Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 172: "Tôi sẽ quay lại"
“Tôi sẽ quay lại…” Yuna nói, như thể lời thề, như thể đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.
Ren cảm thấy một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng. Cậu không thể hiểu được tại sao cô lại lựa chọn đối mặt với nguy hiểm một lần nữa, trong khi họ đã có cơ hội để rút lui an toàn.
Nhưng đôi mắt của Yuna không hề lay động, nó đầy một ngọn lửa mà Ren không thể dập tắt.
"Cậu cứ quay về đi Ren, tôi sẽ quay lại."
Những lời nói ấy vỡ ra giữa không khí nặng nề, và từng từ như một quyết định được dồn nén qua cả một quãng thời gian.
Cô không thể buông tay, không thể đứng nhìn khi có người gặp nguy hiểm, dù chỉ là một NPC.
Ren đứng im lặng, cảm giác nghẹn ngào lại dâng lên. Một phần trong cậu muốn ngăn cản cô, nhưng rồi lại tự hỏi liệu có gì khác ngoài sự im lặng và đau đớn chờ đợi ở phía sau không?
Cậu không thể bảo cô dừng lại, cũng không thể bảo cô đi cùng mình. Đây là lựa chọn của Yuna, và cậu không có quyền ngăn cản.
Thở dài, Ren chỉ có thể nhìn cô, đôi mắt thoáng qua sự hiểu biết. “Cẩn thận...”
Cậu nói, giọng nghèn nghẹn, không dám nói gì thêm, như thể lời mình nói cũng chẳng đủ để bảo vệ cô khỏi những mối nguy hiểm ở phía trước.
Yuna mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không trọn vẹn. “Tôi sẽ trở lại.” Giọng nói của cô vững vàng, dù vẫn còn chút gì đó yếu ớt, như là lời hứa mà cô tự trao cho mình.
Rồi, cô quay người, bước đi vào bóng tối, nơi chỉ có những cơn gió lạnh và tiếng bước chân của những thợ mỏ đang dần khuất xa.
Ren đứng đó, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bóng tối nơi Yuna vừa khuất.
Một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong cậu, như thể một phần quan trọng trong mình đã bị xé ra và bỏ lại phía sau.
Cậu không thể hiểu, tại sao Yuna lại phải làm thế? Và tại sao cậu lại không thể thuyết phục cô ở lại?
Cảm giác đó, giống như một vết nứt vô hình, bắt đầu lan ra trong lòng Ren.
Một sự lạnh lẽo không thể giải thích, giống như cậu đang đứng trên một vách đá mỏng manh, và dưới chân là vực thẳm, nơi không thể quay lại.
Cậu không thể hiểu tại sao Yuna lại rời đi, tại sao cô lại chọn con đường ấy.
Mọi thứ đã dần ổn thỏa, ít nhất là bề ngoài.
Nhưng cái quyết định đột ngột của cô lại như một vết rạn nứt, khiến mọi thứ cậu tin tưởng dường như sụp đổ ngay dưới chân.
Lòng cậu trống rỗng, không thể chối cãi rằng có một phần mình đang thét gào, kêu gọi cô quay lại.
Nhưng rồi, cậu nhận ra một điều, mình không thể thay đổi quyết định của Yuna.
Đó là quyền của cô, giống như cách cậu đã tự quyết định con đường mình phải đi, dù đó là con đường mịt mù đầy sự nghi ngờ và cô đơn.
Vết nứt đó... thứ mà cậu chưa bao giờ muốn nhớ về...
Cảm giác mà Ren đã từng trải qua trước đây.
Lần đầu tiên, khi cậu không thể giữ được người quan trọng với mình.
Khi cậu bất lực nhìn thấy sự chia ly và không thể làm gì khác ngoài sự tiếc nuối tràn ngập.
Cảm giác đau đớn đó không còn là điều gì mới mẻ.
Nó đã ăn sâu vào cậu từ những ngày xưa cũ, khi cậu buộc phải từ bỏ những gì mình yêu thương.
Và giờ, nó lại quay trở lại, như một lời nhắc nhở về sự bất lực của cậu. Cậu biết, dù có cố gắng thế nào, đôi khi con người không thể thay đổi được những gì đã được định sẵn.
Ren hít một hơi dài, cố gắng đẩy đi cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng. Nhưng lần này, cậu không thể dễ dàng làm được như những lần trước.
Cậu đã để cho vết nứt ấy lớn lên, khiến lòng mình ngày càng lạnh lẽo hơn.
Bóng dáng của Nautilus loáng thoáng bước qua trong tầm mắt, rồi biến mất trong bóng tối, đuổi theo Yuna với những bước chân vội vã.
Ren không nhìn cậu ta, nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận và thất vọng trong từng động tác của Nautilus.
Cậu ta không nói gì, không buông ra một lời trách móc hay phàn nàn. Nhưng Ren hiểu, đó là những gì Nautilus không thể nói thành lời, một sự thất vọng sâu sắc đối với quyết định của cậu.
Những người thợ mỏ cũng im lặng, ánh mắt lảng tránh, có người cúi gằm mặt xuống đất, như thể họ cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Ren cảm thấy sự cô đơn lan tỏa trong mình, mặc dù xung quanh vẫn còn những con người.
Nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả đều cách xa cậu, giống như những bức tường vô hình ngăn cách mọi thứ.
Cậu thẫn thờ đứng đó, không thể hành động, cũng không thể đưa ra quyết định gì.
Chỉ có cảm giác bức bối, nghẹn ngào trong lòng, và những câu hỏi không thể tìm ra lời giải.
Từng bước chân của Nautilus và Yuna dần khuất xa, và Ren vẫn đứng đó, chẳng thể thay đổi được điều gì.
"Đi tiếp thôi," Ren nói, giọng cậu trầm và mệt mỏi. Đôi chân nặng trĩu, như thể kéo theo tất cả nỗi lo âu và trách nhiệm, dẫn theo những người thợ mỏ ra khỏi khu mỏ.
Con đường ngắn ngủi nhưng lại dài vô tận trong cảm giác của cậu, như thể mỗi bước đi đều chậm lại, kéo dài mãi trong không khí tĩnh lặng và u ám.
Mỗi tiếng bước chân vang lên giữa không gian trống vắng, như thể muốn nhấn mạnh sự trống rỗng trong lòng cậu.
Cuối cùng, Ren cũng đưa được tất cả mọi người ra ngoài khu mỏ, nơi ánh sáng yếu ớt từ mặt trời xuyên qua những tán cây thấp, nhưng không thể làm dịu đi cái lạnh thấm vào xương tủy của họ.
Cậu dừng lại, cảm giác như đã hoàn thành một điều gì đó, nhưng lại không thể gạt bỏ được nỗi lo lắng đang đeo bám trong lòng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người thợ mỏ, Ren không nói gì mà chỉ quay người, bước trở lại khu mỏ, như một bóng hình lặng lẽ chìm vào bóng tối.
“Cậu… cậu định quay lại à?” Một người thợ mỏ lớn tuổi, người đã giải thích cho họ về những thanh dầm trần mỏ và sự hiếm hoi của rung chấn, lên tiếng, giọng ông đầy sự bất ngờ và lo lắng.
Lúc này, những người thợ mỏ mới nhận ra. Ren không quay lại để tìm kiếm người m·ất t·ích cùng đồng đội của mình… cậu chỉ muốn đảm bảo họ ra ngoài an toàn trước, rồi mới quay lại.
Ren không đáp lại câu hỏi, cũng không hề có ý định giải thích. Cậu chỉ lặng lẽ bước vào sâu hơn trong khu mỏ, bước chân như càng trở nên dứt khoát hơn trong sự im lặng ngột ngạt bao quanh.
“Làm ơn... hãy đưa Stephen trở về an toàn... dù biết đó không phải là trách nhiệm của các cậu...” giọng người thợ mỏ lớn tuổi run run vang lên sau lưng Ren, như một lời cầu xin gửi vào khoảng tối mờ mịt trước mặt.
Ông hít một hơi sâu, như muốn đè nén điều gì đó trong lòng, rồi tiếp tục, giọng trầm xuống:
“Stephen là một kẻ cứng đầu và bủn xỉn… nhưng là người rất tốt. Dù là mong muốn ích kỷ, nhưng… chúng tôi sẽ cố gắng trả thù lao xứng đáng.”
Một khoảng lặng ngắn trôi qua, rồi ông nói thêm, chậm rãi, như thể đang gợi lại một ký ức đã phủ bụi thời gian:
“Stephen từng kéo tôi ra khỏi đống gỗ gãy khi tôi bị kẹt lại ba năm trước… Lần đó nếu không có anh ta… tôi giờ chắc chẳng còn đứng ở đây mà nói những lời này…”
Giọng nói ấy không còn chỉ là lời nhờ vả, mà là một sự biết ơn, một món nợ chưa trả, và cả nỗi sợ mất đi một đồng đội cũ.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi vai già nua khẽ run lên, như thể ông đang gánh trên mình nhiều hơn cả bóng tối của hầm mỏ.
Một người thợ mỏ khác cất tiếng, giọng khô khốc nhưng rõ ràng:
“Anh ta còn nợ tôi vài cốc bia nữa…”
Tiếng nói đó khiến những người xung quanh khẽ bật cười, dù chỉ là một nụ cười buồn. Nhưng rồi một người khác lại lên tiếng, lần này nghiêm túc hơn, giọng nói chất chứa nhiều hơn cả sự lo lắng:
“Con trai đầu của Stephen… chuẩn bị đi học rồi. Anh ta làm việc cật lực để dành đủ tiền cho thằng bé vào trường tốt.”
Một người khác gật đầu, tiếp lời, giọng khẽ run vì xúc động:
“Chúng tôi không có gì nhiều. Chỉ là những người làm việc trong bóng tối, sống với bụi than và tiếng cuốc đập… Nhưng nếu các cậu có thể đưa Stephen trở về…”
“Chúng tôi sẽ dốc hết sức mình để trả công xứng đáng. Không chỉ bằng Cor, mà cả bằng lòng biết ơn thật sự.”
Không ai nói thêm gì nữa. Chỉ có sự chân thành lặng lẽ lan tỏa trong từng câu chữ.
Và giữa không gian nhuốm bụi đá ấy, những lời nói chân thành ấy như những sợi dây vô hình, nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại, níu lấy bước chân Ren… kéo cậu một lần nữa quay về nơi bóng tối vẫn đang lặng lẽ chờ đợi.
Không một tiếng gọi, không một lời thúc giục. Chỉ có những ánh mắt, đầy lo lắng, hy vọng và cả sự ăn năn, dõi theo bóng lưng cậu dần chìm vào bên trong lòng đất.
Ren không quay đầu lại. Nhưng cậu biết… giờ đây, cậu không còn bước đi một mình nữa.
....
Ren không tự tin vào kiếm thuật hay sức mạnh của bản thân, cậu biết mình chưa đủ. Nhưng tốc độ… lại là thứ duy nhất mà cậu có thể tin tưởng tuyệt đối.
Không chỉ nhờ chỉ số AGI vượt trội so với mặt bằng chung của những người chơi cùng cấp, mà còn bởi cảm giác về cơ thể của Ren sắc bén một cách kỳ lạ.
Cậu biết cách xoay người để tránh những đòn chí mạng trong gang tấc, biết cách co gối, hạ trọng tâm để trượt qua những khe hẹp giữa hai vách đá.
Trong khi nhiều người phải dò dẫm từng bước, thì cậu gần như lướt đi giữa bóng tối và đ·ống đ·ổ n·át. Những thanh dầm gãy, những hòn đá lởm chởm, cả vết nứt không báo trước dưới chân… Ren đều vượt qua với những bước chạy gọn ghẽ, dứt khoát.
Cậu không mạnh hơn những người khác, cũng không dũng cảm, cậu đơn giản chỉ là một con chuột hèn nhát.
Nhưng cậu nhanh hơn, dẻo dai và khó bị g·iết c·hết hơn.
Và giờ, cậu sẽ tận dụng từng chút tốc độ ấy để bắt kịp Yuna và Nautilus, những người đã dám bước vào bóng tối, khi chính cậu còn do dự.
Dù tim vẫn đập dồn dập trong lồng ngực, từng nhịp như đánh thẳng vào lòng tự tôn và nỗi sợ của chính mình.
Ren lao đi theo lối cũ, nơi họ và những thợ mỏ từng men theo trước khi tách nhóm.
Bóng cậu lướt qua những vách tường lởm chởm vết quốc chim, những hốc lớn từng là hiện diện của một mỏ quặng tiềm năng, hòa vào ánh sáng nhạt nhòa của pha lê gắn trên hai bên tường, như một chiếc bóng sống, không hình thù rõ ràng, nhưng mang trong mình ý chí rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cậu không còn thời gian để cân nhắc. Chỉ có đôi chân và hơi thở gấp gáp đưa cậu tiến về phía trước.