Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 181: Giữa Lý Trí và Bản Năng

Chương 181: Giữa Lý Trí và Bản Năng


"...Tôi không nghĩ mình nợ ai một lời giải thích," Ren cất giọng, trầm lặng nhưng không giấu được vẻ mỏi mệt pha lẫn quyết tâm. “Tôi không có thói quen biện minh cho những việc mình đã làm. Nhưng có lẽ... đã đến lúc tôi học cách chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

Lời nói như một lời thì thầm cho chính bản thân, nhưng vẫn vang lên rõ ràng trong khoảng không tĩnh lặng.

Cậu lướt ánh mắt sang người thủ lĩnh tóc xanh lam, ánh nhìn chỉ kéo dài một khoảnh khắc, rồi dừng lại nơi chiến trường vừa lắng xuống. “Tôi không cố tình phớt lờ lời cảnh báo của anh… chỉ là, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể sống theo lý trí.”

Người thủ lĩnh vẫn nhìn cậu. Trong mắt anh, sự trách móc ban đầu đã dần tan biến, nhường chỗ cho một chút thấu hiểu, xen lẫn khích lệ. “Vậy thì… hãy chắc chắn rằng những lựa chọn đó không đẩy cậu xuống quá sâu.”

Ren không đáp lại. Nhưng ánh mắt cậu khẽ dao động, có lẽ lời đó đánh trúng một điều gì trong lòng cậu.

Không khí giữa họ bỗng trở nên lặng lẽ, như thể mọi thứ vừa vượt khỏi khuôn khổ một cuộc trao đổi đơn thuần.

Cảm thấy mình như một âm thanh lạc nhịp giữa khúc dạo đầu của một bản hòa tấu, Ren hé môi, định nói gì đó để làm dịu đi khoảng cách vừa hình thành.

Nhưng trước khi bất kỳ lời nào kịp thốt ra, một giọng nói khác cất lên, lạnh lùng, tự tin, xen chút ngạo mạn:

“Những kẻ yếu đuối thì nên biết rõ giới hạn của mình ở đâu.”

Âm điệu đó vang vọng trong hành lang đá thô, sắc như một nhát chém không cần cảnh báo. Ren hơi khựng lại, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng về phía người vừa lên tiếng.

Một chàng trai trẻ với mái tóc nâu đậm, dáng người cao và thẳng, khoác trên người bộ giáp da nhẹ màu tối. Ánh nhìn của anh ta xoáy thẳng vào Ren, không che giấu sự đánh giá lẫn khinh miệt mơ hồ.

“Xuống sâu như vậy với một nhóm chưa từng phối hợp tử tế, lại còn dám phớt lờ cảnh báo?” anh ta khẽ cười, nhưng chẳng có gì vui vẻ trong ánh mắt, “Cậu không liều lĩnh. Cậu chỉ đang chơi đùa với mạng sống của người khác.”

Yuna và Nautilus, dù còn cách một khoảng, cũng lập tức quay đầu lại khi nghe thấy. Yuna thoáng nhíu mày, còn Nautilus lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm, đôi mắt khẽ nheo lại như thể đang cân nhắc điều gì.

Nhưng rồi, cả hai không làm gì cả. Không bước tới, cũng không lên tiếng.

Họ biết, lời của người kia, dù sắc lạnh và kiêu ngạo, lại là sự thật không thể chối cãi.

Bởi quyết định tiến vào hầm mỏ không phải chỉ là của riêng Ren.

Nếu không phải vì họ, vì sự đồng thuận trong im lặng, Ren đã chẳng bao giờ dấn bước xuống nơi nguy hiểm này sớm đến vậy.

Họ không có lựa chọn... hoặc ít nhất, đó là điều cả ba đã tin.

Nhưng hành động sau đó của Ren, cách cậu âm thầm thờ ơ trước mạng sống của người khác, để lại họ phía sau, điều đó, họ không thể tha thứ một cách đơn giản.

Anh chàng thủ lĩnh với mái tóc xanh lam cau mày, ánh mắt hơi chuyển động như định chen vào để làm dịu tình hình.

“Thôi được rồi.” Một giọng nói khác vang lên, nhẹ nhàng hơn, không hề cao giọng nhưng đủ để làm t·ê l·iệt không gian căng thẳng trong giây lát.

Giọng nói ấy thuộc về một chàng trai khác trong nhóm bốn người.

Anh ta có vóc dáng cao vừa phải, mái tóc nâu ngắn và hơi rối, tự nhiên như thể chẳng cần chăm chút.

Cách ăn mặc của anh ta rất linh hoạt, phù hợp với lối chiến đấu nhanh nhẹn, bộ giáp nhẹ cùng với khiên và kiếm, giống như đội trưởng. Ánh mắt của anh không hề chứa sự phán xét, mà là sự cân nhắc sâu sắc.

“Chúng ta đang dưới lòng đất, xung quanh là đám Kobold. Đây không phải lúc để tranh cãi về việc ai nên hay không nên có mặt ở đây,” anh nói, ánh mắt lướt qua mọi người rồi dừng lại ở Ren. “Cậu ấy vẫn sống. Và sống là chiến đấu.”

Im lặng bao trùm trong khoảnh khắc.

Chàng trai khẽ gật đầu, không mỉm cười nhưng giọng nói của anh đã mềm lại. “Và từ những gì tôi thấy lúc nãy... cậu ấy không chỉ đơn giản là sống sót.”

“Tôi đồng ý với Shivata. Cậu ấy nói đúng.” Anh chàng đội trưởng liếc nhìn những người xung quanh, ánh mắt dừng lại một chút rồi mới cất lời.

Giọng nói của anh đầy cuốn hút và rõ ràng, vang lên trong không khí, “Việc không biết lượng sức mình là điều tồi tệ, nhưng không dám đứng lên chiến đấu còn tồi tệ hơn nhiều.”

Anh ta hạ ánh mắt xuống, dừng lại ở Lind, người vừa có giọng nói kiêu ngạo trước đó, rồi tiếp tục, “Cậu còn nhớ mục tiêu ban đầu khi chúng ta thành lập nhóm này chứ, Lind?”

“Chúng ta muốn tạo niềm tin cho những người đang mắc kẹt ở đây,” anh ta nói, không chỉ nhìn mỗi Lind mà còn liếc nhìn từng người xung quanh, như thể muốn chắc chắn rằng ai cũng hiểu điều mình đang nói.

“Chúng ta phải chứng minh cho họ thấy rằng, bằng cách hạ con boss tầng đầu tiên, chúng ta có thể phá đảo trò chơi này. Rằng chúng ta không phải là những kẻ yếu đuối, mà là những người có thể chiến đấu và chiến thắng.”

Cả khu hang động dường như sáng lên một chút, hoặc có thể đó chỉ là ảo giác.

Nếu ánh sáng thực sự xuất hiện, thì có lẽ đó là niềm tin và lý tưởng cao cả của anh ta, chiếu rọi vào không gian tối tăm này.

Đôi mắt của những người chơi trong nhóm của anh chàng tóc xanh lam trở nên quyết tâm hơn, như thể họ đã được thắp sáng bởi cùng một nguồn năng lượng.

Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong đôi mắt của Yuna cũng bừng lên, như một tia sáng của sự cộng hưởng, của lý tưởng chung mà cô đã tìm thấy.

Cảm giác kết nối đó, dù thoáng qua, khiến không khí xung quanh như nở rộ, tràn ngập một niềm hy vọng bất chợt.

Còn Ren, cậu vẫn đứng bất động nơi đó, như một cái bóng lạc lõng giữa ánh sáng đang dần lan rộng.

Ánh sáng ấy không dành cho cậu. Lý tưởng ấy, dù cao đẹp, không thuộc về cậu. Nó lấp lánh quá mức, xa vời quá mức, và lạ lẫm đến mức khiến lồng ngực cậu nặng nề.

Rời khỏi nơi này? Phá đảo trò chơi này? Ren chưa từng thực sự nghĩ tới. Cậu chỉ muốn sống sót. Hoặc có lẽ, chỉ đang cố chạy trốn.

Và rồi, khi ánh mắt lặng lẽ lướt qua Yuna và Nautilus, cậu cảm nhận rõ rệt một thứ đang nứt ra, một khoảng cách mỏng như tơ, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

Một điều gì đó… đang âm thầm tách rời họ khỏi cậu.

“Cậu đừng để bụng những điều mà Lind nói. Cậu ta hơi... ác khẩu, nhưng là người...ờm, được đấy.” Shivata bước lại gần, nở một nụ cười hòa nhã rồi vỗ nhẹ vai Ren, định bụng làm dịu bầu không khí.

Nhưng cử chỉ đó, dù có thiện ý, lại khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, Ren càng cảm thấy buồn bã.

Càng tốt bụng, càng dễ khiến người khác cảm thấy mình là gánh nặng.

Cậu không nói gì, chỉ gật nhẹ, như thể đã nghe. Nhưng ánh mắt thì dán chặt xuống nền đất gồ ghề, nơi từng dấu chân in hằn như lời nhắc nhở.

Ánh mắt Lind, lúc ấy, quét qua ba người: Yuna, Nautilus, rồi dừng lại thật lâu ở Ren.

Cái nhìn ấy không cần nói ra thành lời, nó đủ để xé toạc lớp vỏ kiên cường mỏng manh mà Ren vẫn khoác lên, bình thường, cậu không quan tâm người khác đánh giá sao về mình.

Nhưng… thời gian đi bên cạnh Yuna và Nautilus, dù ngắn, cũng đủ để cậu thay đổi, dù chỉ là một chút.

Chỉ một chút thôi, cũng khiến cảm giác bị đẩy ra ngoài lề trở nên chát đắng hơn bao giờ hết.

Không được sánh vai bên họ. Không được gọi là đồng đội. Và càng không có lý do nào cụ thể để biện hộ cho điều đó.

Anh ta đã thấy trận chiến. Thấy Yuna xoay người t·ấn c·ông chính xác, thấy Nautilus với phong cách chiến đấu vững vàng và sắc bén.

Còn Ren? Cậu không chiến đấu. Chỉ là cái bóng đứng sau, đợi đến khi mọi thứ đã kết thúc để bước ra. Một kẻ không hơn gì ký sinh trùng, trong mắt Lind, chắc là thế.

Một tiếng hừ lạnh lùng buông ra từ Lind, rồi anh ta quay đi, chẳng buồn để tâm thêm nữa.

Và điều đó, sự khinh thường im lặng ấy, lại đau hơn bất kỳ lời trách móc nào.

Ren liếc sang Yuna và Nautilus. Họ vẫn đứng đó, cách cậu không xa… nhưng như thể ở một thế giới khác.

Yuna biết cậu đang nhìn. Đôi vai cô khẽ cứng lại, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía trước. Không quay lại. Không đáp lời.

Còn Nautilus thì gật đầu, rất nhẹ, như một sự thừa nhận… hay một lời nhắn rằng cậu ấy hiểu. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Ren muốn nói gì đó. Một lời giải thích, hay ít nhất là một tiếng gọi.

Nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra nổi âm thanh nào.

Và rồi, một tiếng vỗ tay vang lên, kéo cậu bật dậy khỏi làn sương dày đặc trong suy nghĩ.

“Được rồi mọi người,” giọng anh chàng chỉ huy vang lên, vẫn điềm tĩnh nhưng có sức nặng, “chúng ta sẽ rời khỏi hầm mỏ này. Ngày hôm nay cũng đã quá muộn rồi.”

Anh ta đưa mắt nhìn quanh một lượt, ánh nhìn không quá nghiêm khắc nhưng rõ ràng là của một người quen gánh trách nhiệm.

“Nhưng trước đó,” anh nói tiếp, “chúng ta cần giới thiệu lại thân phận một chút. Không thể cùng nhau chiến đấu mà không biết tên nhau được, đúng không?”

“Tôi giới thiệu trước nhé.” Người chỉ huy trẻ tuổi bước lên nửa bước, ngực hơi ưỡn ra như thể để tất cả có thể nhìn rõ anh hơn.

“Tên tôi là Diavel. Nếu trong trò chơi này có khái niệm chức nghiệp, thì tôi đoán mình phù hợp nhất với cái danh ‘hiệp sĩ’.”

Anh ta vỗ nhẹ lên ngực giáp, cười nhẹ, không ngạo mạn, nhưng có gì đó rất… tự tin.

“Còn đây là Lind,” anh nghiêng đầu về phía chàng trai tóc dài màu nâu đậm, đứng sau, ánh mắt lướt qua nhưng không dừng lại lâu. “Một người giỏi chiến đấu... dù đôi lúc hơi thẳng tính.”

Câu nói khiến Lind nhướng mày nhẹ, nhưng không phản bác.

Giờ này, Ren mới để ý, cả kiểu tóc của Diavel và Lind cũng khá tương đồng, rồi cậu nhìn vào mắt của anh chàng tên Lind, một chút gì đó ngưỡng mộ lóe qua trong đôi mắt thờ ơ đó.

‘Có phải anh ta định học theo phong cách của Diavel không?’ cậu tự hỏi.

“Bên cạnh cậu ấy là Shivata,” Diavel tiếp tục, mắt liếc sang chàng trai có mái tóc nâu dựng rối tự nhiên. “Điềm tĩnh, đáng tin, và là người giữ thăng bằng cho cả nhóm, cả trong chiến đấu lẫn khi cãi nhau.”

Shivata chỉ khẽ nhún vai, như thể đã quen với kiểu giới thiệu nửa đùa nửa thật ấy.

“Và cuối cùng,” Diavel nói, quay sang người đang lặng lẽ kiểm tra túi đồ phía sau, “người luôn sẵn sàng tiếp tế mọi vật phẩm, cứu trợ đúng lúc và chưa bao giờ để ai phải thất vọng, Chest.”

Anh thanh niên được nhắc tên giật mình, gật đầu nhanh. “Ờ, chào mọi người. Cần gì cứ nói với tôi.”

Chương 181: Giữa Lý Trí và Bản Năng