Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 145: Dư Âm Của Vinh Quang Cũ.

Chương 145: Dư Âm Của Vinh Quang Cũ.


Ren kéo Cloak of the Fading King vào phần trang bị, và ngay khoảnh khắc xác nhận lệnh, một luồng ánh sáng nhạt lướt qua cơ thể cậu, lạnh lẽo nhưng không hề gây khó chịu.

Chiếc áo choàng cũ trên người lập tức tan biến thành những mảnh pixel li ti, rơi rụng vào khoảng không trước khi hoàn toàn biến mất.

Ngay sau đó, một lớp vải đen xám dần hiện hữu, phủ xuống vai cậu nhẹ tựa như làn khói mỏng.

Chất vải mềm nhưng lại không mang cảm giác ấm áp, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ, một thứ gì đó không hoàn toàn thuộc về thế giới này.

Ren khẽ xoay người, để lớp áo mới hòa theo từng chuyển động. Nó lướt qua cơ thể cậu không gây chút tiếng động nào, tựa hồ không khí cũng bị nó nuốt chửng.

Mép vải hơi sờn, bạc màu theo năm tháng, gợi lên cảm giác cũ kỹ, nhưng đồng thời lại có một nét vương giả phai mờ, một thứ gì đó từng thuộc về quá khứ xa xôi, giờ chỉ còn là tàn tích bị lãng quên.

Cậu đưa tay chạm nhẹ vào lớp vải. Một cơn lạnh nhẹ thoáng qua đầu ngón tay, như thể chính bản thân chiếc áo choàng này cũng không muốn bị ai nhận ra sự tồn tại của nó.

Rồi, rất chậm rãi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tâm trí cậu.

Không rõ là do hiệu ứng của vật phẩm hay chỉ là ảo giác, nhưng Ren cảm thấy sự hiện diện của mình đang dần nhạt đi, như thể từng đường nét trên cơ thể cậu đang hòa lẫn vào bóng tối xung quanh, từng chút một biến mất khỏi thế gian mà không ai hay biết.

Dù Cloak of the Fading King vừa vặn với bộ giáp da sói của mình, Ren vẫn không hoàn toàn hài lòng với ngoại hình của nó.

Chiếc áo choàng không quá dài, rủ xuống vừa đủ để che phủ phần lưng và một phần chân, không gây vướng víu khi di chuyển.

Chất liệu vải mềm nhẹ như sương, màu đen xám nhạt hòa vào bóng tối, mang đến cảm giác trầm lặng đúng như cậu thích. Nhưng dù vẻ ngoài có phần giản dị, nó vẫn mang theo một nét uy nghiêm kỳ lạ, một phong thái vương giả phai nhạt theo thời gian, một sự tinh tế kín đáo nhưng lại vô tình thu hút ánh nhìn.

Ren chưa bao giờ muốn trở thành tâm điểm chú ý.

Cậu luôn thích những bộ trang phục đơn giản, không nổi bật, không khiến ai phải ngoái nhìn khi đi ngang qua.

Nhưng chiếc áo choàng này thì khác. Nó không phát sáng, không có hoa văn cầu kỳ hay những đường chỉ mạ vàng như các trang bị quý hiếm khác, nhưng lại mang một sức hút khó diễn tả.

Một cái nhìn lướt qua cũng đủ để ai đó nhận ra nó không phải một món đồ tầm thường.

Nếu cậu cứ khoác nó ra ngoài như thế này, chẳng khác nào tự tuyên bố với mọi người rằng cậu đang sở hữu một vật phẩm hiếm, một điều cậu tuyệt đối không mong muốn.

Những ánh mắt tò mò, những câu hỏi không cần thiết, thậm chí là sự dòm ngó của những kẻ có ý đồ xấu, tất cả những thứ đó chỉ khiến cậu cảm thấy phiền phức.

Cậu không muốn bị ai chú ý. Không muốn bị lôi vào những rắc rối không cần thiết. Không muốn vô tình trở thành mục tiêu của ai đó chỉ vì sở hữu một món đồ đặc biệt.

Ren lướt ngón tay dọc theo mép vải đã sờn, cảm nhận lớp chất liệu mịn màng nhưng bền bỉ dưới đầu ngón tay.

Có lẽ cậu sẽ phải tìm cách thay đổi ngoại hình của nó một chút, hoặc ít nhất là giấu đi những đặc điểm quá dễ nhận ra này.

Một chiếc áo choàng với khả năng làm mờ sự hiện diện của người mặc lại vô tình trở thành thứ khiến cậu dễ bị chú ý, nghịch lý ấy khiến cậu không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ren mở phần trang bị, lướt dọc theo danh sách vật phẩm cho đến khi ánh mắt cậu dừng lại ở Cloak of the Fading King.

Chạm nhẹ vào biểu tượng chiếc áo choàng, cậu thấy một dải tùy chọn mở rộng hiện lên trước mắt, trải dài thành từng danh mục khác nhau.

Cậu lần lượt kiểm tra các thiết lập cơ bản, chỉ số phòng thủ, thuộc tính ẩn, độ bền, rồi tiếp tục kéo xuống, tìm kiếm xem liệu có cách nào để thay đổi diện mạo của nó hay không.

Ngón tay cậu lướt qua từng dòng chữ, đôi mày khẽ nhíu lại khi không thấy bất cứ lựa chọn nào phù hợp.

Mất một lúc mày mò trong giao diện, cuối cùng, một mục nhỏ nằm khuất ở cuối danh sách đập vào mắt cậu: Hóa trang. Ren nheo mắt, thử nhấn vào nó.

Ngay lập tức, một cửa sổ mới bật lên, hiển thị một loạt tùy chọn chỉnh sửa nhỏ. Cậu có thể thay đổi màu sắc, làm mờ một số chi tiết quá nổi bật, thậm chí có thể kết hợp ngoại hình của nó với một vật phẩm khác mà cậu sở hữu.

Ren thoáng nhếch môi. Có vẻ như hệ thống đã suy tính trước những vấn đề như thế này.

Cậu vẫn có thể mặc chiếc áo choàng này mà không cần lo lắng về việc thu hút quá nhiều sự chú ý.

Một tính năng đơn giản, nhưng lại giải quyết hoàn toàn vấn đề khiến cậu bận tâm suốt từ nãy đến giờ.

Ren lướt qua các tùy chọn trong mục Hóa trang, cẩn thận xem xét từng thiết lập.

Dù được gọi là hóa trang, nhưng tính năng này không thể biến một món trang bị thành thứ hoàn toàn khác.

Nó chỉ cho phép điều chỉnh những chi tiết nhỏ, màu sắc, họa tiết, hoặc đôi chút kiểu dáng, nhưng bản chất vật phẩm vẫn không thay đổi.

Ví dụ, một bộ giáp thép có thể được chỉnh tối màu hơn, làm mờ bớt ánh kim, hoặc tinh chỉnh lại đường viền để trông thanh thoát hơn, nhưng nó vẫn sẽ hiện rõ là một bộ giáp bằng thép, không thể biến thành áo vải hay áo da.

“…Mà tại sao mình lại lấy giáp thép làm ví dụ nhỉ? Có cả tá thứ khác để nghĩ đến mà?”

Ren khẽ lắc đầu, gạt đi dòng suy nghĩ lan man rồi tiếp tục công việc.

Cậu thử điều chỉnh sắc độ của chiếc áo choàng, nhưng những hoa văn ẩn mờ trên lớp vải vẫn khiến nó trông quá khác biệt so với chiếc áo cũ mà cậu quen thuộc.

Cảm giác lạ lẫm ấy khiến cậu khó chịu, như thể đang khoác lên người một thứ gì đó không thuộc về mình.

Cuối cùng, Ren quyết định đơn giản hóa mọi thứ, chỉnh lại ngoại hình của Cloak of the Fading King sao cho giống hệt với chiếc áo choàng cũ mà cậu từng mặc.

Cậu kéo thanh tùy chỉnh màu sắc về tông tối hơn, làm mờ đi những hoa văn dư thừa, thu gọn mép vải để vừa vặn như trước.

Khi hoàn tất, chiếc áo choàng trước mắt cậu không còn chút gì đặc biệt, một món đồ giản dị đến mức chẳng ai thèm để ý.

Ren khẽ vuốt nhẹ lên lớp vải, cảm nhận sự quen thuộc. Rồi cậu gật đầu hài lòng.

Dù trên thực tế, chiếc áo choàng cậu đang mặc đã không còn là vật phẩm cũ nữa, nhưng ít nhất, bề ngoài của nó sẽ không khiến ai đặt câu hỏi.

Sau khi hoàn tất việc chỉnh sửa, Ren đóng giao diện trang bị lại, nhưng tâm trí kiệt sức vẫn trôi dạt về một nơi xa xăm.

Cậu lướt tay dọc theo lớp vải mềm, cảm nhận từng sợi tơ mỏng manh trượt qua đầu ngón tay.

Chiếc áo choàng mới, hay đúng hơn là chiếc áo cũ với một danh tính khác.

Một vật từng thuộc về một vị vua đã bị lãng quên, giờ khoác lên người cậu mà chẳng ai hay biết.

Thật nực cười.

Liệu người đó đã từng cảm thấy như thế này chưa?

Cảm giác tồn tại mà không ai nhìn thấy, cảm giác nắm giữ một thứ gì đó trong tay, để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ còn là những tàn tích nhạt nhòa của quá khứ.

Ren hít một hơi sâu rồi thở ra thật chậm.

Nhưng cậu không phải một vị vua. Và cậu cũng không có ý định trở thành một bóng ma bị lãng quên giữa thế giới này.

…Mà khoan.

Một vị vua bị lãng quên và một bóng ma phai nhạt, chúng có thật sự khác nhau không?

Ren không biết. Cậu chưa từng dành quá nhiều thời gian để suy ngẫm về những điều như vậy.

Cuộc sống luôn quá khắc nghiệt, quá mong manh. Đến mức cậu thậm chí còn không dám chắc liệu mình có thể tồn tại đến ngày mai hay không.

Ren để mặc tâm trí mình trôi dạt vào những suy nghĩ vu vơ, cố tình buông lỏng để tránh cho tinh thần nặng nề đè bẹp cậu.

Những câu hỏi không đầu không cuối nối tiếp nhau, những câu hỏi ngớ ngẩn mà có lẽ chẳng ai thèm bận tâm tìm lời giải, nhưng ít nhất, chúng giúp cậu không suy sụp.

Nếu một vị vua bị lãng quên, liệu ngai vàng của hắn có còn tồn tại không?

Nếu một bóng ma không còn ai nhớ đến, nó có thực sự đã từng tồn tại?

Nếu một thanh kiếm vỡ nát, nó có còn là một thanh kiếm?

…Và nếu một con người đánh mất chính mình, liệu cậu ta có còn là cậu ta nữa không?

Ren nhếch môi, khẽ bật cười. Cậu lắc đầu, tự nhủ rằng mình đang nghĩ linh tinh quá rồi.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, những ý nghĩ lẩn khuất ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại, dai dẳng như những tiếng vọng chưa từng nguôi.

Ren cố gắng không để mình chìm vào giấc ngủ.

Mỗi nhịp thở của cậu trở nên chậm rãi, mi mắt trĩu nặng như thể chỉ cần thả lỏng thêm một chút thôi, cậu sẽ lập tức rơi vào giấc ngủ sâu.

Nhưng cậu vẫn chống lại nó, bám víu vào những suy nghĩ vu vơ để giữ tỉnh táo.

Đầu óc cậu trôi dạt giữa những mảnh ký ức rời rạc, những suy tưởng không đầu không cuối. Cho đến khi một tia sáng lóe lên trong tâm trí, kéo cậu trở lại thực tại.

Cậu đã quên mất một thứ.

Một thứ khác mà cậu đã nhận được…

Ren cau mày, cố gắng lục lại ký ức. Trong số những thứ mà cậu thu thập được, có một vật không hề quen thuộc.

Đúng rồi… nó là một loại trái cây nào đó… từ cái cây quái dị mà cậu chưa từng nghe đến.

Cảm giác mơ hồ dần kết nối lại thành hình. Một vật nhỏ, lành lạnh, có chút thô ráp khi cậu nhặt lên, hình ảnh ấy chợt rõ ràng hơn trong tâm trí cậu.

Ren lập tức mở kho đồ, lướt nhanh qua danh sách vật phẩm. Mục tiêu của cậu là thứ mà cậu đã vô tình bỏ quên, ẩn sâu đâu đó trong đống vật phẩm lộn xộn.

Trong danh sách vật phẩm, một biểu tượng nhỏ thu hút sự chú ý của cậu, một hình tròn nhạt màu, trông như một loại trái cây. Ren chạm vào nó, và cửa sổ thông tin bật lên.

[Silverfruit]

Dòng mô tả ngắn gọn đến mức gần như thờ ơ:

"Trái của Cây Bạc. Ăn vào sẽ tăng 1 điểm cho mỗi chỉ số."

Nhưng bên dưới, một đoạn văn mơ hồ hơn xuất hiện, những câu chữ đan xen như tiếng vọng từ một nơi xa xăm:

"Ánh sáng từng chiếu rọi xuống vùng đất này. Một hạt giống lặng lẽ đâm chồi, được tưới tẩm bởi những gì còn sót lại của vinh quang cũ. Cái cây lớn lên, vươn mình về phía bầu trời… và để lại một dấu ấn không ai còn nhớ đến. Một bàn tay nào đó đã từng chạm vào nó… từ rất, rất lâu rồi."

Ren nheo mắt, lướt qua từng từ như thể mong tìm ra một manh mối ẩn giấu. Nhưng không có gì thêm.

Không có lịch sử, không có xuất xứ, không một dấu vết nào về người đã trồng nó hay vì sao nó lại mang theo dấu ấn của một điều gì đó đã mất.

Chương 145: Dư Âm Của Vinh Quang Cũ.