Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 135: Không Phải Họ… Chưa Bao Giờ Là Họ.

Chương 135: Không Phải Họ… Chưa Bao Giờ Là Họ.


Cú tát vang lên chói tai giữa màn sương mù dày đặc, đánh tan bầu không khí ngột ngạt đang bóp nghẹt mọi thứ xung quanh.

Lực của cú tát mạnh đến mức khiến bàn tay Yuna rát bỏng, những đầu ngón tay cô run lên vì dư chấn. Nhưng cô không quan tâm. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Ren, chờ đợi phản ứng từ cậu.

Ren giật nảy người.

Hơi thở của cậu khựng lại trong khoảnh khắc, như thể bị kéo giật khỏi một vực thẳm vô hình.

Một cơn choáng váng quét qua đầu, hơi ấm từ cái tát vẫn còn vương trên da mặt.

Toàn thân cậu run lên theo từng nhịp co rút của lồng ngực. Nhưng dù cú sốc đã giáng mạnh vào ý thức, dù hiện thực đã cố gắng kéo cậu trở về.

Đôi mắt cậu vẫn không thay đổi.

Vẫn mở to.

Vẫn trống rỗng.

Vẫn dán chặt vào khoảng không vô định trước mặt, nơi mà chỉ mình cậu có thể nhìn thấy.

Yuna nín thở, ngón tay siết chặt đến mức móng tay gần như hằn vào lòng bàn tay. Nhịp tim cô đập dồn dập, lo lắng trào dâng trong lồng ngực khi cô thấy Ren không có phản ứng như mong đợi.

"Ren!" Cô lại gọi, lần này giọng cô run rẩy hơn, gần như cầu xin.

Nautilus đứng bên cạnh cũng không còn giữ được bình tĩnh. Cậu ta nhìn Ren chằm chằm, rồi quay phắt sang Yuna, giọng nói đầy căng thẳng. "Cậu ấy vẫn chưa tỉnh sao?!"

"Không... Không đúng..." Yuna lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. "Cậu ấy nghe thấy chúng ta... nhưng cậu ấy không thực sự ở đây."

Ren run lên, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp loạn cuồng. Đôi môi cậu khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng chẳng thành lời.

Cứ như thể giữa cậu và thế giới này đang tồn tại một bức màn vô hình, mỏng manh nhưng không thể xuyên qua.

Và đằng sau bức màn đó...

Những cái bóng trong sương vẫn đứng đó.

Chúng không biến mất.

Chúng không rời đi.

Chúng vẫn nhìn cậu.

Ren cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Một cảm giác nặng nề đè ép lên lồng ngực, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim cậu, siết chặt đến mức cậu gần như không thể thở.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hòa vào hơi lạnh của màn sương bao trùm lấy cơ thể cậu.

Cậu biết.

Cậu biết đây không phải là thực tại.

Nhưng...

Tarek.

Scholar.

Họ ở đó.

Họ đang đứng ngay trước mặt cậu.

Ngay trong tầm mắt cậu.

Mặc dù cậu biết rõ rằng họ đ·ã c·hết.

Ren nghe thấy được tiếng gọi của những người bạn, cậu cũng đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể.

Nhưng Ren vẫn đứng đó, nhìn vào khoảng không vô hình, một ngọn lửa nhỏ lóe lên trong đôi mắt xanh lam.

Lần này…

Ren không trốn tránh nữa.

Dù cơ thể cậu vẫn còn run nhẹ, dù nỗi sợ vẫn bám chặt trong lồng ngực, nhưng cậu đã quyết định.

Cậu dồn hết can đảm còn sót lại, siết chặt tay, giữ ánh nhìn kiên định về phía trước. Không còn quay đi, không còn nhắm mắt hay cố lờ đi như trước. Cậu nhìn thẳng vào họ.

Nhưng… có gì đó không đúng.

Những cái bóng…chúng đang thay đổi.

Ban đầu, chúng vẫn đứng đó...âm thầm, bất động, giống như những con người đã từng tồn tại.

Nhưng rồi, từng chút một, chúng bắt đầu rung động. Không phải theo cách của những sinh vật sống, mà theo một cách kỳ dị, méo mó, giống như hình ảnh phản chiếu trên mặt nước bị khuấy động bởi một làn sóng dữ dội.

Ren nín thở.

Các đường nét của những bóng người trở nên mờ nhòe, méo mó như thể có một bàn tay vô hình đang nhào nặn, kéo giãn và vặn vẹo chúng thành những hình thù không còn rõ ràng.

Cái đầu của một bóng đen chợt dài ra một cách quái dị, trong khi thân hình của một bóng khác co rúm lại, xiêu vẹo như thể bị một lực vô hình bóp nghẹt.

Như thể… chúng không thực sự có hình dạng cố định.

Như thể… chúng chưa bao giờ là con người.

Ren chớp mắt, cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Những hình bóng đó, chúng không phải là Tarek. Không phải Scholar. Không phải những người cậu từng quen biết, những người cậu đã mất.

Chúng không phải họ.

Chúng chỉ là những ảo ảnh.

Những ảo ảnh được tạo ra bởi chính sương mù này.

Lần đầu tiên, Ren bắt đầu nhìn thấy được những thứ ẩn giấu bên dưới lớp sương dày đặc.

Cậu không còn bị cuốn vào những cảm xúc hỗn loạn, không còn để nỗi sợ chi phối tâm trí mình nữa. Thay vào đó, cậu nhìn sâu hơn...và cậu thấy.

Không phải những linh hồn ám ảnh.

Không phải những ký ức bị nguyền rủa.

Mà là một thứ gì đó khác, một cơ chế. Một quy luật. Một sự dối trá tinh vi được dựng lên để thao túng tâm trí kẻ lạc bước.

Sương mù này… không đơn thuần chỉ là một màn che phủ tầm nhìn.

Nó phản chiếu.

Nó đào bới những ký ức trong tâm trí con mồi, tìm kiếm những nỗi sợ hãi sâu kín nhất của họ, rồi tái tạo lại chúng, bóp méo chúng, biến chúng thành những cơn ác mộng sống động, chân thực đến mức khiến người ta lầm tưởng.

Khiến họ tin rằng những gì họ đang thấy là thật. Khiến họ bị mắc kẹt, quằn quại trong bóng ma của chính quá khứ mình.

Nhưng Ren… đã nhìn thấu nó.

Cậu siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu. Hơi thở cậu vẫn còn chút gấp gáp, nhưng nó không còn bị cơn hoảng loạn chi phối nữa. Nhịp tim cậu vẫn đập dồn dập, nhưng không còn là sự tuyệt vọng và yếu đuối.

Là nhận thức.

Là tỉnh táo.

Là một tia sáng xuyên qua màn đêm dày đặc trong tâm trí cậu.

Những cái bóng… không còn đáng sợ như trước nữa.

Vì cậu biết.

Cậu biết chúng không có thật.

Cậu biết đây không phải là những bóng ma từ quá khứ, không phải những linh hồn oán hận quay về để ám ảnh cậu.

Chúng chỉ là những hình ảnh méo mó do chính nỗi sợ của cậu tạo ra.

Cậu đã hiểu.

Và lần này, cậu sẽ không để bản thân bị nuốt chửng thêm nữa.

"Sương mù... là sương mù..."

Ren lẩm bẩm, giọng nói khẽ đến mức như chỉ dành riêng cho chính cậu.

Đôi mắt cậu mở to, phản chiếu lại một tia sáng bất ngờ, như thể một cánh cửa vô hình vừa hé mở trong tâm trí.

Từng mảnh ghép vụn vỡ xáo trộn bấy lâu bỗng bắt đầu khớp lại với nhau. Nhịp tim cậu dồn dập, nhưng không còn bởi sợ hãi.

Mà là bởi một thứ khác, một sự nhận thức, một chân lý vừa lóe lên, xuyên qua màn sương dày đặc như ánh chớp giữa trời đêm.

"Chúng phản chiếu mọi thứ..."

Môi cậu khẽ nhúc nhích, gần như không thành tiếng, nhưng hơi thở đã trở nên gấp gáp hơn. Không phải vì hoảng loạn, mà vì phấn khích. Vì cậu đã hiểu.

"Chúng khiến ta lầm tưởng..."

Ren chớp mắt, đầu óc quay cuồng giữa hàng loạt suy nghĩ đan xen. Lần này, cậu không còn nhìn những cái bóng với nỗi kh·iếp sợ khắc sâu trong đáy lòng nữa.

Cậu nhìn thẳng vào chúng, những bóng hình vặn vẹo, những gương mặt không thực, những ảo ảnh đang lơ lửng trong sương. Chúng không còn là những hồn ma từ quá khứ. Không còn là những nỗi đau bám riết lấy cậu.

Chúng chỉ là sự lừa dối của chính nơi này.

"Nơi này..."

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực, xuyên thấu màn sương.

Hít một hơi thật sâu.

Rồi cậu hét lên, không chỉ để xác nhận với chính mình, mà còn để xé toạc sự im lặng ngột ngạt bủa vây.

"...LÀ MỘT MÊ CUNG TỰ NHIÊN CỦA ẢO ẢNH!"

Tiếng thét của cậu dội vang, lấn át cả tiếng gió rít khe khẽ giữa những hàng cây rậm rạp.

Nó xé toạc màn sương như một nhát kiếm sắc bén, một luồng ánh sáng xuyên thủng bóng tối, quét sạch những nghi hoặc, những nỗi sợ, những xiềng xích đã giam cậu lại trong cơn ác mộng này.

Ren thở hổn hển, cảm giác như từng hơi thở của cậu đều đang mang theo một luồng sinh khí mới. Một cảm giác nhẹ bẫng len lỏi trong lồng ngực. Không phải vì kiệt sức, mà bởi vì...

Cậu đã thấy rõ sự thật.

Và lần này, cậu sẽ không để bản thân bị mắc kẹt thêm dù chỉ một giây nào nữa.

....

Ren sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.

Ban đầu, họ đã tưởng rằng những thân cây quanh mình đang tự di chuyển, như thể chúng có ý thức, như thể khu rừng này không chỉ là một nơi chốn tĩnh lặng mà còn là một thực thể sống đang quan sát và vây hãm họ.

Những gốc rễ vặn vẹo trồi lên khỏi mặt đất, bủa vây quanh bước chân, tạo cảm giác như chúng đang bò dần đến để siết chặt, để nuốt chửng những kẻ xâm nhập.

Bóng dáng mờ ảo lướt qua trong làn sương, không ngừng lay động và thay đổi hình dạng mỗi khi họ chớp mắt, như thể những cái cây đang bí mật trao đổi vị trí, tạo thành một vòng vây khép kín mà họ không bao giờ có thể thoát ra.

Nhưng không...chúng chưa từng di chuyển.

Ren sững người, rồi nhận ra sự thật. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu, khiến nhịp tim bất giác đập mạnh hơn.

Cậu chớp mắt, nhìn lại lần nữa, lần này không để nỗi sợ chi phối mà chỉ tập trung vào những gì thực sự hiện hữu. Và khi ánh mắt cậu xuyên qua lớp sương mù dày đặc, cậu thấy rõ.

Những thân cây vẫn đứng nguyên vị trí cũ.

Không có sự di chuyển. Không có vòng vây nào cả.

Chính sương mù đã tạo ra ảo giác.

Nó phản chiếu hình ảnh của những thân cây xung quanh, bóp méo và biến dạng chúng theo từng chuyển động nhỏ nhất của người nhìn.

Chính sự hoảng loạn đã khiến họ rơi vào vòng lặp vô tận của ảo giác, tự thuyết phục bản thân rằng khu rừng này đang thay đổi, rằng nó đang cản đường họ, rằng họ không có lối thoát.

Ren bật cười, một âm thanh bất ngờ, vang lên trong sự tĩnh lặng, gần như lạ lẫm ngay cả với chính cậu.

Một nụ cười thật sự, không phải chế giễu, không phải mỉa mai hay cay đắng, mà là một cảm giác vỡ òa đầy nhẹ nhõm. Một niềm vui thuần túy khi cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời.

"Yuna! Nautilus!"

Cậu quay phắt lại, đôi mắt sáng rực lên như ánh lửa nhỏ giữa màn sương xám, rực cháy bởi sự hứng khởi, bởi nhận thức vừa bừng tỉnh.

"Tôi đã hiểu rồi!" Giọng cậu dứt khoát, không còn chút do dự nào. "Nơi này không phải là một khu rừng bình thường, mà là một mê cung của ảo ảnh!

Sương mù này không chỉ che phủ tầm nhìn, mà còn phản chiếu mọi thứ xung quanh, nó tạo ra những thứ không có thật!

Nó khiến chúng ta tin rằng những cái cây đang di chuyển, rằng chúng đang cản đường, nhưng tất cả chỉ là một trò lừa của chính chúng ta mà thôi!"

Cậu nói nhanh, gần như không kịp thở, nhưng từng lời từng chữ đều mang theo sức sống mạnh mẽ, như thể cuối cùng cậu đã thực sự bước ra khỏi bóng tối.

"Nói cách khác..." Cậu giơ tay, chỉ vào những bóng hình méo mó vẫn đang lay động giữa làn sương.

"Chúng không hề di chuyển. Chúng không có thật. Nếu chúng ta ngừng tin vào chúng, nếu chúng ta không để nỗi sợ chi phối, thì những ảo ảnh này sẽ biến mất!"

Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay động lớp sương trắng đục trước mặt, và trong khoảnh khắc ấy, Ren cảm thấy như thể bản thân vừa cắt đứt được một sợi xích vô hình trói buộc tâm trí mình bấy lâu.

Yuna tròn mắt, môi khẽ mấp máy nhưng không thể thốt nên lời. Nautilus cũng sững sờ, đôi tay vô thức siết chặt v·ũ k·hí, rõ ràng vẫn đang cố theo kịp nhịp độ của Ren. Nhưng dù vậy...

Dù vậy, cả hai đều có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cậu.

Ren không còn đứng đó, run rẩy vì sợ hãi nữa.

Lần này, cậu thực sự đang đứng lên đối mặt với nó.

Chương 135: Không Phải Họ… Chưa Bao Giờ Là Họ.