Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 146: Chạm vào sự tĩnh lặng.

Chương 146: Chạm vào sự tĩnh lặng.


Nhưng hãy quên mấy dòng mô tả linh tinh đó đi.

Ren khẽ sững người, rồi cảm giác phấn khích trào dâng trong lồng ngực, nhanh chóng lan tỏa thành một cơn rùng mình khó tả.

Một vật phẩm có thể tăng chỉ số vĩnh viễn, dù chỉ một điểm cho mỗi chỉ số, cũng đã là thứ hiếm có khó tìm trong bất kỳ trò chơi MMORPG nào.

Nó không phải loại buff tạm thời, không phải trang bị có thể bị thay thế hay bị mất đi, mà là một sự tăng cường vĩnh viễn, khắc sâu vào cơ thể người sử dụng.

Cậu nhìn chằm chằm vào biểu tượng nhỏ bé của Silverfruit trong kho đồ, như thể đang cố xác nhận lần nữa rằng nó thực sự tồn tại.

Trong vài giây, cậu thậm chí còn lo sợ đây chỉ là một lỗi hiển thị, hoặc một trò đùa nào đó của hệ thống. Nhưng không. Nó vẫn ở đó, im lặng và lặng lẽ tỏa ra một sức hút khó cưỡng.

Khóe môi Ren bất giác nhếch lên, một nụ cười vừa thích thú vừa cay đắng. Vậy là, cuối cùng, cậu cũng đã trở thành một trong những tên khốn may mắn mà trước đây cậu từng ghen tị đến phát điên.

Những kẻ mà cậu vẫn thầm rủa xả khi thấy họ khoe khoang những món đồ hiếm rơi ra một cách ngẫu nhiên, trong khi cậu cày ngày cày đêm mà chẳng kiếm nổi một mảnh rác có giá trị.

Những kẻ có thể chỉ bước qua một bãi cỏ, mở một chiếc rương tầm thường, hay đánh một con quái chẳng đáng quan tâm… rồi bỗng dưng sở hữu một báu vật vô giá.

Cậu đã từng cho rằng mình không bao giờ thuộc về nhóm người đó. Không bao giờ.

Vậy mà bây giờ…

Ren bật cười khẽ, một âm thanh nhỏ đến mức cậu cũng chẳng chắc mình có thực sự cười hay không.

Cậu chưa bao giờ tin vào vận may của mình khi chơi game. Nhưng có lẽ, lần này, vận may đã thực sự mỉm cười với cậu, một nụ cười chậm rãi, bí ẩn, và chẳng rõ là phước lành hay lời nguyền.

Ren không chần chừ thêm một giây nào nữa. Ngay khi nhìn thấy biểu tượng của Silverfruit trong kho đồ, cậu lập tức đưa tay chạm vào, không chút do dự chọn Sử dụng.

Một tia sáng nhạt lóe lên trong lòng bàn tay, rồi từ từ tan biến, để lại một trái cây nhỏ màu bạc nằm gọn trong tay cậu.

Nó trông không quá đặc biệt, chỉ lớn hơn một quả táo thông thường một chút, lớp vỏ nhẵn mịn như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu ánh trăng mờ ảo.

Không có hiệu ứng hào nhoáng, không có âm thanh báo hiệu từ hệ thống, thậm chí cũng chẳng có lời thông báo kịch tính nào về giá trị của vật phẩm. Chỉ có sự im lặng tĩnh mịch bao trùm.

Ren xoay trái cây trong lòng bàn tay, ánh mắt lướt qua từng chi tiết một cách cẩn thận. Nó không có hương thơm rõ ràng, chỉ phảng phất một mùi thoang thoảng không thể gọi tên.

Khi đầu ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt, cậu cảm nhận được một chút mát lạnh kì lạ, giống như đang chạm vào một viên đá nhỏ vừa được nhặt lên từ lòng suối.

Có điều gì đó… không giống với những loại trái cây bình thường.

Nhưng thay vì tốn thời gian nghiền ngẫm hay tìm hiểu sâu xa về nguồn gốc của nó, Ren quyết định làm điều đơn giản nhất: ăn.

Cậu nhún vai, nâng trái cây lên và cắn một miếng.

Ngay khi lớp vỏ bị xuyên qua, một hương vị ngọt dịu bất ngờ lan tỏa trong miệng, nhẹ nhàng mà không hề gắt, như thể đang thưởng thức một loại mật ong tinh khiết nhất.

Cảm giác mát lạnh ban đầu nhanh chóng chuyển thành một sự ấm áp dễ chịu, lan dần xuống cổ họng, như thể có một dòng năng lượng vô hình đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cậu.

Kết cấu của thịt quả mềm mịn đến khó tin, gần như tan chảy ngay khi vừa chạm vào đầu lưỡi, để lại một dư vị thanh khiết không thể diễn tả bằng lời.

Ren nhíu mày, không khỏi ngạc nhiên. Cậu đã từng ăn nhiều loại thực phẩm trong game trước đây, nhưng chưa từng có thứ gì lại mang đến một cảm giác đặc biệt như thế này.

Cậu tiếp tục ăn, từng miếng một, tận hưởng hương vị độc đáo của nó mà không chút do dự.

Chỉ trong chốc lát, thứ duy nhất còn sót lại trên tay cậu chỉ là phần cuống nhỏ, trơ trọi. Ngay lúc đó, một dòng thông báo mờ nhạt hiện lên ở góc màn hình:

[Tất cả chỉ số của bạn đã tăng thêm 1 điểm.]

Ren chớp mắt, nuốt nốt miếng cuối cùng, rồi khẽ thở ra một hơi dài.

Cậu không biết Silverfruit thực sự đến từ đâu, hay ai là người đã gieo trồng nó. Nhưng dù xuất xứ của nó có thế nào đi chăng nữa, một điều chắc chắn rằng, cậu sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ lợi thế nào có thể giúp mình tồn tại lâu hơn trong thế giới này.

Ngay sau khi nuốt miếng cuối cùng, một luồng cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể Ren, như thể một dòng suối ấm áp đang nhẹ nhàng chảy qua từng thớ thịt, thấm vào từng khớp xương và len lỏi vào tận sâu trong tâm trí.

Không đơn thuần là sự hồi phục thể chất mà cậu đã quen thuộc trong game, cảm giác này vượt xa hơn thế.

Nó giống như một bàn tay vô hình chạm tới linh hồn cậu, vỗ về những v·ết t·hương vô hình mà ngay cả chính cậu cũng không nhận ra mình đang mang theo.

Toàn bộ sự căng thẳng, lo lắng và mệt mỏi tích tụ từ bao ngày dường như bị cuốn trôi, để lại một khoảng trống nhẹ nhõm đến mức khiến cậu ngỡ ngàng.

Ren chớp mắt, nhận ra tầm nhìn của mình bắt đầu mờ đi.

Không phải vì buồn ngủ theo cách thông thường, mà giống như ý thức cậu đang dần bị cuốn vào một giấc mơ êm đềm nào đó, quá dịu dàng để cậu có thể phản kháng.

Hơi thở cậu chậm lại, cơ thể trở nên nhẹ bẫng như đang trôi nổi trong làn nước tĩnh lặng.

Sự cảnh giác thường trực dần mờ nhạt, nhường chỗ cho một cơn buồn ngủ êm ái kéo đến, vây lấy cậu một cách nhẹ nhàng mà không thể cưỡng lại.

Và rồi, trước khi kịp nhận ra, đôi mắt cậu đã khẽ khép lại, để mặc bản thân trôi dạt vào giấc ngủ.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió khe khẽ lùa qua những tán cây, hòa cùng nhịp thở đều đặn của Ren.

Không có những giấc mơ hỗn loạn kéo cậu vào những hình ảnh rời rạc, không có những suy nghĩ vẩn vơ níu giữ cậu trong vòng xoáy của lo âu và cảnh giác.

Chỉ có sự yên bình hiếm hoi, dịu dàng bao bọc lấy cậu như một tấm chăn ấm áp giữa đêm lạnh.

Cậu ngủ say. Không phải kiểu giấc ngủ chập chờn, nửa tỉnh nửa mơ như những ngày trước, mà là một giấc ngủ thực sự, sâu thẳm và trọn vẹn, tựa như cơ thể cuối cùng cũng buông bỏ mọi mệt mỏi để chìm vào tĩnh lặng.

Không có gì xảy ra cả.

Một đêm yên bình lặng lẽ trôi qua.

Không có những cơn gió gào thét, không có những âm thanh đáng ngờ vang vọng từ nơi xa. Chỉ có màn đêm lặng lẽ bao phủ vạn vật, cùng ánh trăng nhạt nhòa trải dài trên mặt đất.

Thời gian cứ thế trôi, nhịp nhàng như hơi thở của đất trời. Và giữa tất cả, Ren vẫn say ngủ, bình yên đến lạ.

......

Sáng hôm sau, ánh nắng mờ nhạt len qua những tán lá, rải xuống mặt đất những vệt sáng lấp lánh, lay động theo từng cơn gió nhẹ thoảng qua.

Không khí buổi sớm mang theo hơi lạnh dịu nhẹ, phảng phất mùi cỏ ướt và đất mềm, khác hẳn với sự uể oải và nặng nề của đêm hôm trước.

Ren khẽ cử động, chớp mắt vài lần như thể còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cơ thể cậu nhẹ bẫng, không có cảm giác nhức mỏi hay căng thẳng như mọi khi.

Cậu mất một lúc để nhận thức được mình đang ở đâu, ánh mắt lơ đãng nhìn lên những vòm lá rung rinh phía trên đầu.

Rồi, khi hơi thở dần ổn định, cậu chợt nhận ra, đây có lẽ là lần đầu tiên sau rất lâu cậu có một đêm thực sự ngon giấc.

Không mộng mị, không giật mình tỉnh dậy giữa chừng, cũng không còn những suy nghĩ rối ren kéo cậu khỏi sự yên bình hiếm hoi này.

Chỉ đơn thuần là một giấc ngủ trọn vẹn.

Ren chậm rãi ngồi dậy, đưa tay dụi mắt rồi ngáp khẽ. Cậu cảm thấy tinh thần minh mẫn hơn hẳn, như thể mọi căng thẳng và kiệt sức từ những ngày qua đã bị cuốn trôi theo giấc ngủ đêm qua.

Cậu vươn vai, để cho những khớp xương kêu lên lách cách một cách đầy thỏa mãn, rồi nhìn quanh.

Khu vực này vẫn vắng lặng như trước, chỉ có vài cơn gió nhẹ làm xao động mặt cỏ và tán lá. Bầu trời cao v·út với sắc xanh trong vắt, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Ren lướt tay mở bảng trạng thái. Ánh mắt cậu nhanh chóng quét qua các chỉ số, và đúng như thông báo hôm qua, tất cả đã tăng thêm một điểm.

Dù không nhiều, nhưng vẫn là một sự khác biệt. Một sự khác biệt mà cậu không phải vất vả chiến đấu hay cày cuốc để có được.

Ren khẽ nhếch môi.

Một khởi đầu không tệ.

Nhưng rồi, cậu nhớ ra một điều khác quan trọng hơn.

Cậu đã ngủ quên mất bao lâu rồi?

Ren lập tức đứng dậy, phủi bụi khỏi áo rồi đảo mắt nhìn quanh, cố gắng xác định phương hướng.

Cậu còn có việc phải làm, còn hành trình phải tiếp tục. Không thể để bản thân chậm trễ chỉ vì một giấc ngủ ngon.

Không xa lắm, tiếng trò chuyện khe khẽ vang lên, kéo Ren ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu quay đầu và nhanh chóng nhận ra Yuna và Nautilus đã thức dậy từ trước.

Cả hai đang ngồi cạnh nhau dưới một gốc cây lớn, cách chỗ cậu không xa lắm. Yuna có vẻ đang tập trung chỉnh lại trang bị, trong khi Nautilus cẩn thận kiểm tra thanh kiếm của mình.

Ren chớp mắt. Cậu không biết họ đã thức từ bao giờ, nhưng rõ ràng, cậu là người dậy trễ nhất.

Có chút xấu hổ, cậu đưa tay lên gãi đầu rồi tiến về phía họ.

“Chào buổi sáng.”

Yuna ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên.

“Cậu cuối cùng cũng dậy rồi đấy hả?” Cô nở một nụ cười trêu chọc. “Tụi này còn tưởng cậu định ngủ đến trưa luôn chứ.”

Nautilus liếc qua Ren, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Chúng tôi không muốn làm phiền cậu, nên đã để cậu ngủ thêm.”

Ren nhìn họ một lúc, rồi chỉ biết thở dài. Dù gì đi nữa, một giấc ngủ ngon lành như vậy cũng không phải chuyện xấu.

Chương 146: Chạm vào sự tĩnh lặng.