Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 129: Chỉ Là… Một Con Người.

Chương 129: Chỉ Là… Một Con Người.


Nautilus khẽ cử động, đôi mắt mở ra đón lấy ánh sáng nhạt nhòa len qua những tán cây rậm rạp.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của sương mù và mùi ngai ngái của đất ẩm, khiến cậu rùng mình theo phản xạ.

Nhưng khác với mọi ngày, không có cảm giác mệt mỏi đè nặng trên cơ thể cậu. Trái lại, một sự thư thái lạ lẫm lan tỏa trong từng thớ cơ, như thể đây là lần đầu tiên cậu thực sự ngủ ngon giấc kể từ khi bước chân vào thế giới này.

Cậu hít một hơi thật sâu, để hơi lạnh tràn vào lồng ngực, đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo hơn đôi chút.

Đưa tay dụi nhẹ mắt, Nautilus xoay người nhìn về phía bên cạnh theo thói quen, và ngay lập tức khựng lại.

Ren vẫn còn cuộn tròn trong chiếc áo choàng, hơi thở chậm rãi, đều đặn như một kẻ hoàn toàn lơ đễnh với thế giới xung quanh.

Nhưng thứ khiến Nautilus cứng đờ người lại không phải là tư thế ngủ thiếu cảnh giác của cậu ta. Mà là khuôn mặt cậu ta, lần đầu tiên được lộ ra hoàn toàn dưới ánh sáng.

Lần đầu tiên cậu ta thấy mặt Ren.

Nautilus chớp mắt, một cảm giác kỳ lạ quét qua lồng ngực như một cơn sóng bất chợt.

Trong suốt khoảng thời gian đồng hành cùng nhau, dù không dài, Ren luôn giấu mình trong chiếc áo choàng lông sói, mũ trùm kéo thấp đến mức chỉ lộ ra cằm và một phần nhỏ của môi.

Thậm chí ngay cả khi chiến đấu, cậu ta cũng chưa từng bỏ xuống lớp che chắn ấy, như thể đang cố tình dựng nên một bức tường vô hình giữa bản thân và thế giới bên ngoài.

Nhưng bây giờ, lớp vỏ bọc đó đã biến mất.

Không còn chiếc mũ trùm dày cộm cản trở tầm nhìn, Nautilus cuối cùng cũng có thể thấy rõ người đồng hành của mình thực sự trông như thế nào.

Mái tóc đen mềm mại rối nhẹ, rũ xuống trán một cách tự nhiên, làn da nhợt nhạt nhưng mịn màng dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm.

Đường nét khuôn mặt cậu ta không sắc bén, cũng không thô cứng, mà là một sự hòa hợp kỳ lạ giữa góc cạnh và mềm mại, tựa như một bức tranh vẽ dang dở, vừa có nét trẻ trung vừa mang chút gì đó lạnh lẽo, xa cách.

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Nautilus hơn tất cả, là những quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Ren.

Chúng không quá đậm, nhưng cũng đủ để cho thấy rằng Ren đã quen với những giấc ngủ chập chờn, hoặc thậm chí là thiếu ngủ triền miên.

Cảm giác mệt mỏi còn vương lại trên khuôn mặt cậu ta, nhưng chính trong khoảnh khắc này, khi đang ngủ say, khi đã buông bỏ hết mọi phòng bị, Ren lại trông quá đỗi yên bình.

Và điều đó… khiến Nautilus bối rối hơn bao giờ hết.

Cậu đã từng nghĩ Ren là kiểu người lúc nào cũng phòng thủ, lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác, như một con sói đơn độc lang thang trong bóng tối.

Một kẻ lúc nào cũng trầm mặc, kiên cường đến mức ngang bướng, không cho phép bản thân yếu đuối dù chỉ một giây.

Nhưng ngay lúc này, con sói ấy đã ngủ say, hoàn toàn không phòng bị.

Nautilus vô thức nuốt khan, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt trước mặt mình.

Cậu ta trông quá khác so với những gì cậu đã tưởng tượng.

Sau một hồi, Nautilus mới chậm rãi thả lỏng cơ thể, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở ra một hơi thật khẽ.

Cậu lắc đầu, tự cười với chính mình.

Nautilus vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự bàng hoàng khi rời mắt khỏi Ren. Mặc dù đã quay đi, cảm giác kinh ngạc vẫn còn vương lại, như thể tâm trí cậu chưa kịp xử lý hết những gì vừa nhìn thấy.

Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại chính mình trước khi liếc sang phía đối diện, nơi Yuna đang ngồi cách đó không xa.

Từ lúc nào chẳng hay, cô đã ngừng quan sát khu rừng xung quanh và dời ánh mắt sang phía họ.

Đôi mắt Yuna ánh lên một tia thích thú rõ rệt, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười đầy ý trêu chọc, như thể cô đã dự đoán trước phản ứng của cậu từ lâu.

Nhưng hơn cả sự trêu ghẹo, trong nụ cười ấy còn có một sự đồng cảm lặng lẽ, cảm giác của một người đã từng rơi vào tình huống tương tự và đang nhìn thấy chính mình trong quá khứ qua biểu cảm kinh ngạc của cậu lúc này.

Nautilus ngập ngừng trong chốc lát, như thể đang tìm kiếm một lời giải thích hợp lý, nhưng cuối cùng, thay vì nói ra một câu đầy đủ, cậu chỉ đơn giản giơ tay chỉ về phía Ren, mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt cậu.

“…Cậu ấy trông thế này sao?” Cậu ta lẩm bẩm, không nhận ra mình đã thốt ra thành tiếng.

Yuna chớp mắt, rồi cười nhẹ.

“Tớ đã thấy từ tối qua rồi.”

Giọng cô vang lên ngay bên cạnh. Nautilus giật mình quay sang, không biết từ khi nào Yuna đã tiến lại gần, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay khẽ đỡ lấy cằm, ánh mắt mang theo một tia quan sát thích thú xen lẫn chút ngạc nhiên chưa hoàn toàn phai nhạt.

“Không thể tin được, đúng không?” Cô khẽ nhướng mày, giọng nói pha lẫn sự bối rối tinh tế mà Nautilus nhận ra là cảm giác chính cậu đang có lúc này.

“Ừ…” Nautilus vẫn chưa hoàn toàn định thần lại. Cậu nuốt khan, cố ghép nối những hình ảnh về Ren trong đầu mình, nhưng sự đối lập quá lớn khiến cậu không thể tìm thấy điểm chung nào. “…Mình cứ tưởng cậu ấy sẽ có một gương mặt… dữ dằn hơn.”

“Hay ít nhất là trông đáng sợ hơn.” Yuna bật cười khẽ, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch hiếm thấy.

Cả hai nhìn nhau trong giây lát, rồi gần như cùng lúc thở dài, như thể chấp nhận sự thật này sẽ nằm ngoài khả năng hiểu biết của họ một thời gian nữa.

“Trông như búp bê sứ vậy.” Yuna lẩm bẩm, đôi mắt vẫn dán chặt vào Ren, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị gió sớm cuốn đi. “Mà kiểu đẹp đến vô lý ấy, nếu cậu ấy không nói chuyện, chắc ai cũng nghĩ cậu ấy là NPC của một cửa hàng cao cấp nào đó.”

Nautilus ngẫm nghĩ một chút, rồi buột miệng. “Không hợp với cách cậu ấy chiến đấu chút nào.”

Yuna ngay lập tức gật đầu đồng tình. “Ừ. Nhìn thế này, ai mà tưởng tượng được hôm qua cậu ấy còn liều lĩnh một mình chiến đấu với cả đàn quái vật chứ?...Hơn hết còn là một chiến thắng gần như áp đảo...”

Cả hai lặng đi trong giây lát. Nhưng rồi, như thể một ý nghĩ đồng thời nảy ra trong đầu họ, cả Yuna và Nautilus đều hơi nhíu mày, ánh mắt chợt trở nên trầm xuống.

“…Cậu ấy có biết không nhỉ?” Nautilus là người lên tiếng trước, giọng nói khẽ hơn so với lúc nãy.

“Về chuyện mình trông thế nào á?” Yuna cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không còn mang ý trêu chọc nữa, mà trở nên có phần xa xăm. “Cũng có thể, nhưng mà…” Cô ngập ngừng một chút, rồi hạ giọng. “Có lẽ đó là lý do cậu ấy không muốn ai nhìn thấy.”

Nautilus khựng lại.

Lời nói của Yuna như một m·ũi d·ao nhẹ nhàng cứa qua suy nghĩ của cậu, để lại một vết cắt sâu mà cậu không ngờ tới.

Cậu nhớ lại tất cả những lần Ren đứng lặng lẽ trong bóng tối, cách cậu ấy luôn giữ khoảng cách với những người xung quanh, và cách cậu ấy phản ứng mỗi khi có ai đó vô tình đến quá gần.

Không phải vì lạnh lùng. Cũng không phải vì xa cách.

Mà vì cậu ấy không muốn ai nhìn thấy.

“…Chắc vậy.” Nautilus khẽ đáp, giọng nói vô thức trầm xuống. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu, không hẳn là thương cảm, nhưng cũng không đơn thuần là bất ngờ.

Yuna nhìn cậu, rồi mỉm cười. “Nhưng ít nhất thì bây giờ cậu ấy cũng đang ngủ rất ngon.”

Nautilus theo phản xạ nhìn lại Ren thêm một lần nữa. Cậu ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở đều đặn và gương mặt thả lỏng hoàn toàn.

Không còn vẻ căng thẳng thường thấy, không còn sự phòng bị, không còn đôi mắt sắc bén hay những đường nét lạnh lùng cứng cỏi.

Một khoảnh khắc hiếm hoi, nơi Ren trông thực sự yên bình.

“…Vậy thì cứ để cậu ấy ngủ thêm một chút.” Nautilus thì thầm, gần như là một lời tự nhủ.

“Ừ, lần này thì cứ để cậu ấy nghỉ đi.”

Yuna nhẹ giọng đáp, rồi cả hai lặng lẽ ngồi đó, tận hưởng sự tĩnh lặng của buổi sớm, trước khi Ren thức dậy và tất cả lại trở về như cũ.

Quên chuyện của Ren đi.

Nautilus lặng lẽ liếc nhìn Yuna, trong đôi mắt cậu ta thoáng qua một tia do dự. Cậu chần chừ trong thoáng chốc, như thể đang đấu tranh với suy nghĩ của chính mình, nhưng rồi, sự ngập ngừng ấy nhanh chóng nhường chỗ cho quyết tâm.

Cậu khẽ siết chặt tay, hít vào một hơi thật sâu, rồi lên tiếng, giọng không quá lớn nhưng đủ để thu hút sự chú ý của cô gái trước mặt.

“Yuna.”

Yuna ngước lên, đôi mắt nâu ánh lên sự ngạc nhiên trước giọng điệu nghiêm túc của Nautilus. Cô im lặng, chờ đợi điều cậu sắp nói.

Không chần chừ thêm nữa, Nautilus giơ tay lên, lướt qua giao diện hệ thống cá nhân, mở kho đồ. Một luồng ánh sáng xanh nhạt lóe lên, và trong nháy mắt, một vật nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

Cậu nhẹ nhàng đưa nó ra trước mặt Yuna.

Đó là một cặp bông tai hình cỏ bốn lá, từng đường nét tinh xảo phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm, khiến chúng trông như đang phát ra một thứ ánh sáng ấm áp.

Yuna chớp mắt, nhìn món trang sức lấp lánh trên tay Nautilus, có chút bất ngờ.

“Cái này…”

“Nó tăng cường 5% HP cho người sử dụng.” Nautilus trả lời ngắn gọn, giọng điệu có chút gượng gạo, ánh mắt lại không nhìn thẳng vào cô. “Là vật phẩm rơi ra từ con miniboss hôm qua.”

Yuna khựng lại trong thoáng chốc, ánh mắt cô trở nên trầm ngâm. Cô nhẹ nhàng lướt ngón tay qua từng đường nét mềm mại của cặp bông tai, rồi chậm rãi ngước lên, đôi môi khẽ cong.

“Vậy tại sao cậu không dùng?” Giọng cô mang theo chút trêu chọc, nhưng không giấu được sự tò mò thật sự.

Nautilus giật giật khóe môi, có vẻ như đã lường trước câu hỏi này. Cậu ho nhẹ một cái, rồi đáp với vẻ bình thản đến mức hơi gượng gạo.

“Tớ thấy nó không hợp với con trai.”

Yuna nhìn cậu, rồi nhìn lại cặp bông tai trong tay mình. Một món trang sức nhỏ nhắn, tinh xảo, được khắc họa hình cỏ bốn lá như một biểu tượng của sự may mắn, đúng là không phải thứ mà một chàng trai như Nautilus sẽ đeo.

“Vậy à?”

“Ừ.” Nautilus gật đầu chắc nịch, như thể lời giải thích của cậu hoàn toàn hợp lý. Nhưng dù có cố giữ vẻ bình thản đến đâu, đôi tai hơi ửng đỏ của cậu vẫn vô tình để lộ chút bối rối không che giấu nổi.

Yuna khẽ bật cười, không nói thêm gì nữa. Cô nhấc một chiếc bông tai lên, xoay xoay nó giữa những ngón tay, để ánh sáng phản chiếu qua lớp kim loại sáng bóng.

Rồi, chậm rãi, cô đeo nó lên tai.

Nautilus liếc nhìn cô một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt Yuna khi cô nghiêng đầu kiểm tra lại món trang sức.

Không hiểu sao, khi thấy cặp bông tai ấy đặt đúng chỗ, cậu lại có một cảm giác kỳ lạ, giống như mọi thứ bỗng trở nên trọn vẹn hơn một chút.

Yuna chạm nhẹ vào món trang sức trên tai mình, rồi ngước nhìn Nautilus, nụ cười trong mắt dịu dàng hơn trước.

“Vậy thì tớ nhận nhé.”

Nautilus khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi Yuna không để ý, khóe môi cậu vô thức cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Chương 129: Chỉ Là… Một Con Người.