Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Unknown

Chương 183: Giai Điệu Không Người Nghe

Chương 183: Giai Điệu Không Người Nghe


Làng Medai vẫn sống về đêm, theo một nhịp điệu riêng, chậm rãi mà dai dẳng.

Những con đường lát đá được thắp sáng bởi ánh đèn pha lê âm ấm, trải dài như những dòng suối ánh sáng giữa lòng bóng tối.

Từng nhóm nhỏ lặng lẽ đi qua, có người vừa trở về sau một ngày dài mệt mỏi, dáng bước chậm chạp, còn có người mới chỉ bắt đầu ca trực của mình.

Người chơi và NPC xen lẫn nhau, hòa vào khung cảnh tưởng chừng bình thường, nhưng lại chất chứa vô vàn câu chuyện chưa kể.

Yuna ngồi một mình trên thành giếng cũ ở góc làng, nơi ánh sáng mờ nhòe không với tới.

Cô hát khẽ, rất khẽ, như sợ âm thanh ấy sẽ đánh thức điều gì đó đang ngủ yên. Không phải một bài biểu diễn, cũng chẳng phải để người khác nghe.

Chỉ là một giai điệu ru cổ, mờ nhạt và dịu dàng, từng được mẹ cô hát lại… hoặc có thể là một NPC nào đó nơi Thị trấn Khởi đầu.

Giọng hát ấy len lỏi vào không gian, nhẹ như gió, mỏng như sương. Không ai dừng lại để lắng nghe, nhưng dường như cả làng chợt im đi một nhịp, như thể bài hát đang nói hộ những điều chẳng thể gọi thành lời.

Cô không biết họ đang nghĩ gì…

Không biết phải nói gì với họ…

Nhưng nếu vẫn còn có thể hát, thì ít nhất... mình vẫn còn ở đây.

Từ một mái nhà gần đó, Nautilus tựa lưng vào cột gỗ, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm.

Cậu đã nghe thấy từ lúc cô cất tiếng, từng chữ, từng nốt, từng hơi thở ngắt quãng. Nhưng cậu không bước lại gần. Không phải vì sợ bị đuổi đi. Mà là sợ... khiến giai điệu ấy ngừng lại.

Nautilus khẽ thở dài, ánh mắt dõi theo bóng lưng Ren đang dần khuất sau con đường lát đá dẫn về phía quán trọ cũ kỹ của họ.

Cậu liếc sang Yuna, đôi mắt chạm vào hình bóng mảnh mai ấy, nhưng chẳng thể nói nổi một lời.

Cô vẫn ngồi đó, tiếp tục cất giọng hát khe khẽ. Tựa như âm nhạc là sợi dây cuối cùng giữ cô lại với thế giới này, với những gì đã từng là của họ, dẫu trong sâu thẳm, cả hai đều hiểu rõ… mọi thứ sẽ chẳng thể trở lại như xưa.

Nắm chặt bàn tay đang run nhẹ, Nautilus cắn răng. Cậu không thể chỉ đứng im mãi. Không phải lúc này.

Rồi xoay người, cậu bắt đầu chạy, về hướng mà Ren vừa biến mất.

...

Ren bước từng bước chậm rãi trên con đường lát đá cuội, mỗi bước chân nặng như kéo theo cả một khoảng lặng đè nén trong lòng.

Ánh sáng từ những ngọn đèn ven đường dường như cũng lùi lại, để mặc cậu chìm dần vào bóng tối đang vây lấy.

Tiếng bước chân lạc lõng vang lên, rồi tan vào đêm, như thể ngay cả âm thanh cũng không dám ở lại bên cậu.

Trước mặt là quán trọ nhỏ, vẫn rực sáng trong tiếng cười nói và mùi thơm quyến rũ của bữa tối vừa dọn ra. Một thế giới khác, ấm áp, náo nhiệt, sống động.

Ren dừng lại.

Chỉ đứng đó.

Cậu không bước vào.

“Ren!”

Tiếng gọi bất ngờ vang lên sau lưng, gấp gáp và đầy xúc cảm, cùng với tiếng bước chân rối rít trên nền đá cuội, như thể người ấy sợ mình sẽ đến muộn mất một điều gì quan trọng.

Ren khựng lại, đôi vai hơi run nhẹ.

“Cảm... cảm ơn.”

Giọng nói ấy, ngập ngừng, thật nhỏ, như thể chỉ cần nói thêm một từ nữa thôi cũng sẽ tan biến cùng đêm tối.

Ren không quay lại. Cậu không cần phải làm vậy. Chỉ một thoáng ngỡ ngàng trong ánh mắt cũng đủ để nhận ra, người đứng sau lưng là ai.

“Vì điều gì?” Lời thì thầm bật ra từ cổ họng, nhẹ tênh nhưng sâu như một vết cứa, mang theo cả sự mỏi mệt và giằng xé trong lòng.

Nautilus đứng đó, hít một hơi thật sâu, mắt vẫn không rời bóng lưng gầy gò ấy.

“Vì... tất cả.” Cậu nghẹn lại. “Vì đã không quay lưng... dù mọi chuyện rối ren đến thế nào. Vì vẫn ở lại, vẫn chiến đấu. Vì đã không bỏ rơi tôi… và Yuna.”

Ren khẽ lắc đầu, một cái lắc nhẹ đến mức gần như chỉ là làn gió thoáng qua.

Đôi mắt cậu vẫn hướng về phía trước, né tránh ánh nhìn, nhưng trong đáy mắt ấy, là một nỗi cô đơn lặng lẽ, cố giấu đi như thể nếu lộ ra, nó sẽ nuốt chửng tất cả.

“Cậu nhầm rồi,” Ren thì thầm, giọng khàn khàn. “Tôi không làm những chuyện đó vì ai khác. Chỉ vì bản thân tôi thôi.”

Một khoảng lặng kéo dài, như chính cậu cũng đang đấu tranh để tiếp tục nói ra điều mình vẫn luôn cố giấu.

“Cậu không biết gì về tôi cả,” Ren nuốt khan, cắn nhẹ môi dưới như muốn tự trừng phạt chính mình. “Tôi là một kẻ hèn nhát... ích kỷ... và còn tham lam nữa.”

Hơi thở trở nên gấp gáp hơn, đôi bàn tay siết chặt lại.

“Đây… không phải là lần đầu.” Cậu nhắm mắt lại, giọng trầm xuống gần như là lời thú tội.

“Tôi đã từng... từng đẩy người khác vào lũ quái vật để có thể trốn thoát..trước đây. Vì tôi sợ. Vì tôi muốn sống.”

Một khoảng lặng nặng nề rơi xuống giữa hai người, như đêm tối cũng lặng thinh theo.

“Đó mới là con người thật của tôi.”

Máu trong người Nautilus như đông lại. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, buốt đến tận đáy tim.

Cậu nghiến chặt hàm, đôi mắt mở to, và rồi hét lên, “Không!”

Giọng cậu vang lên như một nhát chém, dứt khoát, không chút do dự. Không còn là cậu thiếu niên rụt rè, ngập ngừng như trước.

“Cậu không phải là người như thế,” Nautilus nói tiếp, từng chữ một như gõ vào không khí đặc quánh giữa họ, vững vàng và chắc nịch.

Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra... mình đã thay đổi.

Chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, chưa tới mười ngày, họ đã trải qua bao nhiêu lần cận kề c·ái c·hết, chia nhau từng bữa ăn, từng v·ết t·hương và cả những khoảnh khắc im lặng giữa những trận chiến không ngừng nghỉ.

Nghe thật buồn cười, phải không? Mười ngày… thì có là gì chứ?

Chẳng đủ để hiểu hết một con người. Thậm chí cả đời cũng có thể không hiểu nổi.

Nhưng....

“Dù vậy, tôi tin cậu,” Nautilus thì thầm, nhưng không chùn bước. “Không phải vì tôi biết hết về cậu… mà vì tôi đã chiến đấu bên cạnh cậu. Và tôi đã thấy... thấy chính con người mà cậu đang phủ nhận.”

Ren quay lại.

Ánh mắt chạm thẳng vào Nautilus, đôi đồng tử xanh lam từng trong suốt như bảo thạch, nay phủ một tầng bóng tối mờ đục, lạnh lẽo và mệt mỏi đến khó tả.

Nautilus thoáng giật mình, vô thức lùi lại một bước. Có gì đó trong ánh nhìn ấy khiến cậu cảm thấy nghẹt thở, một cơn bão không lời, nuốt trọn mọi thứ.

Nhưng rồi, thay vì quay đầu bỏ chạy như những lần trước… cậu đứng yên.

Không vì dũng cảm, mà vì một điều gì đó sâu hơn, một niềm tin mơ hồ, hoặc một lời hứa không được thốt ra.

Cậu không biết Ren đã trải qua điều gì, ở thế giới này, hay thế giới thật. Nhưng rõ ràng, tất cả đều đã để lại những vết cắt sâu không thể lành.

Ren mở lời. “Tôi là người hiểu rõ bản thân mình nhất, Nautilus.”

Giọng cậu trầm, đều, không mang theo cảm xúc, và chính vì thế, càng khiến người ta lạnh gáy.

“Tôi giúp hai người không phải vì tốt đẹp gì cả. Đơn giản là vì… cả cậu và Yuna đều có ích đối với tôi.”

Ren dừng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nautilus. “Nếu cần thiết, tôi có thể bỏ cả hai lại… để cản quái vật, để tự mình thoát.”

Một nhát cắt thẳng thừng, không chừa chỗ cho hy vọng.

“Vậy nên,” Ren nói, giọng gần như khẽ thì thầm. “Đừng tìm tôi nữa.”

Nautilus đứng đó, không một lời đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ren. Trong đôi mắt ấy, có một sự phức tạp khó tả, như thể cậu đang cố vỡ ra từng mảnh ký ức, từng cảm xúc không thể chối bỏ.

Một thoáng im lặng kéo dài, và rồi, giọng của Nautilus cất lên, không quá lớn, nhưng đủ để khiến không khí xung quanh nặng nề hơn.

“Khi mới bị nhốt vào trò chơi này... tôi không giỏi chiến đấu. Chỉ biết h·ành h·ạ những con bù nhìn trong sân tập bằng thanh kiếm của mình. Tôi còn không dám đối đầu với những con quái vật thật sự, dù... chúng chỉ là đám quái cấp thấp ngoài kia.”

Nautilus siết chặt chuôi kiếm trong tay, khuôn mặt căng thẳng, nhưng đôi mắt thì đầy vẻ u ám.

“Tôi cứ nghĩ... chỉ cần tiếp tục luyện tập, rèn luyện kiếm thuật, mở khóa những kỹ năng mới, thì đến một lúc nào đó, tôi sẽ có thể đối mặt với nỗi sợ của mình.”

Cậu dừng lại, ánh mắt rơi xuống mặt đất, nặng nề như mang theo một cơn bão chưa vơi.

“Nhưng... không, đó chỉ là lời dối lòng. Những con số của sự tiến bộ ấy, chúng không giúp tôi mạnh mẽ hơn. Mỗi lần chúng tăng lên, tôi lại cảm thấy nặng nề hơn, sợ hãi hơn.”

Cái cau mày trên khuôn mặt cậu trở nên sâu hơn, như thể một nỗi bất lực không thể kìm nén.

“Dẫu vậy... tôi không muốn bỏ cuộc. Vì... Yuna.” Cậu nói ra tên cô gái ấy như một lời hứa thầm kín.

Không gian xung quanh như tĩnh lặng lại. Tiếng ồn ào của quán rượu và những tiếng cười ầm ĩ trong quán trọ dường như tan biến, chỉ còn lại bóng hình hai người đứng giữa con đường đá cuội, trong cái vắng lặng của bóng đêm đang nuốt chửng tất cả.

“Tôi phải nói thật... Phải đến khi nhận được sự giúp đỡ của cậu, tôi mới thực sự hiểu mình chiến đấu vì điều gì.” Nautilus liếc nhìn thanh kiếm của mình, ánh sáng từ những ngọn đèn xa xa phản chiếu lên lưỡi kiếm như một dấu ấn của sự thay đổi.

“Có thể, cậu không phải là một người hướng dẫn giỏi. Nhưng tôi biết, cậu làm mọi thứ bằng cả tấm lòng. Dù không nói ra bằng lời, nhưng tôi hiểu điều đó.”

Cậu quay lại nhìn Ren, lần này ánh mắt không còn là sự khắc nghiệt hay giận dữ. Thay vào đó, có gì đó nhẹ nhõm hơn.

“Tôi cũng nhận ra rằng... ai cũng mang theo nỗi sợ của riêng mình. Nhưng quan trọng là cách ta đối diện với nó. Là mạnh mẽ hơn, hay bỏ chạy?”

“Cậu đã từng cảm thấy như vậy chưa? Chiến đấu vì một ai đó, không phải vì chính mình?” Nautilus bước lên một bước nữa, đôi mắt dũng cảm nhìn thẳng vào Ren, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt cậu.

Ren im lặng trong giây lát, sự yên tĩnh ấy như một biển sâu đầy những suy tư chưa nói ra. Cậu nhìn về phía xa, đôi mắt thoáng mờ đi, như thể đang đối diện với những ký ức cũ, những v·ết t·hương chưa lành.

Rồi, cuối cùng, giọng Ren vang lên, nhẹ đến mức gần như bị cuốn trôi trong gió.

“...Tôi từng chiến đấu vì một người.”

Cậu dừng lại, lặng thinh, đôi mắt chìm sâu hơn, như thể muốn đắm mình trong những ký ức cũ đã bị c·hôn v·ùi từ lâu.

“Nhưng... cuối cùng, người ấy cũng bỏ lại tôi.”

Giọng Ren thoáng chốc trở nên trầm hơn, như thể lời nói vừa rồi là một sự thú nhận, một sự thất vọng sâu thẳm mà cậu không bao giờ muốn đối diện lại lần nữa.

Chương 183: Giai Điệu Không Người Nghe