Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 154: Ở Lại, Để Tiếp Tục Bước Đi.
Ren bước đi chậm rãi trên con đường đá cuội đã trở nên quen thuộc cậu gần như nhó hết được mọi hướng, cậu cũng có thể hình dung ra từng đoạn gồ ghề và mỗi góc rẽ nhỏ dọc lối.
Những viên đá cũ kỹ, đôi chỗ đã mòn đi theo dấu chân của hàng trăm người chơi từng đến và rời khỏi nơi này, như đang thầm kể lại vô số câu chuyện.
Có người thành công rực rỡ và rời làng trong tiếng hò reo, có người thất bại lặng lẽ và chưa bao giờ quay lại, tất cả đều để lại một chút gì đó, dù là nhỏ nhoi, trong từng khe nứt dưới chân.
Mặt trời khi ấy đã khuất hẳn sau rặng đồi xa, chỉ còn để lại những vệt ánh sáng cuối cùng vắt qua tán cây và mái ngói nghiêng.
Ánh hoàng hôn không còn chói chang mà nhuộm vàng con đường một cách dịu dàng, khiến mọi thứ như được phủ lên một lớp bụi thời gian mềm mại.
Dù trời đã ngả chiều, nơi này vẫn không hoàn toàn vắng lặng, những âm thanh quen thuộc tiếp tục ngân lên như một khúc nhạc nền của cuộc sống.
Tiếng bước chân gấp gáp của người chơi mới trở về từ hầm mỏ hoặc bãi săn bên ngoài, của cả những người chơi mới tới đây từ thị trấn khởi đầu.
Tiếng cười khúc khích từ vài nhóm nhỏ đang chia sẻ chiến lợi phẩm, tiếng v·a c·hạm nặng nề giữa búa và kim loại từ lò rèn ở đầu ngõ xa xa...
Tất cả hoà vào nhau, tạo nên một nhịp sống đều đặn và đầy ấm áp của ngôi làng đang dần hồi sinh.
Ren rẽ vào vài lối đi nhỏ, ngang qua những dãy nhà mái thấp được dựng bằng gỗ đơn sơ, nơi các bảng nhiệm vụ được đặt sát tường, đôi khi chỉ đơn giản là một mảnh da thuộc đóng đinh lên tấm bảng gỗ cũ kỹ.
Cậu lần lượt giao lại từng nhiệm vụ đã hoàn thành, tiêu diệt quái vật cấp thấp lảng vảng gần đồng cỏ phía nam, hái lượm thảo dược mọc chen giữa khe đá, thu thập nguyên liệu từ những con quái vật đã gục ngã dưới lưỡi kiếm của mình.
Những việc ấy đều nhỏ, chẳng thể đem lại đột phá hay phần thưởng giá trị, nhưng lại là nền móng cần mẫn để tiếp tục tồn tại, để từng bước vững hơn trong thế giới này.
Mỗi lần xác nhận hoàn thành, bảng thông báo hiện lên một cách vô cảm, song ẩn sau những con số ấy lại là những khoảnh khắc rất người.
Một bà lão NPC với đôi tay gầy guộc run run đón lấy túi thảo dược, đôi mắt mờ đục bỗng ánh lên nét dịu dàng như một người bà thật sự.
Một cậu bé NPC chạy đến ôm chầm lấy món đồ chơi cũ kỹ, miệng bật cười khanh khách, rồi nhảy cẫng lên quay vòng giữa sân nhà.
Dù biết tất cả chỉ là lập trình, là chuỗi lệnh định sẵn, Ren vẫn khựng lại một nhịp.
Có lẽ vì chính cậu cũng đang tìm kiếm thứ cảm giác thật giữa một thế giới mà mọi thứ đều có thể bị xoá đi chỉ bằng một lần reset.
Khi nhiệm vụ cuối cùng hoàn tất, Ren đóng bảng menu, cảm giác nặng nề từ những con số dường như vơi đi phần nào.
Cậu đeo thanh kiếm trở lại bên hông, khẽ xoay người nhìn về phía con đường vừa đi qua, như để chắc rằng mình không bỏ sót điều gì.
Trời đã sẫm hơn, những đốm sáng đầu tiên từ đèn lồng treo dọc lối đi bắt đầu chớp nháy trong làn gió mát, ánh sáng vàng cam khẽ đung đưa theo nhịp thở của làng quê, như chào đón sự trở về của từng người chơi sau một ngày rong ruổi.
Không khí dường như thoảng qua mùi gỗ cháy từ lò rèn, lẫn với hương bánh nướng mới ra lò từ tiệm ăn quen thuộc, kéo theo một cảm giác dịu dàng, như thể Medai đang âm thầm giữ lấy những người đã chọn ở lại cùng nó.
Một ngày dài khép lại mà không có biến cố nào quá lớn, không có trận chiến căng thẳng hay cuộc đối đầu sinh tử, nhưng lại mang theo một sự tròn vẹn nhẹ nhàng, một kiểu bình yên lặng lẽ mà Ren hiếm khi nhận ra mình đang cần đến mức nào.
Và rồi, cậu lại bước tiếp, không vội, không gấp, hướng về nơi ánh đèn và âm nhạc đang dần ngân vang phía quảng trường trung tâm, nơi có hai người bạn đang chờ cậu, cùng nụ cười và hơi ấm nhỏ nhoi giữa một thế giới rộng lớn và chưa bao giờ ngừng hiểm nguy.
Tiếng đàn quen thuộc của Yuna vang vọng từ phía xa, dịu dàng như một làn gió nhẹ lướt qua bờ vai, len lỏi vào những khoảng lặng trong tâm trí.
Âm thanh ấy không quá cao sang hay cầu kỳ, nhưng chính sự giản dị lại khiến nó trở nên chạm lòng, như thể từng nốt nhạc đang khẽ thì thầm, vỗ về những kẻ đã quá mỏi mệt sau một ngày dài đối mặt với thế giới đầy hiểm nguy này.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cảnh vật vốn đã yên bình bỗng đẹp đến lạ thường, không phải vì điều gì thay đổi, mà bởi tiếng đàn đã khiến mọi thứ trở nên có hồn hơn, thật hơn.
Ren khựng lại một giây.
Cậu không ngoảnh đầu lại để nhìn nơi âm nhạc vang lên, nhưng bàn tay thì vô thức chạm nhẹ vào chuôi kiếm Black Fang bên hông, một thói quen vừa như phản xạ vừa như một lời khẳng định.
Trong lòng cậu thoáng qua một ý nghĩ không rõ hình hài, rằng nếu cứ tiếp tục đi theo con đường này, nếu cậu đủ kiên định và không gục ngã...
Có lẽ... chỉ là có lẽ thôi, một điều gì đó sẽ chờ cậu ở cuối con đường.
Không phải phần thưởng, không phải danh tiếng, mà là một sự chuyển mình, một sự thay đổi, dù nhỏ, nhưng đủ để thắp lên hy vọng.
Tối nay, Ren không đi về phía trung tâm làng, nơi những ánh đèn đang rực rỡ và tiếng hát của Yuna vẫn ngân vang giữa lòng Medai.
Cậu cũng không ghé tiệm ăn như mọi khi, bữa tối, thứ mà cậu từng coi như một phần thưởng xứng đáng sau mỗi ngày dài, giờ đây bị gạt sang một bên không chút do dự.
Không một lời, không một lần ngoái nhìn, Ren đi thẳng một mạch về phía sân tập ngoài rìa làng, nơi bóng tối đã phủ xuống nhưng vẫn còn lác đác vài ngọn đèn ma thuật leo lét.
Nơi đó không có tiếng cười nói, không có âm nhạc, không có bất kỳ điều gì khiến người ta dễ thở hơn.
Chỉ có cát bụi, vết chém cũ loang lổ trên cột gỗ, và những tiếng hít thở dồn dập của những người vẫn chưa thể chạm tới điều mình mong muốn.
Và ở đó, Ren sẽ lại vung kiếm. Không vì điểm kinh nghiệm, không vì hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ đơn giản là vì cậu vẫn chưa đủ mạnh.
Ren đặt tay lên chuôi Black Fang, thanh kiếm thép lạnh lẽo như thể nuốt trọn mọi tia sáng yếu ớt còn sót lại trong sân tập.
Lưỡi kiếm dường như đang ngủ yên, nhưng cái lạnh từ kim loại lan dọc theo ngón tay lại gợi nhắc đến thứ sức mạnh vẫn còn đang chôn giấu, thứ gì đó không chỉ đơn thuần là thông số hay sát thương.
Thanh kiếm này, là chiến tích của cậu, Ren đã vượt qua con Alpha và dùng chiếc răng nanh của nó với thép tốt để hàn thiện thanh kiếm này.
Một hơi thở sâu thoát ra từ lồng ngực Ren, mang theo mệt mỏi, nôn nóng, và cả chút gì đó như oán trách bản thân.
Không vội vã. Không ngập ngừng. Chỉ là một thói quen cũ kỹ đã ăn sâu vào từng thớ cơ.
Cậu bước tới, đôi chân như mang theo trọng lượng vô hình của những thất bại, những lần suýt c·hết, và cả kỳ vọng không ai đặt ra ngoài chính mình.
Trước mặt cậu là một cọc gỗ thô ráp, không cao lớn, không đặc biệt, nhưng bề mặt lại bị chằng chịt bởi hàng trăm, hàng ngàn vết chém chồng lên nhau.
Những vết sẹo vô danh ấy là minh chứng cho bao nhiêu kẻ đã đến, đã thử, rồi rời đi.
Ren không chờ đợi thêm. Cậu nghiêng người, điều chỉnh góc đứng, hai tay siết chặt chuôi kiếm.
Rồi lưỡi thép lạnh lẽo cắt ngang ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn.
Tiếng gió rít lên khi lưỡi kiếm chém ngang qua không khí, nhanh và gọn như một tia sét lặng câm.
Lên. Xuống. Xoay. Chém. Đâm. Tránh.
Một chuỗi chuyển động đan xen nhau không ngừng nghỉ. Có nhịp, có lực, nhưng chưa có linh hồn.
Từng cú vung kiếm tưởng như hoàn hảo lại thiếu đi một mảnh ghép vô hình, mảnh ghép nhỏ, nhưng lại là phần quan trọng nhất, mảnh ghép khiến cho kiếm thuật trở thành một phần mở rộng của chính người sử dụng, thay vì chỉ là kỹ năng học vẹt.
Ren tiếp tục.
Mồ hôi bắt đầu thấm ướt mái tóc, nhỏ giọt dọc theo cằm, rơi xuống đất và hòa cùng bụi cát dưới chân. Cậu không dừng lại. Không thể dừng lại.
Bởi mỗi lần dừng là mỗi lần trong đầu cậu vang vọng những âm thanh cũ, tiếng quái vật gào rú, tiếng đồng đội thở hổn hển sau trận chiến, tiếng vỡ vụn của niềm tin, và cả giọng nói đã biến mất từ lâu của một người từng nói rằng: "Đừng buông kiếm. Đừng bao giờ."
Cổ tay Ren đau rát.
Cơ vai đã gần như đông cứng. Hai chân run lẩy bẩy vì áp lực duy trì thế thủ. Nhưng lưỡi kiếm vẫn không ngừng chuyển động, như thể nếu cậu dừng lại, thứ đang chờ đợi phía sau sẽ không còn là yên nghỉ, mà là một vực thẳm tối đen không lối thoát.
Weapon Mastery: Beginer(99/100).
Một con số tưởng chừng nhỏ nhoi, nhưng lại như một bức tường đá sừng sững chắn giữa cậu và phần còn lại của thế giới này.
Cậu từng nghĩ: "Chỉ cần luyện tập đủ nhiều, luyện tập đủ chăm chỉ thì cậu sẽ đạt tới mục tiêu của mình thôi."
Nhưng ngày qua ngày, máu và mồ hôi không đổi lại được kỹ năng mới. Không một vệt sáng thông báo tiến bộ.
Chỉ có tiếng gió bị xé toạc bởi lưỡi kiếm, và nỗi trống rỗng cứ chồng lên nhau.
Cậu vung kiếm như thể muốn cắt đứt sự nghi ngờ trong tim mình.
Vung kiếm như muốn chống lại thứ số phận đang cười nhạo sau lưng.
Vung kiếm như muốn chứng minh rằng: “Tôi vẫn chưa dừng lại. Tôi vẫn còn ở đây.”
Và cứ thế, thời gian trôi qua, vài phút, vài chục phút rồi tới hàng giờ đồng hồ.
Trời đã tối hẳn. Ánh đèn ma thuật mờ nhạt hắt bóng Ren lên bức tường gỗ phía sau, một cái bóng cô độc, không run rẩy, không nghiêng lệch, chỉ đứng thẳng giữa đêm đen.
Không có tiếng reo hò khích lệ. Không có đồng đội cạnh bên. Không có hệ thống tặng phần thưởng.
Chỉ có Ren. Và thanh kiếm mang tên Black Fang, vẫn đang lặng lẽ ngân vang theo từng nhát chém rơi xuống.