Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 173: Khi Ánh Sáng Không Còn Cứu Rỗi
Bóng tối như đặc quánh lại, lấp kín từng khe hở trong những đường hầm đá thô sơ. Ren đã bỏ lại sau lưng những bước chạy dễ dàng ban đầu, nơi ánh sáng vẫn còn đủ để xua tan nỗi sợ.
Giờ đây, mỗi bước chân cậu dẫm lên mặt đất gồ ghề chỉ còn vọng lại tiếng thở nặng nhọc và âm thanh dội lại của chính mình.
Cậu gần như lạc phương hướng nếu không kịp mở bản đồ trong Menu, những vệt sáng ảo mờ trên giao diện là thứ duy nhất níu giữ sự chắc chắn trong tâm trí.
Ren tiếp tục chạy, nhanh nhất có thể, tận dụng từng chút linh hoạt của cơ thể để vượt qua các khúc cua gấp và đống xà gỗ mục nát đổ ngang.
Và rồi, ở một ngã rẽ, nơi ánh sáng mờ nhạt từ những mảnh pha lê mọc ra từ tường đá như những ngọn đuốc sắp tàn, cậu thấy chúng.
Vài cái bóng đung đưa trên tường, lập lòe như phản chiếu từ một ngọn lửa yếu ớt. Không đều, không có quy luật. Như thể có thứ gì đó... hoặc ai đó... đang chuyển động rất chậm ở phía bên kia bức tường đá.
‘Âm thanh chiến đấu.’
Tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng bước chân vội vã và cả những tiếng gầm khẽ như từ nơi sâu nhất vọng lại, tất cả hòa quyện vào nhau, nén chặt trong không khí đặc sệt bụi đá.
Ren khựng lại nửa giây, bản năng cảnh giác trỗi dậy.
Nhưng rồi, không kịp để suy nghĩ thêm, đôi chân cậu đã chuyển động, lao về phía trước như bị thứ gì đó kéo đi.
Góc cua hẹp trôi qua trong chớp mắt, và con đường hầm như một chiếc ván trượt khổng lồ bằng bóng tối, nhẹ nhàng đẩy Ren trượt vào sâu hơn.
Cậu không biết điều gì đang chờ đợi sau khúc ngoặt tiếp theo. Nhưng tiếng động ấy, rõ ràng là tiếng chiến đấu. Không thể nhầm lẫn được.
“Có lẽ họ đã chạm trán quái vật… Mình phải nhanh hơn nữa.”
Ren nghiến chặt răng, hạ thấp trọng tâm, tăng tốc. Giờ không còn chỗ cho sự do dự, chỉ còn nhịp tim, nhịp thở và tốc độ.
Và với một tiếng v·út như gió, Ren lao ra khỏi khúc cua tối om, và ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải khựng lại.
Giữa một khoảng không trống trong đường hầm, ánh sáng yếu ớt từ tinh thể pha lê hắt xuống một người đàn ông trung niên vạm vỡ.
Tay ông ta cầm chặt cây quốc chim bằng sắt, từng cú đánh nặng nề nhưng vụng về đẩy lùi hai sinh vật thấp lùn đang vây quanh.
Chúng có hình dạng người, nhưng khuôn mặt lại giống loài gặm nhấm, mắt nhỏ, răng nanh nhọn, và đôi tai lớn vểnh lên.
Làn da đỏ nhợt như bị rút máu, mỏng tới mức như có thể thấy được tĩnh mạch đang đập dưới lớp da.
Chúng không nhanh, nhưng có sự khôn ranh kỳ lạ trong cách di chuyển, biết giữ khoảng cách, biết đánh vào sơ hở, và cả hai đang cầm v·ũ k·hí thô sơ bằng đá, một cây chùy và một lưỡi dao ngắn.
‘Kobold mỏ…’
Tên chúng hiện lên trong đầu Ren như một dòng dữ liệu lập trình sẵn. Nhưng có một điều không khớp khiến tim cậu nhói lên.
Yuna và Nautilus đâu?
Cậu đảo mắt quanh khu vực, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Không có dấu vết gì của họ, chỉ có một mình người đàn ông đó, đang đơn độc xoay sở giữa vòng vây. Máu chảy từ cánh tay và vai áo rách toạc.
Stephen?
Ren siết chặt tay cầm kiếm, cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay lan dần vào trong ngực.
Không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa.
Ren lao tới như một cơn gió xé toạc màn đêm của hầm mỏ, cơ thể nghiêng thấp, chuyển động linh hoạt như thể chính bóng tối cũng đang giúp cậu che giấu.
Thanh kiếm thép v·út ra khỏi vỏ, ánh lên một tia sáng lạnh lẽo giữa ánh pha lê lờ mờ.
Tiếng cắt rít giữa đường mỏ...
Con Kobold gần nhất không kịp phản ứng.
Lưỡi kiếm chém mạnh vào lưng nó, tạo nên một vết cắt sâu dài, máu tuôn ra thành những dải vụn pixel đỏ rực.
Dòng sát thương hiện lên, rõ ràng và tàn nhẫn. Thanh máu của nó tụt gần một phần ba.
Con Kobold rú lên đau đớn, bị hất văng ra xa, đập lưng xuống mặt đất đá sần sùi, lăn vài vòng trước khi nằm bất động tạm thời.
Con còn lại ngay lập tức nhận ra mối đe dọa mới. Nó gầm lên, quay người lại, và cây chùy đá nặng nề rít gió trong không khí, lao tới từ phía trên như muốn nghiền nát Ren thành cát bụi.
Vù!
Ren lùi lại vài bước, động tác dứt khoát và lạnh lùng, để lại cây chùy nện mạnh xuống chỗ cậu vừa đứng.
Đá văng tung tóe, mặt đất nứt ra một chút. Nhưng cậu thì đã thoát khỏi tầm nguy hiểm, đứng đó, mắt không rời mục tiêu, hơi thở đều đặn.
Ren hạ thấp trọng tâm, chân trụ vững trên nền đá gồ ghề. Tận dụng khoảnh khắc con Kobold vừa ra đòn hụt và còn chưa kịp cân bằng lại, cậu xoay người, dồn trọng lực vào đường kiếm, chuẩn bị tung một cú chém chí mạng từ bên hông...
“KHÉC!!”
Tiếng thét đột ngột vang lên bên tai, kèm theo sức nặng bất ngờ đè lên lưng.
Ren giật mình, cả người chao đảo. Con Kobold lúc nãy tưởng như đã bị loại khỏi trận chiến đã bật dậy như lò xo, bám chặt lấy người cậu từ phía sau.
Bộ móng sắc nhọn của nó siết chặt vào áo choàng thô sau lưng, đôi chân gầy guộc quặp chặt ngang eo.
‘C·hết tiệt...từ khi nào?!’
Ren rít lên, cảm giác đau nhói khi móng vuốt cào rách da sau lưng. Cậu loạng choạng lùi lại vài bước, lưng đập mạnh vào vách đá bên cạnh, tiếng rầm vang lên khô khốc, bụi đá bay mù mịt.
Con quái vật bị đập mạnh vào vách đá, nhưng thay vì rơi xuống, nó gồng người bám chặt hơn, như thể cơn đau chỉ khiến bản năng g·iết chóc của nó bùng lên dữ dội.
Một cánh tay khẽ giật, lưỡi dao đá lấp loáng ánh sáng yếu ớt từ pha lê.
Nó vung lên.
Mũi dao sắc lạnh như phản chiếu chính c·ái c·hết, chĩa thẳng vào mặt Ren, nhắm chuẩn xác vào mắt trái.
Mắt Ren trợn to.
Không lùi được. Không né được. Không còn khoảng trống.
Không khí đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy, như thể cả thời gian cũng nín thở.
Khoảng cách giữa sống và c·hết chỉ còn là một nhịp tim, vài phân giữa lưỡi dao và con ngươi giãn nở vì sốc.
Một nhát kết liễu. Và rồi...
Khoảnh khắc định mệnh ập đến...
Một tiếng “v·út” rít lên, xé toạc không khí như thể ai đó vừa quăng một khúc gỗ dài bằng toàn bộ sinh lực.
Ngay sau đó, một âm thanh khô khốc của xương nứt vỡ, vang vọng giữa những vách đá lạnh lẽo.
Ren giật mình vì cơn đau nhói chạy dọc sống lưng, nhưng không phải từ một đòn đánh, mà từ móng vuốt sắc lẻm vừa xuyên qua áo giáp, rạch ngang da thịt cậu.
Cơn đau chưa kịp trọn vẹn, thì trọng lượng đè lên lưng cậu đột ngột biến mất.
Ren quay đầu lại, hơi thở vẫn chưa bắt nhịp với nhịp tim hỗn loạn.
Con Kobold đã bị hất văng như một bao tải rách, bay bật ra khỏi người cậu bởi một lực đánh tàn bạo, rồi đập mạnh vào vách đá gần đó.
Chiếc cuốc chim găm thẳng qua đầu nó. Một tiếng “ting” khô lạnh vang lên như hồi chuông báo tử.
Cái xác rùng lên, rồi dần tan thành những mảnh pixel đỏ lòm, lơ lửng trong không trung.
Đứng đó, tay vẫn còn nắm chặt cán cuốc, là Stephen.
Gương mặt ông chú nhăn nhó vì căng thẳng, nhưng ánh mắt thì sáng rực. Không một lời thừa thãi. Chỉ hành động.
Ren có thể lờ mờ nghe thấy giọng ông chú, một chất giọng khàn đục, như tiếng đá mài qua kim loại cũ, lẩm bẩm trong hơi thở nặng nề:
“Ánh sáng và phước lành… thứ từng được ban cho những kẻ được gọi là xứng đáng.”
“Nhưng khi thời gian trôi đi, ánh sáng ấy mòn rữa… còn phước lành trở thành liều thuốc ru ngủ cho những linh hồn đã quên cách vùng vẫy.”
Một nhịp ngừng, như thể ông đang nói chuyện với chính mình... hoặc với ai đó không còn hiện diện.
“Họ mặc áo giáp, nhưng không còn trái tim để chiến đấu. Họ thở, nhưng tâm trí đã mục nát trong thân xác trống rỗng.”
“Thứ duy nhất còn sót lại....là một tia lửa nhỏ.”
“Chỉ vài kẻ vẫn còn nhớ... cách để sống sót trong bóng tối.”
Ren khựng lại một nhịp.
Những lời vừa rồi của Stephen cứ lẩn quẩn trong đầu như dư âm của một cơn mộng mị. Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ.
Tiếng gầm gừ điên dại kéo cậu trở về thực tại, con Kobold còn lại, giờ không khác gì một con thú mất kiểm soát, đang lao đến.
Nó mất đồng đội, và cũng mất lý trí.
Ren nghiêng người, né đòn đánh vụng về bằng bản năng. Một nhát chém chéo từ thanh kiếm thép rạch qua bắp chân Kobold khiến nó loạng choạng. Không bỏ lỡ cơ hội, cậu xoay người tung một cú đá thẳng vào bụng nó, ép nó lùi lại trong đau đớn.
Chuyển trọng tâm, Ren nhấc kiếm lên và đâm thẳng.
Lưỡi thép xuyên qua lồng ngực kẻ địch. Con Kobold giật bắn người như thể dòng điện chạy qua, rồi toàn thân tan rã thành những mảnh pixel đỏ lựng, lặng lẽ rơi rụng như những cánh hoa bị gió cuốn đi.
[Bạn đã hạ gục Kobold Mỏ - Lv.4]
[+34 EXP]
[+30 Cor]
[Bạn nhận được: Chùy đá cũ nát]
Thở một hơi thật dài, sau trận chiến căng thẳng và chóng vánh, Ren kiểm tra xung quanh, xác nhận rằng không có sinh vật nguy hiểm nào ẩn nấp xung quanh, cậu mới dừng lại và tra kiếm vào vỏ.
“Cảm ơn cậu, nhà mạo hiểm. Nếu tới muộn thêm chút nữa, có lẽ tôi đ·ã c·hết rồi.” Ông chú Stephen cố giữ lấy hơi thở trong lồng ngực của mình, nhưng cánh tay đầy cơ bắp vẫn siết chặt cây quốc chim.
Ren hơi cúi đầu, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cây quốc chim nặng trĩu trong tay Stephen, thứ v·ũ k·hí dường như là tấm chắn duy nhất giúp ông chú thợ mỏ trụ lại giữa hiểm nguy.
“Không có gì đâu,” Ren trả lời, giọng hơi trầm xuống, mắt vẫn nhìn những mảnh Pixel từ con Kobold tan rã trong không khí. “Chỉ là công việc thôi mà.”
Stephen không đáp lại ngay. Ông chú cúi xuống, gỡ cây quốc chim khỏi cơ thể con Kobold đã biến mất, rồi từ từ quay sang nhìn Ren với ánh mắt có chút gì đó mơ hồ.
"Thế giới này... đôi khi nó quá mệt mỏi. Nhưng có những khoảnh khắc, tôi nghĩ chúng ta chỉ cần một ai đó sẵn sàng làm những việc như thế này... không hỏi gì cả."
Ông ngừng lại, ánh mắt xa xăm, như thể đang nhớ về điều gì đó sâu thẳm hơn, nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại thực tại, mỉm cười.
"Đúng như vậy, nhà mạo hiểm," ông nói, rồi thở hắt ra một hơi dài. “Cảm ơn cậu lần nữa. Cậu chắc chắn sẽ là một trong những người... sống sót trong thế giới này."
Ren im lặng, cảm giác một sự căng thẳng không thể gọi thành lời bao trùm không khí. Những lời của Stephen cứ văng vẳng trong đầu cậu như một lời tiên tri, một thứ gì đó mơ hồ, nhưng sâu sắc.
Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.