câu hoàn toàn khác.
Một câu nói không hề giống giọng điệu vốn có của Yuna, không mang chút do dự nào, mà chỉ là sự lạnh băng, tàn nhẫn, vô cảm đến đáng sợ:
“Chúng ta không cần cậu.”
Tim cậu thắt lại một nhịp, như thể một bàn tay vô hình vừa siết chặt lấy nó, khiến hơi thở của cậu khựng lại trong giây lát.
Cả cơ thể cậu cứng đờ, một cảm giác chấn động chạy dọc sống lưng, khiến từng sợi cơ căng lên trong cảnh giác bản năng.
Cậu quay ngoắt sang Yuna, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc pha lẫn chút cảnh giác, bàn tay vô thức siết chặt lấy chuôi kiếm như một phản xạ tự vệ.
Nhưng Yuna vẫn đang đi, không hề quay sang Nautilus, cũng không có vẻ gì là vừa thốt ra một câu nói vô tình đến mức có thể đẩy một ai đó vào tuyệt vọng.
Ren nuốt khan, nhưng cổ họng cậu dường như đã trở nên khô khốc.
Lý trí của cậu bảo rằng đó chỉ là ảo giác, rằng cậu không được để những điều kỳ lạ này lung lay nhận thức của mình.
Nhưng… nếu ngay cả chính tai cậu cũng bắt đầu nghe thấy những thứ không có thật, thì sao?
Làn sương trắng vẫn trôi lững lờ, nhẹ như hơi thở, nhưng lại mang một cảm giác lạnh lẽo quỷ dị, như thể nó đang len lỏi vào từng khe hở trong thực tại, chậm rãi bào mòn ranh giới giữa những gì có thật và những gì chỉ là sự méo mó của tâm trí.
Liệu cậu có thực sự chắc chắn rằng… cậu vẫn đang nghe thấy sự thật không?