Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 157: Một bữa tối chưa kịp bắt đầu

Chương 157: Một bữa tối chưa kịp bắt đầu


Mùi thịt hầm thơm nồng lan tỏa khi đĩa thức ăn được đặt xuống bàn.

Hơi nóng bốc lên từ phần nước sốt đặc sánh, mang theo hương thảo mộc và chút gì đó giống như lá...

Là gì ý nhỉ!

Ren không nhớ rõ về mấy món rau củ cũng như những thứ hương liệu như thế này...cậu không thường xuyên được ăn chúng.

Dùng chiếc thìa, khẽ vớt vài chiếc lá vụn và thử cảm nhận hương thơm...đúng rồi...chúng gọi là lá nguyệt quế.

Bên cạnh là một lát bánh mì nướng hơi cháy viền, giản dị, nhưng là một lời hứa nhỏ về vị ấm và no đủ.

Ren khẽ thì thầm cảm ơn, dù cô chủ quán trọ đã quay trở lại quầy từ lúc nào. Cậu cầm muỗng lên, khuấy nhẹ phần nước hầm, rồi đưa một miếng thịt lên miệng.

Nóng. Mềm. Ngọt vừa đủ.

Không phải món ăn tinh tế gì, nhưng lại có vị của sự chân thật. Cái vị khiến người ta nhận ra rằng mình vẫn còn sống.

Vẫn còn đang thở, đang ăn, đang cảm nhận thế giới quanh mình không qua chỉ số, không qua thanh máu, mà bằng chính cơ thể này, dù là một bản thể trong trò chơi.

Cậu ăn chậm, từng muỗng một, để cái nóng len lỏi dần vào lồng ngực, xua tan cái lạnh đã ăn sâu vào xương. Mắt dần khép hờ, không vì buồn ngủ, mà vì khoảnh khắc này thật sự yên bình.

Cảm giác như cả thế giới chỉ cần như vậy là đủ...mệt mỏi kết hợp với sự bùng nổ và thỏa mãn về vị giác, cùng như dạ dày dần được lấp đầy, khiến cậu cảm thấy hứng thú và gần như quên sạch cơn buồn ngủ.

Rồi...

“Ren!”

Giọng gọi vang lên từ phía cửa, rõ ràng trong sự yên lặng của quán trọ. Không lớn, không vội vã, nhưng có gì đó khiến cậu dừng tay giữa không trung.

Ren ngẩng đầu.

Yuna.

Cô gái với mái màu trà sữa, chiếc áo choàng ngắn đặc trưng và ánh mắt tự tin dè dặt đang đứng đó, ngay nơi ánh đèn dầu chạm tới ngưỡng cửa.

Bên cạnh là Nautilus, chàng trai tóc xanh lá ánh nâu, gương mặt lặng thinh nhưng ánh nhìn đầy lo lắng như một đốm lửa âm ỉ chưa tắt.

Ngực của họ hơi phập phồng giống như vừa hoàn thành một cuộc chạy đua ngắn, họ cũng đi vào từ bên ngoài.

Ren không biết cả hai vừa trở về từ nơi nào, nếu là buổi biểu diễn ở trung tâm làng, thì nó đang lẽ phải kết thúc từ 1 tiếng trước.

Cậu hơi khựng lại, bàn tay vẫn nắm lấy muỗng. Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác bất ngờ thoáng qua. không phải hoảng hốt, mà là bối rối.

“…Hai người chưa nghỉ ngơi à?”

Yuna lắc đầu, giọng nhỏ nhưng thẳng thắn, không giấu đi chút căng thẳng nơi đáy mắt.

“Tớ và Nautilus chờ cậu về. Tới giờ này rồi mà cậu vẫn chưa quay lại, nên…”

“Chúng tôi đã đi khắp nơi tìm cậu.”Nautilus tiếp lời, chậm rãi nhưng rõ ràng.

“Cổng phía nam. Bảng nhiệm vụ. Cả khu buôn bán nữa. Tưởng đâu cậu bị quái phục kích trên đường quay lại.”

Giọng cậu ta run nhẹ lẫn với nhịp thở nặng, dù đã cố giữ bình tĩnh. Tay vẫn còn nắm chặt chuôi kiếm như thể chỉ cần một lời xác nhận, cậu sẽ sẵn sàng lao ra lần nữa.

Ren hơi sững người. Trong ánh đèn vàng, đôi mắt cậu dịu xuống. Một phần vì mệt, một phần vì xúc động không tên. Cậu cúi đầu, đặt nhẹ muỗng xuống đĩa.

Cậu không ngờ họ… đợi mình. Ánh mắt liếc qua hai người đồng đội, mang theo một chút gì đó áy náy và ấm áp.

“…Tớ chỉ tới sân tập.”

Giọng nói như tan vào trong hơi thở.

“Ở đó đến tận tối à?”

Yuna hỏi lại, không gay gắt, chỉ mang đầy sự lo lắng không che giấu.

“Chúng tôi đã nghĩ… có chuyện gì xảy ra.”

“Không có gì đâu. Tôi chỉ… cần rèn thêm một chút.”

Ren ngừng lại, định nói gì đó, nhưng rồi lắc đầu. Không cần giải thích thêm. Sự thật là, cậu không muốn ai phải lo vì mình.

Nhưng bây giờ, khi đối diện với họ, khi thấy rõ nỗi lo trong ánh mắt kia, cậu không thể nói dối rằng nó không chạm vào tim mình.

Một nụ cười nhẹ hiện lên nơi khóe môi. Không phải cười trừ, cũng không phải cười cho qua chuyện. Mà là… một lời cảm ơn không thành tiếng.

Cậu hơi nghiêng người, đẩy đĩa thức ăn ra một chút, rồi vỗ vỗ vào cạnh ghế trống bên cạnh. “Nếu không ngại mùi mồ hôi giả lập, thì ngồi xuống đi.”

Yuna nhìn cậu, rồi quay sang Nautilus. Họ không cần trao đổi gì nhiều. Một nhịp sau, cả hai cùng bước đến, kéo ghế ra và ngồi vào bàn.

Một cách im lặng, như thể cả ba đều ngầm hiểu, không cần phải nói nhiều. Chỉ cần hiện diện ở đây, là đủ.

Chiếc bàn gỗ thô cũ kỹ, đĩa thịt hầm nguội dần, và ba người ngồi đó, không còn là hướng dẫn viên và người được dẫn dắt, không còn là người đi trước và kẻ theo sau.

Chỉ là… những con người. Mệt mỏi. Lo lắng. Và nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhau vẫn ổn.

Giữa một thế giới mà ai cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào, thì khoảnh khắc này, yên lặng, chân thành, và không có hệ thống nào can thiệp, lại là điều đáng giá nhất.

Cả hai vừa kéo ghế ngồi xuống, chưa kịp mở lời thêm câu nào thì...

“Ọc…”

Âm thanh nhỏ, nhưng vang rõ mồn một giữa khoảng lặng mỏng manh của ba người. Như một hòn sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh, nó khiến mọi ánh mắt lập tức hướng về cùng một phía.

Yuna giật mình như bị ai điểm trúng huyệt, hai tay theo phản xạ ôm lấy bụng, đôi vai nhỏ khẽ co lại trong sự bối rối lộ rõ.

Gương mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, nhất là khi bắt gặp ánh nhìn của Ren đang ngơ ngác hướng về mình.

Cô lí nhí, mắt nhìn sang một bên, giọng nhỏ đến mức tưởng chừng có thể bị tiếng thìa đũa quanh đó nuốt mất:

“À… Tớ chưa ăn tối…”

Chưa kịp dứt câu, thì...ngay sau đó, âm thanh thứ hai vang lên...

“Ọc…”

Một âm thanh thứ hai, lần này không phải của Yuna, mà nó phát ra từ phía Nautilus. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Cậu chàng tóc xanh lá ánh nâu ngồi thẳng lưng, cố giữ phong thái điềm tĩnh thường thấy như thể chẳng có gì vừa xảy ra.

Nhưng khi tay cậu rút khỏi chuôi kiếm và đặt nhẹ lên mặt bàn, những ngón tay lại hơi siết vào nhau, một cách lúng túng vụng về rất khác với vẻ điềm đạm bên ngoài.

Ren nhìn cả hai, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang nhẹ bỗng. Cậu khẽ cúi đầu, môi hơi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, thứ cảm xúc đã lâu rồi không xuất hiện trên khuôn mặt ấy, kể từ lúc cậu một mình đứng lại Thị trấn Khởi đầu, để mặc quá khứ đi xa.

“…Hai người đợi tôi về, rồi mới tính ăn à?”

Yuna gật đầu nhẹ, như thể thừa nhận một điều gì đó khiến cô cảm thấy ngượng: “Ừm… Bọn tớ định chờ… Ăn cùng nhau. Nhưng mà… cậu đi lâu quá, nên…”

Nautilus thì không nói ngay. Cậu chậm rãi gật đầu sau một thoáng do dự, giọng thấp, nhưng chắc chắn: “Chúng tôi nghĩ cậu sẽ quay lại sớm. Không ngờ… lại luyện tập đến tận tối như vậy.”

Ren im lặng nhìn họ vài giây. Ánh mắt cậu không chứa sự trách móc, cũng chẳng có lời trách than, chỉ có một thứ gì đó rất nhẹ nhàng, một cảm xúc âm ỉ đang lan dần trong lồng ngực, như thể hơi ấm của món thịt hầm vừa nãy vẫn còn lưu lại, lần này không chỉ đến từ thức ăn.

“…Xin lỗi.”

Chỉ hai từ đơn giản, chẳng đi kèm lời giải thích hay biện hộ.

Nhưng với Ren, như vậy là đủ. Đó không phải một cái gật đầu xã giao, cũng không phải thói quen lịch sự.

Đó là lời xin lỗi thật lòng, hiếm hoi và chân thật, từ một người đã quen gánh mọi thứ một mình.

Yuna lập tức lắc đầu, gần như hoảng hốt: “Không! Không phải lỗi của cậu đâu! Tớ chỉ… chỉ là lo quá thôi…”

Ren không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Một động tác nhỏ, nhưng ẩn sau đó là biết bao tầng cảm xúc lặng thầm không tên.

Rồi cậu đưa tay ra hiệu cho cô chủ quán, người vẫn đang lau chiếc ly sau quầy, ánh mắt từng dõi theo họ với vẻ quan sát kín đáo.

Cô bước tới, nhìn qua ba người trẻ đang ngồi cạnh nhau, rồi nở một nụ cười: “Món như cậu ấy chứ gì?”

Cô hỏi, chỉ tay về phía đĩa thịt hầm đã gần cạn trước mặt Ren.

Yuna gật đầu nhanh như sợ bà đổi ý, trong khi Nautilus thêm một câu: “Giống vậy, nhưng… cho tôi thêm bánh mì.”

Chẳng bao lâu, hai phần ăn mới được mang ra, vẫn nóng hổi và thơm phức, khiến dạ dày của cả hai như reo lên một lần nữa dù đã được đánh thức từ trước.

Mùi thảo mộc lan tỏa trong căn phòng nhỏ, cuộn lấy ba người trong một sự bình yên mộc mạc, như thể bão tố ban nãy chưa từng xảy ra.

Họ bắt đầu ăn, không ai thúc giục, cũng chẳng ai vội vàng.

Những muỗng đầu tiên có chút vụng về vì đói, nhưng rồi chậm lại, như thể từng người đều muốn níu giữ cái vị ngọt dịu dàng đang tan ra trên đầu lưỡi, không chỉ là vị của món thịt hầm, mà là vị của sự hiện diện, sự sẻ chia và đồng hành, giữa ba người không còn là người lạ.

Không còn là người dẫn dắt, người theo sau, hay kẻ đứng ngoài quan sát.

Chỉ là ba con người, đang tìm kiếm một điều gì đó để níu lại ý nghĩa trong thế giới kỳ lạ này, và có lẽ, đã tình cờ tìm thấy nhau vào đúng khoảnh khắc họ cần nhất.

Ngoài cửa sổ, gió đêm vẫn lướt qua những tán cây.

Nhưng bên trong căn quán trọ nhỏ, ánh đèn vẫn sáng.

Và trong khoảnh khắc ấy, ba người họ ngồi bên nhau, giữa tiếng thìa chạm đĩa, tiếng bánh mì vỡ giòn rụm, và tiếng thở ra nhẹ nhõm, tựa như một câu hát không lời, vang lên từ nơi rất sâu trong lồng ngực.

Sau bữa ăn, ba người không vội rời đi.

Họ ngồi lại một lúc, nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ khẽ rung những tấm rèm mỏng. Ngoài trời, ánh trăng đã lên cao, phủ một lớp sáng mờ bạc xuống mái ngói và những con đường lát đá của làng Medai.

Yuna chống cằm, mắt lim dim, trông như sắp ngủ gật.

Nautilus thì vẫn ngồi thẳng, ánh mắt nhìn vào khoảng tối ngoài cửa sổ, nhưng bàn tay đặt lên mặt bàn đã buông lỏng, không còn cảnh giác như mọi khi.

Ren, sau cùng, là người đứng dậy trước. Cậu không nói gì, chỉ nhấc chiếc ghế lên nhẹ nhàng để không phát ra tiếng.

Nhưng khi vừa quay đi, giọng Yuna khẽ vang lên sau lưng:

“Ren này…”

Cậu dừng lại, không quay đầu, chỉ nghiêng nhẹ người chờ cô nói tiếp.

“…Ngày mai, cậu có luyện nữa không?”

Ren im lặng một thoáng. Rồi cậu gật đầu. “Có.”

Yuna mỉm cười. Không phải nụ cười tươi rói, mà là kiểu cười nhỏ nhẹ, có chút gì đó như nhẹ nhõm.

“Vậy mai bọn tớ đi theo.”

Lần này, Ren quay đầu lại. Cậu nhìn Yuna, rồi liếc sang Nautilus. Cậu ta chỉ nhún vai, nhưng gật đầu.

“…Tùy hai người.” Ren đáp, khẽ mỉm cười, một lần nữa, rất hiếm hoi.

Ba người rời khỏi quán ăn nhỏ khi đêm đã xuống hẳn. Mỗi người đi một hướng, nhưng không còn cảm giác lẻ loi.

Chương 157: Một bữa tối chưa kịp bắt đầu