Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 144: Trú Ẩn Trong Im Lặng.

Chương 144: Trú Ẩn Trong Im Lặng.


Bóng tối dần trùm xuống, nuốt chửng những tia sáng cuối cùng đang lẩn khuất giữa những tán cây cao v·út.

Ráng chiều đỏ rực chậm rãi tan đi, nhường chỗ cho màn đêm dày đặc đang bò tới từ chân trời. Không gian như bị nhuộm một sắc đen huyền bí, chỉ còn lại những dải bóng đổ chập chờn lay động theo làn gió nhẹ.

Tiếng côn trùng râm ran vang lên khắp khu rừng, tạo thành một thứ giai điệu đơn điệu nhưng dai dẳng.

Đâu đó trong màn sương đang nhạt dần, những thanh âm trầm thấp, mơ hồ vọng lại, tiếng sột soạt của cành lá, tiếng cào nhẹ trên mặt đất, xen lẫn vài tiếng gầm gừ khe khẽ tựa như hơi thở của một con thú khổng lồ vừa mới tỉnh giấc.

Ren cắn chặt răng, giữ vững bước chân trên nền đất gồ ghề. Cậu cảm nhận rõ từng thớ cơ đang gào thét phản đối, nhưng vẫn cố siết chặt cánh tay, giữ chặt Yuna trên lưng trong khi cánh tay còn lại đỡ lấy Nautilus.

Cả hai vẫn chưa tỉnh lại. Nhịp thở đều đều của họ hòa cùng cơn gió đêm lạnh buốt, làm nổi bật hơn sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy cậu.

Cậu không thể dừng lại. Không phải ở đây.

Một nơi an toàn, cậu cần một nơi như thế, một khoảng trống được che chắn kỹ lưỡng, kín gió, không quá lộ liễu nhưng cũng không quá xa nguồn nước.

Không gian càng bí mật, càng kín đáo, nguy cơ bị quái vật t·ấn c·ông giữa đêm càng giảm bớt.

Ren tiếp tục lê bước, đôi mắt mệt mỏi rà soát từng góc khuất giữa những thân cây đen thẫm. Cuối cùng, sau một hồi dò tìm, cậu phát hiện một hõm đá nông nằm bên triền đồi, được bao quanh bởi những bụi cây mọc rậm rạp. Không rộng rãi, nhưng đủ để ba người trú ẩn qua đêm.

Cậu nhanh chóng đặt Yuna và Nautilus xuống nền đất mềm, sau đó quỳ một chân xuống, chống kiếm để giữ thăng bằng. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt vẫn không hề lơ là.

Chưa an toàn. Cậu cần kiểm tra xung quanh.

Ren cắn môi, buộc bản thân đứng dậy lần nữa. Cậu chậm rãi bước quanh khu vực, quan sát dấu vết trên nền đất, lắng nghe mọi chuyển động trong không khí.

Khi đã chắc chắn rằng không có dấu hiệu của quái vật hay nguy hiểm tiềm tàng, cậu mới thực sự cho phép bản thân thả lỏng đôi chút.

Ren thở hắt ra, đưa tay vuốt khuôn mặt đã dính mồ hôi. Nhịp tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, adrenaline chưa hoàn toàn rút đi.

Cậu biết rõ cơ thể mình đang mệt mỏi đến mức nào, nhưng không thể để sự kiệt sức làm chậm trễ những việc quan trọng.

Trước khi màn đêm bao phủ hoàn toàn, cậu cần phải làm một việc...

Nhóm lửa.

Không chỉ để xua tan cái lạnh buốt giá của đêm khuya, mà quan trọng hơn, ánh lửa sẽ giúp ngăn cản phần lớn quái vật lang thang trong rừng.

Ren siết chặt chuôi kiếm, xoay người rời khỏi hõm đá. Cậu cần tìm củi.

Ren bước ra khỏi hõm đá, để lại sau lưng hai người bạn vẫn đang hôn mê. Ngay khi rời khỏi vùng sáng nhỏ bé mà ánh sáng hệ thống cung cấp, bóng tối liền nuốt chửng dáng hình cậu.

Cả khu rừng sau lưng như một con quái vật khổng lồ đang há miệng chờ đợi, sẵn sàng cắn nuốt bất kỳ kẻ nào vô tình bước vào lãnh địa của nó.

Mắt Ren dần thích nghi với màn đêm, nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế. Ánh sáng yếu ớt từ hệ thống chỉ có thể chiếu rọi một khoảng ngắn trước mặt, hoàn toàn không đủ để giữ an toàn.

Cậu cần một đống lửa thực sự, một nguồn sáng rõ ràng, một chướng ngại ngăn lũ quái vật mò đến.

Mỗi bước đi đều mang theo cảm giác tê dại từ bắp chân và bả vai, dấu vết của trận chiến vẫn còn hằn sâu trong cơ thể.

Cả người cậu nhức mỏi như thể từng thớ cơ đều bị kéo căng đến giới hạn. Nhưng Ren không cho phép bản thân dừng lại. Cậu nghiến răng, ép mình phải tiếp tục bước về phía trước.

Lửa.

Lửa có thể giữ quái vật tránh xa.

Lửa có thể giúp Yuna và Nautilus không bị lạnh cóng khi đêm xuống.

Lửa có thể giúp cậu cảm thấy bớt lạc lõng hơn giữa khu rừng này.

Ren cúi xuống, quờ quạng trên mặt đất, nhặt lấy những cành cây khô vương vãi dưới chân.

Mỗi khi một cơn gió nhẹ thổi qua, cậu có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trên cao, hòa lẫn với những thanh âm lạ lẫm vọng lên từ sâu trong rừng, tiếng động của những sinh vật vô hình.

Những kẻ mà cậu không thể nhìn thấy nhưng biết chắc đang tồn tại đâu đó, đang ẩn nấp trong bóng tối, quan sát cậu.

Cậu lắc nhẹ đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ không cần thiết. Đây không phải lúc để hoảng hốt.

Chỉ sau vài phút, Ren đã gom đủ một đống củi nhỏ. Cậu quay lại hõm đá, đặt chúng xuống khoảng đất trống trước mặt, cẩn thận sắp xếp thành hình chóp để dễ dàng bắt lửa.

Giờ đến phần khó nhất.

Không có kỹ năng tạo lửa, cũng không có bật lửa hay diêm, cậu chỉ có thể làm theo cách nguyên thủy nhất.

Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu, ban đầu, Ren tưởng những thứ như công cụ đánh lửa là vật phẩm dùng được nhiều lần, nhưng chúng đã vỡ ngay lập tức sau lần sử dụng đầu tiên.

‘Cũng đúng thôi...lây đâu ra niềm tin vào thứ chỉ đáng giá một ổ bánh mỳ lúa mạch đen chứ?’ cậu lắc đầu chán nản.

Ren rút thanh kiếm bên hông, lựa một viên đá có bề mặt thô ráp rồi bắt đầu cạo nhẹ lưỡi kiếm lên đó.

Trái tim rỉ máu khi nhìn thấy độ bền của thanh kiếm giảm xuống một điểm.

Những tia lửa nhỏ bé bật ra, tắt lịm ngay khi vừa xuất hiện.

Cậu lặp lại thao tác, kiên nhẫn như một thợ săn đang chờ con mồi sập bẫy.

Một… hai… ba…

Cuối cùng, một tia l·ửa b·ùng l·ên, bén vào đống lá khô bên dưới.

Ren nín thở, cúi sát xuống, dùng hai tay che chắn gió rồi thổi nhẹ, tạo điều kiện cho ngọn lửa yếu ớt ấy lớn dần.

Một chút nữa thôi…

Ngọn lửa run rẩy, như thể đang đấu tranh giữa việc bùng lên hay tắt lụi. Nhưng rồi, nó chợt vươn mình, bén sang những cành cây mỏng, ánh sáng cam rực rỡ dần lan tỏa, phản chiếu trên gương mặt cậu.

Ren khẽ thở phào.

Ngọn lửa đã cháy.

Ánh sáng ấm áp dần xua tan phần nào bóng tối lạnh lẽo đang bao trùm quanh ba người. Cậu đưa tay hơ trước lửa, cảm nhận hơi ấm len lỏi qua từng đầu ngón tay.

Nhịp tim vẫn còn đập mạnh trong lồng ngực, hơi thở vẫn chưa ổn định hoàn toàn, nhưng ít nhất, cậu đã làm được.

Cậu đã đảm bảo một đêm an toàn hơn cho cả ba.

Ren ngả người ra sau, tựa lưng vào tảng đá, để cho cơ thể thư giãn một chút. Cậu nhắm mắt lại trong giây lát, lắng nghe tiếng củi nổ lách tách trong đống lửa.

May mắn thay, không có thứ gì làm phiền họ.

Không có quái vật mò tới.

Không có bóng đen nào lẩn khuất trong rừng.

Chỉ có màn đêm sâu thẳm và ánh lửa bập bùng, hòa quyện trong sự yên lặng hiếm hoi của thế giới này.

Cậu liếc nhìn thanh hp bên dưới, lượng máu tối đa đã trở về như cũ.

Hiệu ứng Hollow Brand cũng biến mất.

Hiệu ứng biến mất ngay khoảnh khắc con sâu vỡ tan thành những mảnh pixel đỏ, hòa vào không trung như một cơn mưa bụi lặng lẽ.

Ren khẽ nhíu mày. Một áp lực vô hình từng giam cầm cơ thể cậu bỗng dưng tan biến, để lại một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Cậu nhận ra mình đang đứng thẳng hơn, đôi vai không còn bị đè nặng bởi thứ sức ép mơ hồ kia.

Có lẽ chính làn sương mù dày đặc từ con quái vật đã gây ra hiệu ứng đó, một xiềng xích vô hình trói buộc tâm trí, bào mòn suy nghĩ và đẩy cậu vào trạng thái trống rỗng, mất phương hướng.

Giờ đây, sợi dây trói ấy đã được tháo bỏ.

Nhưng sự nhẹ nhõm ấy không kéo dài.

Thay vào đó, một gánh nặng còn lớn hơn tràn đến.

Tựa như khi cậu nhận ra mình có thể thở dễ dàng hơn… cũng chính là lúc cậu nhận ra bản thân đã kiệt sức đến nhường nào.

Ren muốn ngủ.

Mí mắt cậu nặng trĩu, từng cơn mệt mỏi ập đến như thủy triều, nhấn chìm ý thức vào màn đêm sâu thẳm. Cơ thể rã rời sau trận chiến, từng thớ cơ nhức nhối, còn tâm trí thì trống rỗng như thể vừa bị vắt kiệt đến giọt cuối cùng.

Nhưng cậu không thể.

Bóng tối trong khu rừng quá sâu, quá dày đặc, và đáng sợ hơn cả—nó quá im lặng. Một sự tĩnh lặng gợi lên cảm giác bất an, như thể chỉ cần cậu sơ hở trong chớp mắt, thứ gì đó sẽ bò ra từ hư vô, lặng lẽ trườn đến, chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để ra tay.

Ren cắn nhẹ vào bên trong má, buộc mình phải tỉnh táo. Cậu không thể cho phép bản thân gục xuống.

Để phân tán sự chú ý, cậu mở kho đồ, kéo thanh cuộn xuống, kiểm tra những món trang bị mới nhận được.

Dưới ánh sáng xanh lạnh lẽo từ hệ thống, hai món trang bị mới hiện lên, lơ lửng trước mắt Ren như những mảnh vỡ của một câu chuyện bị lãng quên.

[Shattered Faith – Niềm Tin Vỡ Nát]

Độ bền: ???

Tấn công: ???

Một thanh kiếm từng là biểu tượng của lòng trung thành, nay chỉ còn là tàn dư của những lời thề bị phản bội.

Những vết nứt hằn sâu trên lưỡi kiếm không thể nào liền lại, như thể chính nó cũng đã từ bỏ hy vọng được phục hồi.

[Cloak of the Fading King – Áo Choàng của Vị Vua Phai Nhạt]

Loại: Áo choàng nhẹ

Độ bền: 20/20

Chỉ số:

+4 AGI.

+1% Kháng sát thương vật lý

+10% Hiệu quả kỹ năng tàng hình

Hiệu ứng:

Veil of the Forgotten (Tấm Màn Kẻ Bị Lãng Quên): Khi đứng yên trong 3 giây, sự hiện diện của người mặc sẽ mờ nhạt, giảm 50% khả năng bị kẻ địch phát hiện.

Phantom’s Step (Bước Chân Bóng Ma): Khi di chuyển mà không t·ấn c·ông, tiếng động giảm 30% thích hợp cho việc lẩn trốn hoặc phục kích.

Một chiếc áo choàng bạc màu, từng phủ lên vai một bậc quân vương kiêu hãnh.

Nhưng thời gian đã bào mòn cả vinh quang lẫn sự tồn tại của người đó, để lại một di vật chỉ còn là cái bóng mờ nhạt của những ngày tháng đã qua.

Khi khoác nó lên người, chủ nhân cũng sẽ dần phai nhòa khỏi thực tại, như thể chưa từng hiện hữu.

Ren lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai vật phẩm. Một thanh kiếm không còn trọn vẹn, mang theo những v·ết t·hương không thể lành.

Một chiếc áo choàng che giấu không chỉ cơ thể, mà cả sự hiện diện của người khoác nó.

Chúng không chỉ là phần thưởng sau trận chiến.

Chúng là những mảnh ký ức rạn vỡ, những chứng tích của một quá khứ bị lãng quên.

Chương 144: Trú Ẩn Trong Im Lặng.