Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 134: Ký Ức Không Tan.
Cơn gió lạnh lướt qua, quấn lấy làn sương mù dày đặc như những dòng nước âm thầm cuộn chảy.
Sương trườn qua mặt đất, len lỏi giữa những gốc cây khẳng khiu, quẩn quanh đôi chân nặng nề của họ như những dải tơ trắng bám riết không buông.
Cái lạnh âm ẩm luồn qua lớp vải áo, bám chặt vào da thịt, mang theo một cảm giác bức bối khó diễn tả.
Họ bước đi trong im lặng.
Không ai nói một lời, ngay cả tiếng thở cũng dần trở nên trầm đục giữa không gian mờ mịt này.
Những bước chân dẫm lên nền đất bùn ẩm ướt, nhưng âm thanh bị sương mù nuốt chửng, như thể tất cả họ đều đang di chuyển trong một cõi vô thanh, bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài.
Ren cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đang dần len lỏi vào tâm trí mình. Cậu không thoát ra được.
Dù có đi bao xa, khung cảnh xung quanh vẫn chẳng thay đổi, cứ như thể cậu chỉ đang bước vòng quanh trong một mê cung không lối thoát. Không một dấu hiệu nào cho thấy đâu là phương hướng đúng, cũng không có bất kỳ gợi ý nào về cách hóa giải hiệu ứng Hollow Brand.
Cảm giác bị giam cầm trong một không gian vô định, không có điểm dừng, không có bất kỳ sự kiểm soát nào, khiến cậu cảm thấy bức bối đến nghẹt thở.
Từng hơi thở trở nên nặng nề. Trong lòng cậu, một thứ gì đó đang lớn dần, một cảm giác khó chịu, một nỗi nghi ngờ vô hình.
Nó như một lời thì thầm không rõ ràng, một áp lực vô hình cứ quẩn quanh trong tâm trí, như thể có thứ gì đó đang cố xâm nhập vào suy nghĩ của cậu, ép buộc cậu phải tin vào điều gì đó sai trái.
Nhưng là gì? Ren không biết. Cậu chỉ biết rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo giác.
Rồi những ảo giác bắt đầu len lỏi vào tầm mắt.
Ban đầu, chúng chỉ là những bóng mờ thoáng qua giữa làn sương, chập chờn như những hình thù vô định ẩn hiện giữa các thân cây c·hết lặng.
Những vệt đen di động một cách khó hiểu, không có hình dáng rõ ràng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng Ren có thể cảm nhận được ánh mắt vô hình nào đó đang dõi theo mình.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cậu theo phản xạ siết chặt chuôi kiếm, các khớp ngón tay dần trắng bệch.
Cậu chớp mắt. Một lần. Hai lần.
Những bóng đen vẫn đứng đó.
Sương mù dày thêm một lớp, cuộn trào như những dải lụa bị gió cuốn xoay tròn, càng lúc càng vặn vẹo méo mó.
Đúng lúc ấy, một âm thanh khe khẽ vang lên, một tiếng cười nhỏ, mỏng manh như vọng đến từ rất xa.
Nó nhẹ bẫng, gần như lẫn vào tiếng gió rít, nhưng lại mang theo một cảm giác kỳ lạ. Quá nhẹ nhàng. Quá rỗng tuếch. Không giống âm thanh thuộc về thế giới này.
Ren dừng bước, hơi thở chậm lại.
Cậu ngoảnh đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng chẳng có gì ngoài màn sương trắng mờ đục. Không một bóng người. Không một cử động. Nhưng cậu biết… có thứ gì đó đang ở đó.
Sương mù như một con thú sống, quấn lấy không gian, đẩy thực tại vào một trạng thái bất ổn.
Tim cậu đập dồn dập khi mọi thứ bắt đầu trở nên méo mó. Những cái cây vặn vẹo theo cách không tự nhiên, hình dạng của chúng co giãn như đang thở.
Những bóng đen trở nên sắc nét hơn, không còn chỉ là ảo ảnh mơ hồ. Và rồi, giữa những đường nét mập mờ ấy, một khuôn mặt hiện ra...quá quen thuộc đến mức cậu cảm thấy cả cơ thể đông cứng lại.
Không thể nào.
Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Đôi mắt Ren mở lớn, tầm nhìn trở nên nhoè đi trong thoáng chốc.
Cậu chớp mắt lần nữa, nhưng gương mặt đó vẫn ở đó, mỉm cười, dịu dàng nhưng lạnh lẽo như một bức tranh sai lệch của ký ức.
Ranh giới giữa thực và ảo mỏng manh như một lớp sương. Và cậu, từng chút một, đang trượt sâu vào nó.
Những khuôn mặt đó...
Ren có thể... không bao giờ quên.
Những bóng người mơ hồ trong sương mù dần hiện rõ, những đường nét méo mó trở thành hình dáng quen thuộc, không phải bất kỳ ai, mà chính là những kẻ cậu đã bỏ lại dưới hầm ngục.
Tarek.... Scholar...
Ren đông cứng.
Tarek xuất hiện đầu tiên. Đôi mắt hắn, từng lấp lánh ánh tham lam và toan tính, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng đến kỳ lạ.
Hắn đứng đó, nửa người chìm trong sương, bộ quần áo rách bươm, mái tóc bết lại như thể vừa bò ra từ một nơi tối tăm, mục nát. Môi hắn nhếch lên, như thể định cười, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Ngay bên cạnh là Scholar. Không còn sự uyên bác, không còn nét sắc sảo thường thấy, chỉ còn lại một gương mặt tái nhợt và đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm.
Hắn ta vẫn khoác trên mình chiếc áo choàng cũ kỹ nhưng sạch sẽ và bí ẩn, hệt như cái lúc bị con quái vật xé xác thành từng mảnh... nhưng bây giờ, vạt áo đó nhuốm đầy bóng tối, vương vấn thứ gì đó giống như tro tàn. Môi hắn ta khẽ mấp máy, nhưng Ren không thể nghe thấy bất cứ lời nào.
Ren muốn nhắm mắt lại. Muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cậu không thể.
Bởi vì sâu trong lòng, cậu biết những gì mình đang thấy không chỉ là ảo giác. Chúng là những bóng ma của quá khứ, những dấu vết cậu chưa bao giờ thực sự đối diện.
Tarek không cười, Scholar không trách móc.
Họ chỉ đứng đó.
Nhìn cậu.
Và sự im lặng của họ còn nặng nề hơn bất kỳ lời buộc tội nào.
"Không... Không... không... c·hết tiệt."
Ren lẩm bẩm, giọng nói nghẹn lại giữa những hơi thở gấp gáp, gần như lạc đi trong lớp sương mù dày đặc đang siết chặt lấy họ như một cái bẫy vô hình.
Bàn tay cậu run rẩy siết chặt chuôi kiếm, lực mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, từng cơ bắp trong cánh tay căng cứng như thể chỉ cần một chút nữa thôi, lưỡi kiếm sẽ vung ra theo phản xạ.
Nhưng dù vậy, cậu không thể cử động. Nhịp tim dồn dập đập loạn trong lồng ngực, lấn át cả những âm thanh mơ hồ vang vọng từ đâu đó trong màn sương.
Hơi thở nặng nề, đứt quãng, mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng, thấm ướt cả lớp áo.
Nhưng đôi chân...
Đôi chân Ren vẫn bị đóng băng tại chỗ.
Những ảo ảnh trong sương không biến mất, không phai nhạt như một giấc mơ tàn sau khi nhận thức quay lại.
Ngược lại, chúng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Những đường nét vặn vẹo dần trở thành hình người, những ánh mắt vô hồn đâm xuyên qua lớp sương mù, khóa chặt lấy Ren, như thể chờ đợi một điều gì đó.
Yuna và Nautilus giật mình trước phản ứng khác thường của cậu.
"Ren?" Yuna khẽ gọi, giọng cô có chút ngập ngừng, lo lắng.
Không có câu trả lời.
Nautilus cau mày, hơi nghiêng người về phía trước, định bước lên nhưng rồi khựng lại khi ánh mắt Ren lọt vào tầm nhìn của cậu ta.
Đôi mắt ấy mở lớn, đồng tử co lại, tràn ngập kinh hoàng.
Không giống Ren.
Không giống con người đã dẫn họ băng qua đồng cỏ, bình thản đối mặt với những con quái vật hung dữ mà chẳng hề nao núng. Không giống con người đã vung kiếm với sự dứt khoát và lạnh lùng, không bao giờ dao động trước hiểm nguy.
Ren đang sợ hãi.
Nhưng không phải nỗi sợ thông thường.
Đây không phải sự sợ hãi khi đối diện với một con quái vật to lớn, không phải sự bất an khi bị vây giữa những kẻ thù mạnh hơn.
Nỗi sợ này xuất phát từ sâu bên trong, từ một v·ết t·hương không thể nhìn thấy, từ những gì đã hằn sâu vào tâm trí cậu và không bao giờ phai nhạt.
Và những hình bóng trong sương...
Chúng đang kéo cậu xuống.
"Ren! Ren! Cậu nghe thấy không?!"
Giọng của Yuna vang lên, lo lắng và cấp bách, tựa như một sợi dây mong manh đang cố níu kéo Ren khỏi vực sâu mà cậu sắp rơi vào.
Cô lao đến gần hơn, đôi mắt mở to, bàn tay run rẩy nhưng vẫn kiên quyết vươn ra, bám lấy vai cậu.
Cô lay mạnh, cố đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng đang giam cầm tâm trí cậu.
"Ren, tỉnh lại đi!"
Nautilus cũng không đứng yên. Giọng cậu ta cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, không còn là một lời gọi thông thường mà như một mệnh lệnh.
Nautilus không chần chừ thêm dù chỉ một giây. Cậu ta siết chặt lấy cánh tay Ren, kéo cậu về phía mình, lay mạnh. Nhưng Ren vẫn không hề nhúc nhích.
Cậu ấy như bị đông cứng.
Ánh mắt Ren trống rỗng, dán chặt vào khoảng không trước mặt, một khoảng không mà hai người họ không thể nhìn thấy, nhưng lại đang nuốt chửng lấy Ren.
Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống gò má cậu, hơi thở nặng nề như người vừa chạy trốn khỏi một thứ gì đó khủng kh·iếp. Đôi môi cậu khẽ mấp máy, như đang muốn nói điều gì đó, nhưng những âm thanh phát ra lại yếu ớt, nghẹn lại nơi cổ họng.
"Không... Không thể nào... Mấy người... không thể ở đây..."
Giọng Ren lạc đi.
Yuna và Nautilus nhìn nhau, nhận ra có gì đó không ổn. Rất không ổn.
Cả người Ren căng cứng, như thể sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào. Đôi bàn tay cậu run lên, vô thức siết chặt chuôi kiếm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Nhưng dù như vậy, cậu vẫn không phản ứng với họ.
Yuna nghiến răng, trái tim cô đập thình thịch. Một cảm giác bất an lan khắp lồng ngực.
"Ren! Nhìn tớ đi! Không có ai ở đó cả!"
Cô hét lên, bàn tay siết chặt hơn, cố kéo cậu ra khỏi bóng tối đang vây lấy cậu. Nhưng Ren vẫn không nhìn cô.
Đôi mắt cậu vẫn mở to, tràn ngập kinh hoàng, như thể những gì cậu đang thấy nằm ngoài sức chịu đựng.
"C·hết tiệt, Ren! Tỉnh lại đi!"
Nautilus cũng không thể đứng yên. Cậu ta siết chặt hai bên vai Ren, lay mạnh. "Cậu mà cứ thế này thì sẽ bị nuốt chửng đấy!"
Nhưng Ren vẫn không phản ứng.
Màn sương xung quanh càng dày đặc hơn, những bóng đen trong đó dường như không chỉ là ảo giác, chúng đang tiến lại gần hơn, bủa vây Ren, kéo cậu xuống sâu hơn vào một cõi thực tại mà không ai khác ngoài cậu có thể thấy.
Lời nói của Yuna và Nautilus dường như chỉ là những âm thanh méo mó vọng lại từ nơi xa xôi nào đó. Một nơi mà Ren không thể nghe thấy, không thể chạm tới.
Nautilus nghiến răng, lo lắng hiện rõ trong đôi mắt xanh lá của cậu ta. "Khốn kiếp, cái gì đang diễn ra vậy?!"
Yuna cắn môi, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Nếu cứ tiếp tục như thế này...
Không còn thời gian để do dự nữa.
Cô siết chặt bàn tay, rồi không nghĩ ngợi gì nữa...
BỐP!
Một cái tát giáng thẳng vào má Ren.