Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 158: Giấc Ngủ Bình Yên.

Chương 158: Giấc Ngủ Bình Yên.


Cánh cửa phòng gỗ kêu cọt kẹt khe khẽ khi Ren đẩy vào, tiếng vang ấy hòa vào khoảng lặng của đêm khuya như một dấu chấm hết dịu dàng cho ngày dài uể oải.

Căn phòng vẫn vậy, nhỏ bé, đơn sơ, với những bức tường tróc sơn loang lổ mang màu thời gian, cái bàn gỗ cũ cạnh cửa sổ đã mòn vẹt theo năm tháng, và chiếc giường đơn duy nhất nằm gọn ở góc phòng, phủ lên bởi tấm chăn mỏng bạc màu, vài chỗ sờn chỉ.

Thế nhưng… khi Ren bước vào, cánh cửa khép lại sau lưng, cậu bỗng cảm thấy tất cả không còn lạnh lẽo như trước, như thể chính bước chân mình, sau khi đi qua cả một ngày đầy thử thách và cảm xúc, đã mang về chút hơi ấm rất người cho không gian tĩnh lặng này.

Cậu đặt thanh kiếm xuống bên giường, tiếng kim loại chạm vào gỗ vang lên rất nhẹ, rồi tháo găng tay, từng ngón, từng lớp.

Ngồi xuống mép nệm, Ren thả lỏng vai, và một tiếng thở dài bật ra từ ngực, dài, chậm, sâu đến mức chính cậu cũng không nhận ra mình đã nín thở suốt bao lâu.

Tất cả những mệt mỏi, gắng gượng, cả cảm xúc chưa gọi thành tên, cứ thế theo hơi thở đó mà tan vào đêm tối.

Không cần phải nghĩ ngợi thêm điều gì. Không cần hồi tưởng lại cuộc chạy trốn trong mê cung rễ cây, không cần phân tích từng đòn đánh hay lỗi sai, cũng chẳng cần mường tượng về ngày mai với những bước đi tiếp theo sẽ ra sao.

Ren chỉ đơn giản kéo chăn lên, để phần ngực áp vào chút hơi ấm còn sót lại của tấm nệm cũ, rồi gối đầu lên cánh tay.

Mắt cậu khẽ khép lại.

Và rồi cậu ngủ, không phải là thứ giấc ngủ mỏi mệt thường ngày, mà là một giấc ngủ thật sự, sâu lắng và tròn vẹn.

Không mộng mị. Không giật mình tỉnh dậy giữa chừng vì tiếng kim loại, tiếng la hét hay hình ảnh nhòe nhoẹt của quá khứ lướt qua trong tâm trí.

Chỉ là một màn đêm dịu dàng, bao trùm lấy cơ thể đã rã rời, ôm lấy tâm trí đã gồng mình quá lâu, như một bàn tay vô hình, khẽ vỗ về, khẽ thì thầm: “Cậu có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Ở đâu đó giữa thế giới rộng lớn và đầy hiểm nguy này, chỉ một góc nhỏ, một căn phòng cũ kỹ ở tầng hai của quán trọ bình dân, cũng đã đủ yên bình để một người như cậu được phép buông bỏ, dù chỉ trong chốc lát.

Và cứ thế, trong vòng tay của đêm, Ren nằm đó, thở đều, mắt nhắm nghiền, không mơ thấy gì.

Cho đến khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua khe cửa sổ, nhuộm một vệt sáng vàng nhạt lên sàn gỗ cũ, cậu vẫn chưa tỉnh lại.

Mọi thứ vẫn lặng lẽ, vẫn giản đơn, như thể, sau tất cả những hoang mang, đau đớn và kháng cự, cuối cùng… Ren cũng vừa tìm được cho mình một giấc ngủ bình yên như con người.

Ngày hôm sau.

Ánh sáng sớm xuyên qua ô cửa gỗ nhỏ, len lỏi qua những khe hở mỏng manh như tơ chỉ, nhẹ nhàng đậu xuống chiếc giường đặt sát tường trong căn phòng trọ đơn sơ giữa làng Medai.

Mùi gỗ thông và hơi ẩm còn vương từ đêm qua khiến không khí buổi sáng mang theo chút se lạnh dịu nhẹ, như vòng tay ai đó khẽ choàng qua vai để đánh thức người đang ngủ say.

Tia nắng đầu tiên chạm vào gò má Ren, một cái chạm mỏng manh nhưng đủ để kéo cậu ra khỏi giấc ngủ sâu tưởng chừng không lối ra.

Cậu khẽ cử động hàng mi, rồi mở mắt chậm rãi, chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng.

Một hơi thở dài trượt khỏi môi, không vội vã, không nặng nề, chỉ là một làn khói nhè nhẹ trong sáng sớm, như trút đi thứ gì đó vẫn còn đọng lại đâu đó trong lồng ngực.

Không mộng.

Không tỉnh giữa chừng.

Không những hình ảnh r·ối l·oạn lướt qua trí óc.

Chỉ là một đêm ngủ trọn vẹn, một buổi sáng thực sự, sau quá nhiều lần thức dậy trong trạng thái lưng chừng giữa mệt mỏi và đề phòng.

Ren ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng khỏi người, mái tóc rối lòa xòa trượt xuống trán. Cậu luồn tay vào tóc, day nhẹ thái dương, rồi vươn vai.

Một vài khớp xương kêu lên khe khẽ, âm thanh quen thuộc sau những ngày chiến đấu không ngơi nghỉ. Nhưng không có đau đớn, chỉ có cảm giác rằng cơ thể này… vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn có thể tiếp tục.

Sau khi rửa mặt bằng nước giếng mát lạnh và cột lại bao kiếm gọn gàng bên hông, Ren rời khỏi phòng trọ.

Trên hành lang gỗ dẫn xuống tầng dưới, sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt quen thuộc dưới từng bước chân.

Mùi cháo gạo rang và bánh ngô nướng dậy lên từ bếp khiến cậu khẽ dừng lại một chút, không phải vì đói, mà vì mùi ấy… khiến nơi này giống như một nơi có thể gọi là "nhà".

Yuna và Nautilus đã đợi cậu từ trước.

Họ dường như đã dậy từ rất sớm.

Yuna ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cô dùng chiếc thì gỗ khuấy nhẹ bát cháo, như đang mơ màng.

Mái tóc hơi rối, nhưng bắt sáng đẹp lạ kỳ trong nắng sớm chiếu qua khung cửa.

Nautilus thì ngồi cạnh đó không xa.

Không khí giữa hai người tĩnh lặng, không nặng nề, chỉ là lặng lẽ, như thể cả hai đang chờ đợi một nhịp nào đó… sẽ đến.

Tiếng bước chân dẫm lên cỏ khô khiến cả hai cùng quay đầu lại.

“Chào buổi sáng.” Yuna lên tiếng đầu tiên, nụ cười nhỏ thoáng qua nơi khóe môi, dịu dàng như mọi lần trước.

Ren khẽ gật đầu đáp lại, giọng cậu vẫn còn chút khàn nhẹ của người vừa tỉnh giấc. “Chào. Hai người...thức dậy từ bao giờ?”

Nautilus đặt chiếc cốc xuống.

“Không lâu đâu. Chỉ là… bọn tôi nghĩ nếu hôm nay cậu lại ra sớm, thì nên có mặt trước.”

Ren nhướng mày, nửa ngạc nhiên nửa buồn cười, cậu không nói gì và chỉ lắc đầu.

Yuna nghiêng đầu, giọng pha chút đùa. “Thì hôm qua cậu bảo đây là nơi tốt nhất để luyện kiếm mà. Chúng tớ chỉ nghĩ… nếu cậu lại tự tập một mình, thì chẳng phải hơi cô đơn sao?”

Ren nhìn cả hai một lúc, ánh mắt dần dịu xuống, rồi cậu lùi lại vài bước, kéo ghế ra và ngồi xuống.

.....

Dưới ánh nắng vàng nhạt, thép xước xát phản chiếu ánh sáng như những vết sẹo nhỏ, mỗi vết là một câu chuyện, một trận chiến đã qua.

“Vậy… hôm nay, chúng ta luyện cùng nhau nhé?”

Yuna đứng dậy, nắm lấy chuôi kiếm, bàn tay không còn run rẩy như những ngày đầu tiên. Có một điều gì đó trong mắt cô, không lớn lao, không dữ dội, nhưng thật, một ngọn lửa nhỏ đang được giữ gìn.

Nautilus khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt cậu đã nói thay tất cả.

Và thế là, giữa một vùng đất xa lạ nhưng yên bình, tại một ngọn đồi gió thổi qua như lời thì thầm của sáng sớm, ba con người đứng cạnh nhau.

Không còn là người dẫn dắt và kẻ theo sau, không còn là người mạnh và hai kẻ yếu, mà là ba nhịp thở, đang dần hòa vào cùng một tiết tấu.

Ngày mới bắt đầu như thế.

Buổi sáng ở làng Medai trôi qua chậm rãi như mọi ngày, ánh nắng trải nhẹ trên mái nhà gỗ, những làn gió mát len lỏi qua hàng cây dọc lối đi, và âm thanh quen thuộc của cuộc sống thường nhật vang lên từ khắp các ngóc ngách.

Nhưng ở phía bắc của làng, tách biệt khỏi khu dân cư và chợ buôn bán, có một khoảng sân rộng, lát đất nén và được bao quanh bởi hàng rào thấp, sân tập chính thức mà người chơi thường dùng để huấn luyện.

Và vào sáng hôm đó, nơi ấy trở thành chiến trường riêng của ba người.

Tiếng kim loại va vào nhau vang vọng khắp sân tập, không dữ dội đến mức gây ồn ào, nhưng cũng không hời hợt như những màn tập qua loa.

Đó là âm thanh đặc trưng của những đường kiếm đang dần thành hình, của các chuyển động được mài giũa bằng sự kiên trì, không phải để phô diễn, mà để trở nên chính xác và hiệu quả hơn sau từng nhịp thở.

Ren không hề lên tiếng hướng dẫn nhiều. Cậu không đứng ở giữa, cũng không hô lên từng động tác như một người huấn luyện viên.

Thay vào đó, cậu đơn giản bước vào thế thủ, thực hiện đòn thế mẫu, hoặc dùng chính thân kiếm của mình để ngăn một cú chém sai hướng, rồi lặng lẽ điều chỉnh góc đứng của người đối diện bằng ánh mắt hoặc một cú chạm nhẹ lên vai.

Dù không có lời nào, Yuna và Nautilus vẫn hiểu. Và họ lặp lại.

Nautilus tiến bộ nhanh, phần lớn nhờ vào thể lực tốt và quyết tâm gần như ngoan cố.

Nhưng cậu thường quá mạnh tay, khiến bước chân dễ chệch hướng. Qua từng lần được Ren sửa thế đứng hoặc chỉ ra điểm mất cân bằng, cậu dần học được cách điều chỉnh lực, tiết chế tốc độ, và giữ vững trục người.

Còn Yuna, tuy khởi đầu với đôi tay còn run rẩy, lại có khả năng quan sát và học hỏi đáng kinh ngạc.

Những lỗi lặp lại không xuất hiện quá hai lần, cô cảm nhận được phản hồi của hệ thống, ghi nhớ độ rung của chuôi kiếm sau mỗi đòn thất bại, và từ đó sửa lại theo cách của mình.

Và khi họ tiếp tục, từng người bắt đầu cảm nhận rõ hơn rằng Weapon Mastery, cái chỉ số tưởng chừng đơn giản hiển thị trong giao diện người chơi, không đơn thuần là điểm số để tăng buff sát thương hay mở khóa Sword Skill.

Mà là trải nghiệm thực sự, từng chút một, in hằn trong trí nhớ cơ thể.

Là khoảnh khắc khi lưỡi kiếm không còn nặng nề, mà trở thành phần nối dài của cánh tay.

Là khi tư thế đứng, cách xoay người, điều chỉnh hông, dồn lực vào gót… tất cả hòa quyện thành phản xạ, không còn cần suy nghĩ.

Là lúc một Sword Skill được kích hoạt, và thay vì phó mặc cho hệ thống dẫn động, cơ thể người chơi chủ động phối hợp, lướt theo, nhấn nhịp, và cảm nhận được toàn bộ chuỗi động tác như một bản nhạc ngắn, được chơi bằng chính tay mình.

Ren không cần nói ra điều đó.

Nhưng trong ánh mắt khi cậu dõi theo hai người kia, chăm chú, tập trung, và đôi lúc thoáng có chút nhẹ nhõm, người ta có thể nhận ra, cậu hiểu rõ hơn ai hết.

Ở Aincrad, trang bị có thể mua bằng tiền, cấp độ có thể farm bằng thời gian, nhưng kỹ năng thật sự… chỉ có thể có được bằng máu, mồ hôi, và sự kiên trì.

Và kỹ năng ấy, đôi khi, là ranh giới duy nhất giữa sống và c·hết.

Mặt trời dần lên cao. Gió buổi trưa thổi mạnh hơn, nhưng không đủ để làm dịu mồ hôi đang lăn dài trên cổ.

Những chiếc áo sơ mi mỏng đã đẫm ướt sau lưng. Mảnh sân đầy dấu chân, từng nhát chém để lại vết xước trên mặt đất. Nhưng không ai trong ba người dừng lại. Không ai than mệt. Không ai cần nghỉ.

Bởi mỗi người đều đang chiến đấu với chính bản thân mình.

Yuna, với những cơn run từ quá khứ, và mong muốn không chỉ là gánh nặng trong mắt người khác.

Nautilus, với nỗi sợ đã từng khiến cậu c·hết lặng khi đối mặt quái vật, và khát khao trở thành người có thể bảo vệ.

Ren, với một quá khứ chất đầy mất mát, và một con đường mà cậu đã chọn, không cho phép mình quay đầu.

Tiếng kim loại lại vang lên, chạm vào nhau trong những nhịp đấu ngày một ăn khớp.

Không ai trong số họ hoàn hảo.

Nhưng giữa sân tập của làng Medai, trong ánh nắng không quá gắt, dưới bầu trời trong vắt như chưa từng có ai đổ máu… có ba con người đang cùng nhau bước lên, lặng lẽ nhưng vững vàng.

Một bước.

Rồi một bước nữa.

Trở nên mạnh hơn, không phải vì thế giới này đòi hỏi điều đó.

Mà vì họ không thể chấp nhận việc đứng yên.

Chương 158: Giấc Ngủ Bình Yên.