Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 139: Trong lòng cái đẹp.
Rào rào...
Những chiếc rễ b·ị c·hém đứt chưa kịp nằm yên đã bắt đầu mọc lại, như thể chúng chưa từng bị tổn hại.
Những vết cắt mà lưỡi kiếm để lại chỉ tồn tại trong thoáng chốc trước khi bị lấp đầy bởi lớp vỏ cây mới, tựa như một v·ết t·hương tự động lành lại ngay trước mắt.
Ren nghiến chặt răng. Cái cây này không chỉ bất hoại, mà còn có thể tái tạo rễ với tốc độ kinh hoàng.
Nó không hề sợ kiếm, không hề sợ sát thương, cứ như thể những gì họ vừa làm chỉ là cơn gió lướt qua một tảng đá, vô nghĩa.
“Nó không có thanh HP...” Nautilus lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên vẻ ngờ vực. Bàn tay cậu ta vô thức siết chặt chuôi kiếm, như thể chỉ có thể dựa vào thanh v·ũ k·hí trong tay để trấn an chính mình. “Chúng ta đang đánh vào thứ không thể b·ị đ·ánh trúng.”
Không thể b·ị đ·ánh trúng.
Không có thanh HP.
Không có sát thương hiển thị.
Ren cảm thấy một luồng ớn lạnh trườn dọc sống lưng.
Vậy đây là thứ gì?
Một con quái vật đặc biệt? Một dạng kết giới tự nhiên? Một cơ chế ẩn chưa từng được nhắc đến trong bất kỳ hướng dẫn nào?
Nó không có trong dữ liệu.
Không có thông tin, không có gợi ý, không có cách xử lý tối ưu. Không có lối thoát.
Nhưng Ren không tin rằng không có cách nào. Không thể có chuyện tồn tại một mối đe dọa không thể b·ị đ·ánh bại. Mọi thứ trong thế giới này đều có quy luật, dù có ẩn giấu đến đâu.
Cậu siết chặt chuôi kiếm, cảm giác lạnh lẽo từ kim loại như kéo cậu trở lại thực tại.
Vù!
Một chiếc rễ khổng lồ đột ngột trồi lên từ dưới chân họ, cuộn tròn như một con rắn khổng lồ, há miệng chực chờ nuốt chửng con mồi.
“Nhảy lên!”
Ren hét lên theo bản năng, chân đạp mạnh xuống đất, bật cao lên không trung ngay khi bề mặt dưới chân vỡ nát bởi sức mạnh của chiếc rễ.
Nautilus phản xạ ngay lập tức. Cậu ta nhún chân, xoay người trên không trung, lộn một vòng để tránh đòn. Nhưng ngay khi cả hai vừa tiếp đất...
Bịch! Bịch! Bịch!
Ba chiếc rễ khác đã chờ sẵn, lao xuống từ trên cao như những mũi giáo khổng lồ, nhanh đến mức không thể né kịp.
Không còn đường lùi.
Không còn thời gian suy nghĩ.
Ren nheo mắt.
Cậu không cần phân tích. Không cần lập kế hoạch. Không cần tìm kiếm một chiến thuật hợp lý.
Cơ thể cậu đã phản ứng trước cả khi lý trí kịp ra lệnh.
Bàn tay siết chặt thanh kiếm, đôi chân sẵn sàng bật lên, từng sợi dây thần kinh đều căng ra đến cực hạn.
Cậu không biết cách đánh bại nó.
Nhưng nếu không đánh...
Họ sẽ c·hết.
Nó đẹp, nhưng c·hết chóc.
Tán lá ánh bạc mượt đung đưa trong gió, tạo ra những khoảng sáng tối đan xen trên mặt đất.
Ren sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nếu thứ t·ấn c·ông họ là một con ma cây khổng lồ với cơ thể khô quắt và xấu xí.
Nhưng...
Nó không phải một cái cây khổng lồ. Ngược lại, thân cây chỉ cao vừa đủ, thậm chí thấp hơn phần lớn cây trong khu rừng này. Nếu chỉ nhìn lướt qua, nó chẳng có gì đặc biệt ngoài vẻ đẹp thần thánh khó tả bằng lời, ngoài điều đó ra, nó chỉ là một phần của thiên nhiên hoang dã, không hơn.
Nhưng đó chỉ là vỏ bọc.
Bởi ngay dưới lớp rễ ngoằn ngoèo ấy, là một cái bẫy c·hết người.
Rào rào...
Từ mặt đất, những sợi rễ trồi lên, quằn quại, trườn bò như những con rắn vừa được đánh thức khỏi giấc ngủ sâu. Chúng không phải những chiếc rễ cây vô tri vô giác. Chúng có mục tiêu.
Chúng đang săn lùng Ren và Nautilus.
Dù cả hai có chặt đứt bao nhiêu, có né tránh chính xác đến thế nào, cũng không thể tránh được toàn bộ.
Chát!
Một chiếc rễ quất thẳng vào sườn Ren. Cơn đau buốt nhói lan khắp cơ thể, ép cậu phải lùi lại. Tầm nhìn rung chuyển trong chớp mắt.
Bịch!
Nautilus cũng không khá hơn. Một rễ khác vung xuống từ phía trên, đánh trúng vai cậu ta, khiến bước chân khựng lại giữa nhịp di chuyển.
Và ngay khi họ mất đà.
Bọn rễ lại lao tới.
Chúng không cho họ thời gian để hồi phục, không cho họ bất kỳ một giây phút nào để thở.
Chát! Chát!
Những sợi rễ như những chiếc roi thép quất xuống từ mọi hướng, mạnh mẽ, tàn nhẫn.
Ren nghiến chặt răng, cố gắng né tránh, nhưng...
Quá nhanh.
Quá nhiều.
Một nhánh rễ khác quấn lấy mắt cá chân cậu, giật mạnh.
HP tụt nhanh.
Thanh máu đỏ rực bị xé đi từng mảng, từng đòn đánh giáng xuống không chút thương tiếc.
Mồ hôi chảy dọc thái dương. Nhịp tim dồn dập như tiếng trống trận.
Ren nắm chặt chuôi kiếm, hơi thở gấp gáp. Không thể tiếp tục thế này.
Cậu cần phải làm gì đó.
Cần phải tìm ra cách phản công...
Ngay bây giờ.
Cậu cố gắng tạo khoảng cách với bộ rễ cây, phải có cách nào đó.
Trái tim của Ren đập càng lúc càng nhanh, cơ thể cậu dường như đang kiệt sức, làn sương ma mị như khoác thêm tấm áo điên rồ cho cái cây.
Họ khó có thể xác định được những chiếc rễ sẽ t·ấn c·ông từ hướng nào, bởi thứ sương mù c·hết tiệt này.
Cố nén cảm giác muốn chửi bậy trong lòng, Ren lao tới chỗ Nautilus đang đứng, cả hai cần hỗ trợ lẫn nhau.
Mọi nỗ lực đều vô dụng.
Dù có vùng vẫy thế nào, dù có vung kiếm sắc bén ra sao, dù có chém đứt bao nhiêu nhánh rễ đi nữa, chúng vẫn tiếp tục mọc lại, mạnh mẽ hơn, dày đặc hơn, như thể chưa từng bị tổn hại.
Chúng không chỉ muốn trói buộc.
Chúng muốn nuốt chửng.
Những sợi rễ trườn lên, lạnh lẽo và nhầy nhụa, quấn lấy chân họ như những con rắn đói khát, len lỏi qua từng khe hở trên giáp, siết lấy bắp chân, đầu gối, rồi từ từ leo lên, từng chút một.
Từ chân, lên ngực.
Từ ngực, lên cổ.
Siết chặt.
Siết chặt hơn nữa.
Ren nghiến răng, một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng khi cậu cảm nhận rõ áp lực đáng sợ đang đè xuống cơ thể mình. Nó không chỉ là cơn đau thể xác, mà là cảm giác bị tước đoạt quyền kiểm soát. Cậu không thể cử động.
Không thể vung kiếm.
Không thể chạy trốn.
Bịch!
Nautilus ở ngay bên cạnh cũng không khá hơn. Hai cánh tay cậu ta bị khóa chặt bởi những lớp rễ quấn quanh, đôi mắt xanh ánh lên sự hoang mang khi nhìn thấy một đám rễ lớn hơn đang quấn lấy eo mình, kéo xuống như muốn nhấn chìm hoàn toàn.
Rắc...
Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Ban đầu, Ren tưởng đó là tiếng xương cậu đang kêu lên dưới sức ép đáng sợ này. Nhưng không...
Đó là mặt đất.
Đất đang nứt ra.
Không phải vì họ đang chống cự, mà vì họ đang bị kéo xuống.
Mặt đất cứng cáp nay trở thành một vực sâu vô hình, một hố đen trống rỗng há miệng chờ đón con mồi, từng lớp đất sụp xuống, nhấn chìm họ vào trong bóng tối.
Những sợi rễ tiếp tục siết chặt, từng lớp, từng lớp đan chéo vào nhau, như thể muốn tạo thành một chiếc quan tài tự nhiên, không một khe hở, không một tia sáng lọt qua.
Họ sẽ bị nuốt chửng.
Họ sẽ bị giam cầm trong bóng tối vĩnh viễn, vùi lấp dưới lòng đất cùng với cái cây c·hết chóc này.
Không còn đường lui.
Không còn cách nào để trốn thoát.
Cái cây đang chôn cất họ, như một chút ân đức cuối cùng dành cho những kẻ đã dám mạo phạm.
Thịch.
Tim Ren đập mạnh trong lồng ngực, như thể đang cảnh báo điều gì đó, nhưng cậu đã biết rõ.
Nếu không làm gì ngay bây giờ, họ sẽ c·hết.
Một nhánh rễ khác trườn lên má cậu, lành lạnh, thô ráp. Nó tiếp tục siết lại, ép cả hai xuống nền đất ngày càng sụp sâu hơn.
Cậu không thể cử động.
Thanh kiếm vẫn nằm trong tay, nhưng các ngón tay của cậu đang dần tê dại, sức lực cạn kiệt theo từng giây.
Bị nhấn chìm.
Bị nuốt chửng.
Bị bóp nghẹt.
Không!
Ren cắn chặt răng, hơi thở gấp gáp. Cậu chưa thể c·hết ở đây. Không phải bây giờ. Không phải thế này!
Lối thoát... Lối thoát...!
Cậu lục lọi trong đầu, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể giúp họ thoát khỏi tình cảnh này.
Nhưng không có gì cả.
Không mẹo, không hướng dẫn, không đường lui.
C·hết tiệt!
Bất chợt...
Một tiếng động chấn động vang lên, khiến cả khu rừng rung chuyển.
Cảm giác rung chuyển rất quen thuộc, hệt như khi họ cảm nhận được thứ gì đó như những bộ rễ đang ngọ ngoạy dưới chân khi đi lạc giữa mê cung.
Ren cảm nhận áp lực trên cơ thể mình hơi lỏng ra một chút, như thể có thứ gì đó vừa làm cái cây phân tâm.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy...
Một tia sáng xuyên qua những sợi rễ đang trói chặt lấy họ.
Chỉ trong một giây.
Chỉ một khe hở nhỏ.
Nhưng Ren đã nhìn thấy nó.
Ren ngước nhìn lên.
Bị những sợi rễ siết chặt, ép sát xuống nền đất lạnh lẽo, cậu có thể nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết thứ đang lơ lửng ngay trên đầu mình.
Cái cây vẫn đứng đó, trầm mặc, uy nghi, như một tạo vật siêu nhiên không thuộc về thế giới này.
Tán lá rộng lớn trải dài, những chiếc lá bạc lung linh trong ánh sáng mờ ảo, khẽ rung động theo từng đợt gió như thể nó đang thở, như thể nó đang cảm nhận mọi chuyển động xảy ra bên dưới.
Nó đẹp.
Một vẻ đẹp thuần khiết, hoàn mỹ, mang theo sự thần thánh đến mức hư ảo, tựa như một khung cảnh bước ra từ một giấc mơ.
Nhưng nó cũng thật quái dị.
Cậu không thể không nhận ra những v·ết t·hương loang lổ rải rác trên thân cây, những dấu tích không nên tồn tại trên một thứ đẹp đẽ đến thế.
Đó không phải những vết cắt bình thường.
Chúng là những hố sâu hoắm, những vết đục khoét thô bạo như thể có ai đó đã từng cố gắng xé toạc lớp vỏ ngoài của cái cây này.
Những mảng vỏ cây bị tước đi, để lộ phần gỗ sần sùi bên dưới, khô cằn và nham nhở, như những v·ết t·hương chưa bao giờ liền miệng.
Những vết cắt ấy phá vỡ sự hoàn mỹ, như một tác phẩm nghệ thuật bị tàn phá bởi những vệt xước không thể xóa nhòa.
Và rồi...
Ren nhận ra.
Ngay trên thân cây, có thứ gì đó đang di chuyển.
Không phải một sinh vật sống, không phải một thứ có hình dáng rõ ràng.
Mà là một bóng mờ.
Một khoảng không bị vặn xoắn, một vùng thực tại méo mó đến mức mắt thường khó có thể nắm bắt.
Nó không có màu sắc.
Nó không có hình dạng cụ thể.
Thứ duy nhất có thể nhận ra, là cách không gian xung quanh nó bị bóp méo, như thể ánh sáng và bóng tối bị hút vào một điểm duy nhất rồi vỡ vụn.
Nó đang bò.
Chầm chậm, trườn dọc theo thân cây, lặng lẽ như một cơn ác mộng ẩn mình trong bóng tối, như một kẻ săn mồi kiên nhẫn đợi thời cơ.
Như nắm bắt được cơ hội, Ren hét lớn:
"Yuna! Tấn công thẳng vào đoạn một phần ba từ trên xuống của cái cây!"
Cậu không chắc liệu cô có nghe thấy không.
Không chắc liệu cô có hiểu được hay không.
Nhưng cậu phải thử.
Cậu không có cách nào tự mình phản công trong tình trạng này, bị trói chặt, bị nghiền ép, bị kéo xuống từng giây từng phút.
Nhưng Yuna thì khác.
Cô vẫn còn tự do.
Cô vẫn có thể đáp lại lời kêu gọi của cậu.