Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 142: Giấc Mơ Không Có Tên Ta.

Chương 142: Giấc Mơ Không Có Tên Ta.


Ren dần chìm vào viễn cảnh tươi đẹp đó, vào thế giới mà giọng nói kia đang dệt nên quanh cậu, một thế giới êm dịu như làn nước ôm lấy cơ thể mỏi mệt, dịu dàng kéo cậu vào vòng tay của sự bình yên.

Những bức tường thực tại rạn nứt, từng mảnh vụn rụng xuống, tan vào khoảng không vô định, nhường chỗ cho một khung cảnh hoàn mỹ, một nơi không còn khổ đau, không còn những trận chiến dai dẳng, không còn cảm giác bị bỏ rơi giữa bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn ánh sáng dịu dàng ôm trọn lấy cậu như một lời mời gọi.

Bàn tay cậu vươn ra, những ngón tay run rẩy chạm vào những hình ảnh đang lơ lửng trước mắt, gần đến mức tưởng chừng như chỉ cần một chút nữa thôi, một chút nữa thôi… tất cả những điều cậu chưa từng có sẽ trở thành hiện thực.

Một bữa ăn no đủ.

Hương thơm đậm đà bao trùm lấy cậu, gợi lên một cơn đói cồn cào từ tận sâu trong dạ dày.

Những chiếc bánh mì vàng ươm, lớp vỏ giòn tan nhưng bên trong lại mềm mịn đến hoàn hảo, một bát súp nóng hổi b·ốc k·hói nghi ngút, những miếng thịt nướng thơm lừng, căng mọng, như thể chỉ cần cắn một miếng, tất cả mệt mỏi sẽ tan biến theo hương vị béo ngậy nơi đầu lưỡi.

Không còn những ngày lê lết với một chiếc bụng trống rỗng, không còn cảm giác khô khốc nơi cổ họng, không còn phải giật mình tỉnh giấc trong cơn đói h·ành h·ạ.

Một mái nhà.

Không còn phải cuộn tròn dưới lớp vải mỏng trong những đêm đông giá buốt, không còn cảm giác làn gió cắt da len qua từng kẽ hở, không còn những đêm nằm co ro trên nền đất lạnh.

Một căn phòng hiện lên trước mắt, nhỏ bé, nhưng ấm áp, ánh đèn vàng hắt lên bức tường gỗ, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng dịu dàng như ánh lửa trong đêm đông.

Chiếc giường mềm mại, chăn gối gọn gàng, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức chỉ cần bước một bước thôi, cậu có thể ngã xuống và ngủ vùi, không lo sợ bất cứ điều gì.

Những người thân yêu.

Họ đứng đó, bên ngoài cánh cửa, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp.

Họ gọi tên cậu, giọng nói thân thuộc vang vọng trong không gian, kéo cậu khỏi sự đơn độc đang vây lấy mình.

Họ không rời đi, không biến mất, không bị thời gian và số phận tàn nhẫn c·ướp đi khỏi vòng tay cậu.

Một bàn tay vươn về phía cậu, một bàn tay ấm áp, một bàn tay cậu chưa bao giờ dám tin rằng mình có thể nắm lấy.

Một gia đình.

Hơi ấm lan tỏa khắp lồng ngực cậu. Một cảm giác dễ chịu. Một cảm giác khao khát đến mức cậu gần như nghẹt thở.

Mọi thứ quá chân thực.

Quá hoàn hảo.

Quá…

Hoàn mỹ.

Nhịp tim cậu dần chậm lại, từng thớ cơ trên cơ thể cũng dần giãn ra, như thể tất cả sự căng thẳng, đau đớn, mệt mỏi mà cậu phải chịu đựng bao lâu nay cuối cùng cũng được buông bỏ.

Không còn áp lực đè nặng lên đôi vai, không còn những nỗi lo sợ đeo bám trong từng bước chân.

Chỉ cần chấp nhận.

Chỉ cần từ bỏ.

Chỉ cần…

Buông tay.

Ren bỗng nhớ về câu chuyện mà Yuna từng kể với cậu:

"Cậu biết tại sao người lính đó từ bỏ mọi vinh hoa để trở về quê hương và tiếp tục sống cuộc đời nông dân không?"

Bởi vì có những thứ, một khi đã mất đi, thì dù có bao nhiêu vinh quang, bao nhiêu chiến công cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó. Không phải danh vọng, không phải sự giàu sang, mà là một thứ đơn giản hơn, cảm giác quen thuộc.

Cảm giác của đôi tay chai sạn lật đất dưới ánh nắng chiều, mùi hương của đất ẩm hòa lẫn với mồ hôi mặn chát.

Cảm giác của cơn gió thoảng qua mái hiên cũ, mang theo hương lúa chín vàng, phả vào da thịt một sự bình yên chẳng thể tìm thấy giữa những trận chiến khốc liệt.

Cảm giác của những bước chân trên con đường mòn dẫn về nhà, đôi giày da cũ cọ sát vào nền đất, từng viên sỏi nhỏ lăn dưới gót chân, quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể bước đi mà không cần nhìn.

Những điều ấy chẳng huy hoàng, chẳng rực rỡ, chẳng có bất kỳ ánh sáng chói lọi nào... nhưng nó là nhà.

Bởi vì dù đi bao xa, chiến đấu bao lâu, dù đã quen với hiểm nguy và máu lửa… sâu thẳm trong lòng, con người vẫn luôn khao khát trở về nơi họ thuộc về.

Nhưng…

Viễn cảnh trước mắt cậu không cho cậu điều đó.

Những bữa ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt cậu, nóng hổi, thơm phức, nhưng lại xa lạ đến lạ thường, cậu không biết ai đã làm ra chúng, không biết ai là người đặt nó trước mặt mình.

Căn phòng ấm áp, ánh đèn dịu nhẹ hắt lên bức tường gỗ, nhưng nó chẳng phải nơi cậu từng ngủ, chẳng có vết xước nhỏ nào trên sàn mà cậu có thể nhớ đã tự tay làm ra.

Những con người mỉm cười với cậu, những bàn tay chìa ra, ấm áp… nhưng chúng quá hoàn hảo, quá tròn vẹn, chẳng một ai trong số họ có gương mặt mà cậu thực sự khắc sâu trong tâm trí.

Thế giới mà giọng nói kia vẽ ra... quá đẹp, quá lý tưởng, và quá xa lạ.

Không một ngọn gió nào ở đó mang theo hơi thở của tự do.

Không một dấu vết nào chứng minh rằng cậu đã từng thuộc về nơi ấy.

Dù cậu có ở đó, hay biến mất, nó cũng chẳng khác đi chút nào.

Không có chỗ cho cậu ở đó.

Rồi Ren lại nhớ về ánh mắt của Tarek trước lúc c·hết.

Không phải c·hết dưới lưỡi kiếm của cậu.

Không phải tan biến thành những vụn pixel đỏ như bao kẻ thù khác.

Mà là bị bỏ lại.

Bị mắc kẹt dưới nơi sâu nhất của ngục tối, toàn thân t·ê l·iệt bởi thứ độc mà chính hắn đã sử dụng để bắt cậu hạ độc người khác.

Không thể chạy trốn.

Không thể kháng cự.

Chỉ có thể nằm đó, chờ đợi.

Chờ con quái vật đến và xé xác hắn ra từng mảnh.

Ren nhớ khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc cậu quay lưng rời đi, bỏ lại người đàn ông từng là nỗi ám ảnh lớn nhất của mình.

Cậu đã chiến thắng.

Cậu đã sống sót.

Cậu đã bước ra khỏi địa ngục.

Nhưng... ánh mắt của Tarek lúc đó…

Cậu đã mong đợi điều gì? Sự căm hận? Sự giận dữ? Lời nguyền rủa cho đến phút cuối?

Nhưng không.

Hắn nhìn cậu.

Không đơn thuần là thù hận.

Không đơn thuần là oán trách.

Trong đôi mắt đang dần vụt tắt ấy, có thứ gì đó… xa xăm hơn.

Nhẹ nhõm.

Giải thoát.

Và…

Một tia tán thưởng.

Như thể… hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

Như thể… hắn đã biết trước kết cục này.

Như thể… hắn đang nói với cậu rằng:

"Tốt lắm."

"Cuối cùng mày cũng làm được rồi."

Một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng cậu.

Cậu không hiểu.

Hay đúng hơn… cậu không muốn hiểu.

"Kẻ đủ mạnh để đối mặt với chính mình, sẽ tìm thấy con đường dẫn tới ánh sáng."

Ren lẩm bẩm, từng âm tiết vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng, như một lời nguyền khắc sâu vào linh hồn.

Đó là câu nói đã đẩy cậu xuống địa ngục.

Là câu nói đã khiến cậu đối mặt với tất cả những gì cậu không dám nhìn thẳng, nỗi sợ hãi, sự yếu đuối, v·ết t·hương chưa bao giờ lành lặn.

Nó đã nghiền nát cậu. Nhấn chìm cậu.

Nhưng cũng chính nó...

Là sợi dây duy nhất kéo cậu lên khỏi vực sâu của tuyệt vọng.

Cậu mở mắt.

Và nhận ra viễn cảnh hoàn mỹ trước mặt, đang vỡ vụn.

Những bức tường ấm áp rung chuyển, nứt toác như mặt gương bị rạn.

Những hình ảnh dịu dàng, bàn ăn đủ đầy, mái nhà ấm cúng, những gương mặt thân quen, bắt đầu nhòe đi, rạn nứt, rồi vỡ tan thành những mảnh sáng lấp lánh, xoáy vào hư vô như cánh hoa bị cuốn đi trong cơn bão dữ.

Mùi thức ăn thơm lừng nhạt dần, để lại khoảng trống lạnh lẽo trong lồng ngực cậu.

Hơi ấm biến mất.

Bàn tay cậu từng vươn ra, tưởng như chỉ cần chạm vào...

Nhưng nay, tất cả những gì cậu cảm nhận được, chỉ là hư không.

Một cơn gió buốt giá tràn qua, xuyên qua cơ thể cậu như thể chính cậu cũng là một ảo ảnh mong manh sắp tan biến.

Rồi, toàn bộ thế giới giả tạo ấy...sụp đổ. Ren từ từ mở mắt.

Không gian xung quanh tối mờ, nhưng cậu ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ngay khi nhận thức của cậu quay trở lại, một nỗi kinh hãi vô hình siết chặt lấy lồng ngực.

Hơi thở cậu nghẹn lại trong cổ họng, không phải vì đau, không phải vì mệt mỏi, mà vì một thứ gì đó… nhớp nháp.

Có thứ gì đó đang bám chặt trên người cậu.

Cảm giác ấy len lỏi vào từng tấc da thịt, lan rộng như một lớp màng bẩn thỉu, lạnh lẽo và bủa vây lấy cậu, như thể cậu đã bị nuốt chửng bởi một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

Một cảm giác kinh tởm, nặng nề đến mức khiến từng sợi thần kinh của cậu căng lên báo động. Cậu có thể cảm nhận được nó, thứ gì đó đang di chuyển, đang bò. Từng chút, từng chút một.

Mềm oặt.

Nhơn nhớt.

Bấu víu vào da thịt cậu bằng hàng trăm xúc tu nhỏ li ti, trườn bò một cách chậm rãi nhưng không hề lơi lỏng.

Rên rỉ khe khẽ.

Âm thanh rợn người ấy vọng lên ngay sát tai, như thể sinh vật đó đang thì thầm điều gì đó mà cậu không thể hiểu, một thứ âm thanh ẩm ướt hòa lẫn với tiếng thở nặng nề của chính nó.

Hơi nóng ẩm ướt phả lên da cậu, kèm theo một thứ mùi h·ôi t·hối đến buồn nôn, một mùi tanh tưởi như xác thối hòa lẫn với mùi đất mục nát.

Cậu cúi xuống.

Và nhìn thấy nó.

Một con sâu.

Một sinh vật khổng lồ với lớp da căng mọng, bóng loáng như một cái kén đang chực nổ, trương phồng lên với từng nhịp thở chậm chạp, như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ vỡ tung, phun trào thứ dịch nhầy kinh tởm ẩn giấu bên trong. Nhưng điều khiến cậu thấy đáng sợ nhất không phải là kích thước hay lớp da ghê tởm đó.

Mà là những cái lỗ.

Chi chít.

Rải rác khắp cơ thể nó.

Đen ngòm.

Trống rỗng.

Như những con mắt bị khoét sâu, như những cánh cửa dẫn tới vực sâu vô tận. Những cái lỗ ấy không đứng yên, chúng co giãn một cách nhịp nhàng, như thể đang hít thở, như thể đang theo dõi cậu, quan sát từng cử động nhỏ nhất.

Và từ những cái lỗ đó…

Sương trắng âm ỉ tỏa ra.

Không phải là sương.

Mà là thứ gì đó còn khủng kh·iếp hơn.

Đặc quánh.

Ngập ngụa.

Quẩn quanh trong không khí như những sợi tơ vô hình, len lỏi vào từng kẽ áo, từng lỗ chân lông, từng hơi thở của cậu.

Cảm giác ngột ngạt bủa vây, như thể không khí xung quanh đã bị rút cạn, chỉ còn lại thứ sương độc ấy đang tràn vào cơ thể cậu, từ từ xâm nhập vào trong, muốn lấp đầy phổi cậu bằng hơi thở hư vô.

Ren cảm thấy dạ dày quặn thắt.

Không, không phải chỉ là buồn nôn, mà còn là một nỗi sợ hãi nguyên thủy, một nỗi sợ đến từ bản năng sâu thẳm nhất.

Cậu không dám cử động.

Không dám thở mạnh.

Không dám làm bất cứ điều gì có thể thu hút sự chú ý của sinh vật đó.

Chỉ có tiếng sương mù rít lên khe khẽ, quẩn quanh bên tai cậu, như một lời thì thầm từ bóng tối.

Thứ này…

Đã bám vào cậu từ bao giờ?

Và quan trọng hơn…

Nó đang làm gì với cậu?

Chương 142: Giấc Mơ Không Có Tên Ta.