Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 182: Khắc ghi để lùi bước

Chương 182: Khắc ghi để lùi bước


Ren vẫn chưa nói gì. Cậu chỉ đứng đó, yên lặng như cái bóng của chính mình, ánh mắt dừng lại trên từng người một cách chậm rãi, gần như cố tình kéo dài khoảnh khắc đó để có thể khắc ghi....

Hoặc những hành động đó chỉ là động tác giả, để trì hoãn điều mà cậu biết là không thể tránh khỏi.

Diavel đã giới thiệu xong những người còn lại. Chest gật đầu nhẹ, mỉm cười lịch sự rồi lại im lặng. Không gian rơi vào khoảng lặng.

Yuna hơi quay đầu, liếc nhìn Ren, cái nhìn ngắn ngủi như chỉ để xác nhận… cậu vẫn còn ở đó. Nhưng rồi cô lại nhìn xuống chân mình, như thể chẳng tìm ra được lý do để nói gì thêm.

Không khí bắt đầu trở nên gượng gạo. Và rồi, một giọng nói cất lên, nhỏ nhưng vững chắc.

“…Tôi là Nautilus.”

Giọng cậu không to, không phô trương, nhưng từng chữ như được chọn lựa kỹ lưỡng. Có phần căng thẳng, nhưng vẫn đủ để khiến người khác tin tưởng.

“Tôi không giỏi ăn nói… nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để không trở thành gánh nặng.”

Sau khi nói xong, cậu lùi lại một bước nhỏ, gần như là theo bản năng, và ánh mắt lặng lẽ liếc sang Yuna, như chờ đợi hoặc trông cậy vào điều gì đó.

Yuna hơi khựng lại. Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cô.

Cô không phải kiểu người dễ mở lòng giữa chốn đông người, càng không phải người thích thể hiện bản thân bằng lời nói.

Nhưng có lẽ, trước ánh mắt nghiêm túc và tin cậy của Diavel, và một phần, cũng là từ Nautilus, cô khẽ gật đầu.

“Tôi là Yuna.”

Chỉ thế. Không thêm bất kỳ lời giải thích nào. Không có nụ cười, không ngập ngừng, cũng không biện minh.

“Khoan đã… cô là....” Chest bất ngờ cất tiếng, giọng anh ta khựng lại giữa câu như thể chính mình cũng không tin vào mắt.

Ánh nhìn của anh ta khóa chặt lấy Yuna, không chớp. Một ánh nhìn vừa ngạc nhiên, vừa như đang cố xác nhận điều gì đó đã từng in sâu trong trí nhớ.

“…Là Songstress Yuna, đúng không?”

Câu hỏi bật ra gần như theo phản xạ, và chỉ sau một nhịp ngắn, khuôn mặt Chest bỗng sáng lên như thể vừa nhận ra điều gì quý giá.

“Đúng là cô rồi.” Anh ta khẽ bật cười, một nụ cười đầy bất ngờ và vui mừng, nhưng liền sau đó lại cố kìm lại, như sợ mình quá lố giữa bầu không khí này.

Chest đưa tay lên gãi đầu, giọng trở nên trầm và nhẹ hơn, chân thành:

“À… tôi từng nghe cô hát, nhiều lần rồi. Tôi hay đứng xem mấy buổi biểu diễn của cô trên những con đường gần quảng trường ở Thị trấn Khởi đầu.”

Anh ngập ngừng một thoáng, rồi tiếp lời, ánh mắt nhìn nghiêng như đang nhớ lại điều gì đó:

“Thật sự rất thích… những bài hát ấy đã giúp tôi vượt qua nhiều ngày khó khăn. Nếu không nhờ cô, có lẽ tôi đã không đủ dũng khí để ở lại… và gặp được những người đồng đội tuyệt vời này.”

Yuna thoáng sững người.

Cô không ngờ giữa khung cảnh này, lại có người nhận ra mình. Càng không ngờ... đó lại là một lời cảm ơn.

“...Tôi không nghĩ vẫn có người nhớ,” cô khẽ nói, ánh mắt thoáng chút lạc đi trước khi quay lại nhìn Chest. “Tôi từng biểu diễn ở quảng trường trung tâm của làng Medai… thường là vào buổi chiều muộn.”

Nghe vậy, mắt Chest mở lớn.

“Làng Medai à?” Cậu ta gần như thốt lên, rồi bật ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối. “Vậy ra là như vậy… tôi chỉ quanh quẩn ở Thị trấn Khởi đầu, khi tới nơi này cũng chỉ đi hầm mỏ và nghỉ ngơi, chưa từng đặt chân đến đó…”

Một nụ cười pha lẫn hụt hẫng hiện lên trên gương mặt anh. “Nếu biết sớm hơn thì hay rồi. Biết đâu tôi đã có thêm lý do để rời khỏi nơi an toàn đó sớm hơn.”

Anh nói xong, khẽ gãi đầu như muốn xua tan sự ngại ngùng, rồi mỉm cười lần nữa, lần này có phần dịu dàng hơn, thật lòng hơn.

“Dù sao thì… cảm ơn vì những giai điệu đó. Chúng đã đồng hành cùng tôi qua nhiều ngày yên ắng. Và nhờ có chúng, tôi đã bắt đầu biết ước mơ một điều gì đó.”

Vậy là gần như ai cũng đã giới thiệu xong.

Chỉ còn lại... Ren.

Sự im lặng quay trở lại, lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của từng người. Không ai thúc ép, không ai nhìn cậu bằng ánh mắt soi mói.

Nhưng vẫn có gì đó… nặng nề. Một sự chờ đợi mơ hồ, như thể nếu cậu không lên tiếng, thì sự tồn tại của cậu ở đây sẽ tan biến theo làn khói mờ giữa bóng tối.

Ren hiểu, cậu không thể trốn tránh mãi.

“…Ren.”

Chỉ một từ. Ngắn gọn, thấp và khàn, gần như bị nhấn chìm bởi sự tĩnh lặng quanh mình.

Không có họ tên, không có danh xưng hay lời giải thích. Chỉ một cái tên đơn độc, đúng như người vừa thốt ra nó.

“Ren,” Diavel lặp lại, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng. Anh gật đầu, không cần thêm lời hoa mỹ. “Cảm ơn vì đã chiến đấu.”

Ren không trả lời. Cũng không ai đợi một câu hồi đáp.

Và may mắn thay… không ai bắt cậu phải nói thêm điều gì.

Chỉ một cái tên. Nhưng từ giây phút đó, nó đã có chỗ đứng trong đội hình này, dù là một chỗ đứng rất nhỏ, rất mờ.

Một khoảng lặng nữa trôi qua, rồi Diavel khẽ vỗ tay, phá tan không khí nặng trĩu.

“Được rồi, mọi người. Trời ngoài kia chắc đã tối. Ta nên rút lui trước khi quái vật kéo đến thêm lần nữa.”

Cả nhóm bắt đầu di chuyển, bước chân chậm rãi vang vọng trong lòng đất. Tiếng giáp sắt cọ vào nhau khe khẽ, tiếng hơi thở mệt mỏi hoà lẫn vào bóng tối kéo dài.

Ren bước sau cùng. Không ai bảo cậu làm vậy, đó là lựa chọn của chính cậu.

Cậu đi chậm hơn những người khác, đôi mắt dõi theo bóng lưng của họ, thấy ánh sáng leo lét từ những ngọn đuốc nhoè dần, như thể chính cậu đang tụt lại giữa một đoàn tàu đã bắt đầu chuyển bánh.

Cậu đi cùng họ… nhưng không thực sự là một phần của họ.

Và khoảng cách ấy, khoảng cách không thể nhìn thấy, lại dài thêm một đoạn nữa. Không phải do con đường. Mà vì một điều gì đó… đang lớn dần lên trong lòng cậu, âm thầm và lặng lẽ.

Nhóm của Diavel thực sự khiến người ta ấn tượng, không chỉ bởi sức mạnh trong chiến đấu, mà còn ở khả năng nắm bắt địa hình một cách đáng kinh ngạc.

Họ di chuyển như thể đã thuộc lòng từng ngóc ngách của hầm mỏ này.

Biết chính xác nên tránh ngã rẽ nào, quái vật thường xuất hiện ở đâu, và đâu là những lối đi tắt kín đáo dẫn thẳng về lối ra.

Không cần tranh đấu không cần thiết, cũng không lãng phí thời gian. Mỗi bước đi đều có mục đích, ngắn gọn và hiệu quả.

Ren theo sau, lặng lẽ quan sát. Cậu không thể không tự hỏi: họ đã phải trải qua bao nhiêu lần thử, sai, bao nhiêu trận chiến mới có thể đi lại nơi này với sự tự tin đến vậy?

So với họ, bước chân của cậu bỗng trở nên thừa thãi, và lạc lõng.

Cả nhóm đi xuyên qua những con đường tối tăm, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đuốc phản chiếu lên những bức tường đá lạnh lẽo, tạo nên những bóng đổ dài, loang lổ.

Mỗi bước đi của Diavel và những người còn lại như một phần của một chuỗi hành động đã được tính toán kỹ càng từ trước. Không ai phải nhắc nhở, không ai phải dừng lại.

Ren vẫn đi sau, đôi chân cậu nặng nề hơn, không phải vì mệt mỏi thể xác mà là vì một cảm giác không thể giải thích được.

Nhóm của Diavel, họ là những người có mục tiêu rõ ràng. Mỗi người trong số họ đều biết mình đang đi đâu, và vì lý do gì. Nhưng cậu? Cậu vẫn chưa tìm thấy lý do đủ mạnh để thật sự thuộc về nơi này.

Một lúc lâu sau, khi không gian yên lặng lại bao trùm, Ren không thể không cảm thấy sự xa cách ấy đang lớn dần.

Mặc dù cậu là một phần trong đội hình này, nhưng cậu vẫn không thể gạt bỏ cảm giác lạc lõng, như thể mình là một bóng hình mờ nhạt trong một bức tranh lớn, nơi tất cả các nhân vật khác đều có mục đích và ý nghĩa rõ ràng.

Khi Diavel quay lại, ánh mắt anh sáng lên trong ánh sáng mờ ảo của đuốc, như thể anh đang nhìn thấy điều gì đó quan trọng, anh dừng lại một chút rồi nói:

“Chúng ta sắp ra ngoài rồi. Sẵn sàng chưa?”

Mọi người gật đầu, nhưng Ren chỉ im lặng. Cậu không biết phải trả lời sao.

Cảm giác trong lòng cậu không phải sự sợ hãi hay lo lắng, mà là một thứ cảm giác mơ hồ, khó chịu.

Một phần của cậu muốn chạy trốn, rời khỏi đây, nhưng phần còn lại lại không muốn bỏ cuộc, không muốn từ bỏ.

Mọi thứ lại trở nên im lặng. Và giữa tiếng bước chân vang vọng trong không gian lạnh lẽo, Ren tiếp tục đi, chậm hơn một chút, như thể cậu đang tự kéo dài khoảng cách với những người còn lại.

Khi nhóm của Diavel quay lại làng Medai, bầu không khí hừng hực sức sống dường như theo họ về.

Những tiếng cười, lời nói vui vẻ, và không khí thân thiện bao trùm lấy họ như một lớp áo ấm.

Họ chia tay nhau đầy tự nhiên, như thể một chuyến đi bình thường, một ngày làm việc đã kết thúc.

Diavel vỗ vai Lind và Shivata, nở nụ cười hài lòng với thành quả của cả nhóm, còn Chest thì thi thoảng lại lên tiếng nhắc đến một chi tiết thú vị trong trận chiến, khiến mọi người bật cười.

Họ rời đi với những cái vẫy tay, những lời chào hỏi vui vẻ.

Ngược lại, nhóm của Ren đứng lại ở một góc của làng, bóng tối từ những ngọn đuốc len lỏi qua từng con phố tăm tối. Không có lời nói nào. Không có những cái vẫy tay.

Không có những câu chuyện vui vẻ. Mọi thứ lặng lẽ như một bức tranh im lìm, không lời.

Ren đứng đó, không biết phải nói gì. Yuna và Nautilus cũng im lặng, ánh mắt của họ, mặc dù không có gì thẳng thắn, nhưng đều lộ rõ sự mệt mỏi, sự ngập ngừng giữa những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

Khoảng cách giữa họ, dẫu không phải là vật lý, vẫn cứ rộng ra như một cái hố sâu khó lấp đầy.

Ren cảm thấy mình như bị đẩy ra xa, dù họ đều đang ở cùng một nơi, cùng một nhóm.

Nhưng những người kia không cần phải nói gì, sự khác biệt trong thái độ của nhóm Diavel và nhóm của Ren quá rõ rệt.

Cảm giác bị bỏ rơi, lạc lõng và không thuộc về nơi này ngày càng trở nên sắc nét.

Cuối cùng, Yuna là người phá vỡ sự im lặng, nhưng chỉ bằng một câu ngắn gọn, như thể không còn gì để nói:

“Cảm ơn…” Cô nhìn Ren, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, không để cậu có cơ hội trả lời.

Nautilus không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo những bước đi của nhóm Diavel đang dần khuất xa.

Và Ren, đứng lặng lẽ giữa họ, chỉ cảm nhận được những bước chân của mình. Cậu cũng không rõ nữa, cảm giác này là gì.

Chỉ biết rằng, những lời chào ấy không thể làm vơi đi sự xa cách trong lòng.

Chương 182: Khắc ghi để lùi bước