Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Unknown

Chương 140: Vũ điệu trên mép vực.

Chương 140: Vũ điệu trên mép vực.


Không một lời nói dư thừa.

Ngay khi tiếng hét của Ren kết thúc trong tiếng văng lặng lẽ giữa màn sương, Yuna lao lên, nhanh như một tia chớp xé toạc bầu không khí căng thẳng.

Không do dự. Không chần chừ. Không sợ hãi.

Cô băng qua chiến trường hỗn loạn với sự thanh thoát đến kinh ngạc.

Bóng dáng nhỏ nhắn lướt đi, nhẹ tựa gió thoảng, nhưng từng bước chân lại mang theo sự sắc bén như lưỡi dao.

Đôi mắt ánh lên sự tập trung tuyệt đối, nhìn thấu mọi chuyển động hỗn loạn xung quanh.

Những chiếc rễ điên cuồng vươn lên, quất xuống như những con rắn hung tợn.

Nhưng cô đã ở phía trước chúng một nhịp.

Không chỉ né tránh, cô đang khiêu vũ giữa nguy hiểm.

Từng cú nghiêng người, từng bước lùi, từng cú bật nhảy đều hoàn hảo đến mức như thể cô không chạy trốn, mà đang dẫn dắt trận chiến theo ý mình.

Chúng không thể chạm vào cô.

Những đòn t·ấn c·ông đổ ập xuống nhưng đều trượt trong gang tấc.

Cô băng qua như một cơn gió không thể bị nắm bắt, không chậm lại dù chỉ một giây.

Và rồi...

Chỉ trong nháy mắt.

Cô đã ở ngay trước nó.

Và lần đầu tiên kể từ khi trận chiến này bắt đầu.

Cái cây khẽ rung lên.

Nhưng trước khi kịp t·ấn c·ông.

Bước chân của Yuna chệch đi một nhịp.

Một tích tắc lạc nhịp. Một chút bất ổn không đáng có. Một sai lầm nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.

Nhưng trong trận chiến này, chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng là quá đủ.

Đủ để biến một cơ hội thành tai họa.

Đủ để kết liễu họ.

Ren trừng mắt, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy nó.

Những chiếc rễ.

Chúng không lao đến một cách điên loạn nữa.

Chúng không còn là những xúc tu quằn quại vung vẩy trong cơn thịnh nộ.

Chúng đang chờ.

Chúng đã luôn chờ đợi.

Chúng không cần phải truy đuổi. Chúng không cần phải vây bắt trong hỗn loạn.

Chúng chỉ cần đợi.

Và khi khoảnh khắc ấy đến.

Chúng vồ lấy con mồi ngay lập tức.

Những sợi rễ bật lên từ mặt đất như những con rắn săn mồi đã khóa chặt mục tiêu.

Chúng không chỉ trói chặt.

Chúng nuốt chửng.

Chúng trườn quanh cổ chân Yuna, không cho cô một giây nào để phản kháng.

Giật mạnh.

Kéo xuống.

Cô ngã.

Chỉ trong một nhịp tim đập, Yuna từ một chiến binh đang sẵn sàng vung kiếm, biến thành một con mồi đang bị nhấn chìm trong đầm lầy c·hết chóc.

Mặt đất dưới chân cô không còn là mặt đất nữa.

Nó há miệng.

Một hố sâu vô hình. Một vực thẳm không đáy. Một cánh cổng dẫn xuống nơi tận cùng của thế giới.

Những chiếc rễ siết lại, kéo cô trượt xuống từng chút một.

Yuna vùng vẫy.

Cô cào cấu mặt đất, đôi mắt mở lớn, cơ thể gồng lên chống cự.

Nhưng càng giãy giụa, chúng càng quấn chặt hơn.

Càng ghì chặt hơn.

Càng kéo cô xuống sâu hơn.

“YUNA!!”

Nautilus hét lên.

Nhưng cô không thể đáp lại.

Cô đang chìm.

Cô không thể tiến lên nữa.

Dù chỉ một bước.

Ren nhìn thấy đôi tay nhỏ bé của cô bấu víu vào mặt đất, nhưng những sợi rễ cứ trườn lên dọc theo cánh tay cô, bao phủ từng ngón tay, che lấp đi ánh sáng cuối cùng còn sót lại.

Không... Không thể nào...

Không thể nào.

Không thể nào.

Không thể nào!

Họ sẽ c·hết sao?

Ở đây ư?

Như thế này ư?

Không.

Không!

Nhưng....

Ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một tia sáng lạnh bùng lên giữa bóng tối, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt bao trùm.

Ánh thép lóe lên, sắc bén, chớp nhoáng, như đường cắt của một lưỡi dao vô hình rạch toạc không gian.

Một âm thanh sắc lạnh vang vọng.

Véo!

Không khí bị xé nát.

Ren không nhìn thấy nó ngay lập tức. Nhưng cậu cảm nhận được.

Một luồng sát khí lướt qua da, mang theo hơi lạnh của một thứ v·ũ k·hí được vung lên với sát ý tuyệt đối.

Một lưỡi kiếm…?

Không.

Một lưỡi kiếm ngắn.

Xoay tròn giữa không trung, nó bay đi với tốc độ kinh hoàng, như một c·ơn l·ốc x·oáy bằng thép lao đi trong đêm tối.

Ánh bạc của tán lá phản chiếu lên bề mặt kim loại sắc lạnh, những tia sáng lóe lên theo từng vòng xoay.

Không chệch hướng. Không do dự. Không chút thương xót.

Một lưỡi cưa c·hết chóc.

Một vòng xoáy tử thần gào thét, lao thẳng về phía cái cây.

Rồi...

Lưỡi kiếm lao đi như một tia chớp bạc, xuyên qua không trung với tốc độ khủng kh·iếp, nhưng khi mũi kiếm tưởng chừng sẽ ghim chặt vào thân cây.

Khi mọi thứ đáng lẽ phải kết thúc bằng một âm thanh sắc lạnh của kim loại cắm vào gỗ, nó lại đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa không trung như thể bị một bàn tay vô hình chặn đứng. Không xuyên qua. Không chạm vào. Không chút dấu vết nào của một đòn đánh thành công. Và rồi...

Một tiếng hét xé toạc bầu không khí.

Không phải tiếng gỗ bị nứt vỡ. Không phải âm thanh của một sinh vật b·ị c·hém trúng. Đó là một thứ gì đó còn kinh khủng hơn.

Một âm thanh rợn người, ghê rợn đến mức nó không chỉ len lỏi qua màng nhĩ mà còn thẳng thừng cào xé từng tế bào trong cơ thể, khiến người nghe cảm giác như chính linh hồn mình cũng đang bị xé toạc.

Nó vang vọng khắp khoảng rừng, réo rắt trong từng tán lá, dội lại từ những gốc cây khổng lồ, kéo dài thành những tiếng vọng vô tận, như thể cơn đau đớn ấy không bao giờ kết thúc.

Và rồi, một dải pixel màu đỏ chảy dài từ nơi mũi kiếm chạm vào khoảng không vô hình kia, nhỏ giọt xuống mặt đất, để lại một vệt màu kỳ quái tương phản với nền đất ẩm tối màu.

Không gian rung chuyển. Méo mó. Như thể một lớp màn vô hình đang bị xé rách từng chút một, bẻ cong những quy luật vốn có của thế giới này. Không còn gì có thể che giấu nữa.

Một bóng đen đột ngột rơi xuống.

Không phải từ trên tán cây, mà từ chính thân cây, như thể nó vừa bị ép buộc phải tách khỏi bề mặt gỗ mà nó đã bám lấy bao lâu nay.

Một thực thể mơ hồ, vặn vẹo, như thể nó chưa bao giờ có một hình dạng cố định, chưa bao giờ thuộc về nơi này. Và giờ đây, nó bị xé khỏi nơi ẩn náu của mình, bị lôi ra giữa ánh sáng, bị ép buộc phải lộ diện.

Ren và hai người khác không có thời gian để nhìn.

Không có thời gian để tò mò, để chậm lại dù chỉ một giây. Không có thời gian để tự hỏi, để cố gắng hiểu xem thứ gì vừa bị kéo xuống từ thân cây.

Họ chỉ cảm nhận được.

Những chiếc rễ từng siết chặt lấy họ đã lỏng ra.

Cảm giác bị bóp nghẹt đến tận xương tủy, lực kéo tàn nhẫn như muốn xé nát da thịt, đột nhiên tan biến, như thể một con quái vật vừa đánh rơi con mồi khỏi nanh vuốt của chính nó.

Chúng co giật. Run rẩy. Mất đi sức mạnh kinh hoàng mà chỉ vài giây trước vẫn còn ngự trị.

Không cần trao đổi, không cần mệnh lệnh, cả ba đồng loạt vùng thoát.

Ren xoay người thật mạnh, giật chân ra khỏi lớp rễ đang quấn chặt, cảm giác trơn trượt khiến từng sợi dây thần kinh trong cậu căng lên như dây đàn.

Yuna, dù đôi chân vẫn còn tê cứng, vẫn cố gắng bật dậy, nghiến răng chịu đựng cơn đau, tách khỏi đám rễ đang co rút như những con rắn b·ị t·hương.

Nautilus, tim vẫn còn đập dồn dập, hơi thở đứt quãng vì căng thẳng, nhưng ánh mắt cậu vẫn sắc bén hơn bao giờ hết. Cậu lập tức lùi lại, ánh nhìn dán chặt vào sinh vật vừa bị xé khỏi bóng tối, không phải với sự tò mò, mà với nỗi cảnh giác tuyệt đối.

Không ai nhìn rõ nó.

Không ai biết nó thực sự là gì.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là...giờ là lúc để chạy thoát.

Nhưng...

Ren bỗng khựng lại.

Chạy đi đâu?

Chạy đi đâu khi họ vẫn đang mắc kẹt trong khu rừng này, một mê cung tự nhiên không có lối ra, nơi từng gốc cây đều giống nhau, nơi mỗi bước chân có thể chỉ đưa họ quay về điểm ban đầu, nơi bóng tối len lỏi qua từng kẽ lá như những chiếc bóng thì thầm theo dõi?

Chạy đi đâu khi cậu vẫn chưa thể hóa giải hiệu ứng Hollow Brand, một lời nguyền vô hình bám chặt lấy cơ thể, như những sợi xích vô hình trói buộc cậu vào bóng tối, rút cạn từng chút sinh lực mà cậu thậm chí không nhận ra?

Một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Ảo tưởng.

Không, ảo giác.

Nó không đơn thuần là một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí. Nó ập đến như một cơn lũ, cuốn phăng đi mọi thứ, tràn ngập mọi giác quan, khiến thế giới trước mắt bóp méo, vặn vẹo, khiến thực tại rạn nứt như một tấm kính sắp vỡ.

Những viễn cảnh tồi tệ, những bóng hình đổ dài trên mặt đất, những âm thanh thì thầm k·hông r·õ n·guồn g·ốc văng vẳng bên tai, tất cả đan xen vào nhau, hòa trộn thành một thứ gì đó quá thật để là giả dối, nhưng cũng quá đáng sợ để có thể chấp nhận.

Ren ngừng bước.

Cả Yuna và Nautilus cũng vậy.

Nhưng khác với cậu, họ thậm chí còn không có vẻ gì là nhận thức được điều đó.

Cơ thể họ vẫn đứng đó.

Nhưng đôi mắt trống rỗng, vô hồn, không tiêu cự.

Như thể ý chí bên trong đã bị thứ gì đó hút cạn.

Như thể linh hồn của họ đã bị tách rời khỏi thể xác.

Những con rối không có dây điều khiển.

Những cái vỏ rỗng, bị bỏ lại trong một thế giới đã lụi tàn.

Bị nhấn chìm.

Bị nuốt chửng.

Và rồi...

Ren cảm thấy nó.

Không phải bằng mắt. Không phải bằng tai. Mà bằng từng dây thần kinh đang căng cứng, bằng từng mạch máu đang siết chặt vì sợ hãi, bằng từng hơi thở đang dần trở nên rời rạc.

Một cơn đau âm ỉ lan dọc từ sâu bên trong lồng ngực, không sắc bén như một nhát chém trí mạng, không bỏng rát như một v·ết t·hương hở, mà nặng nề, đè nén, như thể một bàn tay vô hình, lạnh lẽo và c·hết chóc, đang vươn ra từ bóng tối, siết chặt lấy trái tim cậu, bóp nghẹt từng nhịp đập.

Không khí trở nên đặc quánh, như thể cậu không còn hít thở oxy mà là một thứ gì đó nặng nề hơn, tối tăm hơn, một thứ len lỏi vào từng kẽ phổi, khiến mỗi lần hô hấp trở thành một sự t·ra t·ấn.

Nặng.

Ngột ngạt.

Sai trái.

Giống như toàn bộ thực tại quanh họ đang biến dạng. Giống như một màn sương vô hình đang bao trùm lấy tất cả, nhưng không phải là sương mù. Không phải.

Mà là...

Bóng tối.

Không phải thứ bóng tối đơn thuần của màn đêm. Không phải sự tối tăm của một căn phòng không đèn. Mà là bóng tối có ý thức.

Nó sống.

Nó len lỏi qua từng kẽ hở của thực tại. Nó trườn bò quanh họ như một con thú săn mồi. Nó đang ở đây.

Không nhìn thấy.

Không nghe thấy.

Nhưng cảm nhận được.

Một thực thể vô hình, như một cái bóng ẩn nấp ngoài rìa tầm nhìn, đang quan sát.

Không, đang chờ đợi.

Ren cố cử động. Cố chạy. Cố thoát ra.

Nhưng đôi chân cậu nặng trĩu, như thể có một sợi xích vô hình đang kéo chặt lấy mắt cá chân cậu, như thể cả cơ thể đang chìm dần xuống một vực thẳm không đáy, nơi ánh sáng không thể chạm tới.

Hơi thở dần trở nên khó khăn.

Không khí không còn là không khí nữa.

Nó sống.

Nó thì thầm.

Nó nuốt chửng.

Mọi thứ vặn vẹo trước mắt cậu, méo mó, xoay tròn như một ảo ảnh bị bóp méo bởi chính thực tại, nhưng giữa cơn hỗn loạn của thế giới này, có một thứ vẫn luôn tồn tại, một hình bóng không bao giờ biến mất.

Cậu không thể nhìn thẳng vào nó.

Nhưng...

Nó có thể nhìn thấy cậu.

Nó đang nhìn cậu.

Nó chưa từng rời mắt khỏi cậu.

Và rồi...

Một giọng nói vang lên.

Không phải bằng âm thanh.

Mà bằng suy nghĩ.

Một giọng nói trườn vào tâm trí cậu, len lỏi vào từng nếp gấp của ý thức, lạnh buốt như một lưỡi dao sắc nhọn kề sát gáy, một thứ thì thầm không đến từ bên ngoài, mà từ chính bên trong cậu.

"Gục xuống đi."

"Chỉ cần gục xuống."

"Và ta sẽ cho ngươi thấy..."

Chương 140: Vũ điệu trên mép vực.