Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 185: Bóng Người Lùi Lại
Lối vào khu mỏ vẫn giữ nguyên dáng vẻ như ngày hôm qua, thô ráp, trầm mặc, và phủ đầy bụi đá.
Âm thanh quen thuộc vang lên: tiếng choèn choẹt của quốc chim va vào lớp đá cứng, xen lẫn tiếng hò hét, tiếng gươm v·a c·hạm của những người chơi đang chiến đấu không xa.
Dù bầu không khí vẫn nặng nề và cũ kỹ, khu mỏ hôm nay dường như trở nên đông đúc và sống động hơn thường lệ, như thể cả nơi này đang dần thức giấc sau một giấc ngủ dài.
Cả ba, Ren, Yuna và Nautilus, lặng lẽ tiến vào khu mỏ, chỉ để lại tiếng bước chân vọng lại giữa những vách đá lạnh.
Ren đi sau cùng, chậm hơn một nhịp, khoảng cách giữa cậu và hai người phía trước dần kéo dài như một vết nứt khó lấp.
Nautilus thỉnh thoảng ngoái nhìn, ánh mắt phức tạp, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Yuna thì vẫn im lặng, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, không một lần quay lại.
“Hôm nay, chúng ta sẽ săn đám Dơi hang.” Nautilus nói, giọng cậu có chút ngập ngừng, như thể đang thử thách sự mới mẻ trong việc dẫn dắt nhóm, một điều không hề dễ dàng đối với cậu.
Thường thì, Ren là người lên kế hoạch, đề ra những nhiệm vụ và phân chia công việc.
Nhưng hôm nay, không khí xung quanh họ có gì đó khác biệt.
Ren chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo, dường như đã rút lui vào một không gian riêng biệt.
Yuna cũng vậy, im lặng và dường như không mấy muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.
Và thế là Nautilus, dù không muốn, đành phải gánh vác phần công việc còn lại.
“Tôi cũng đã thu thập thông tin về những khu vực an toàn. Dù quái vật ở đó không nhiều.” Cậu nói, cố gắng tạo chút không khí trong khi lời nói của mình như lặng lẽ rơi vào khoảng không.
Nautilus khẽ thở dài, cảm giác căng thẳng vẫn đeo bám trong không khí, nhưng cậu vẫn tiếp tục bước đi, dẫn đường cho nhóm.
Chỉ khi họ vừa ngoặt vào một góc rẽ, những bóng hình quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt.
“Ồ, không ngờ lại gặp các cậu ở đây.” Diavel lên tiếng, ánh mắt anh không giấu được sự ngạc nhiên, nhưng cũng đầy tán thưởng.
Thường thì, sau những gì đã xảy ra, người ta sẽ cần ít nhất vài ngày để ổn định lại, tránh xa công việc săn bắn hay những nhiệm vụ nguy hiểm trong khu mỏ.
Đặc biệt là với ba người này. Họ không chỉ lạc vào những tầng sâu hơn của mỏ mà còn phải bỏ chạy khỏi những con quái vật tàn bạo.
Vậy mà, sau khi được nhóm Diavel giúp đỡ để thoát khỏi mối nguy hiểm hôm qua, sáng nay họ lại quay lại đây, không chút ngần ngại.
Diavel nở một nụ cười đầy khó đoán, như thể đang tự hỏi mình phải gọi hành động của họ là dũng cảm hay... ngu ngốc.
Biểu cảm ngạc nhiên, bất ngờ lần lượt hiện lên trên khuôn mặt của cả ba người, Nautilus, Yuna và Ren.
Nautilus cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi thấy người quen xuất hiện, như thể không khí căng thẳng xung quanh bớt đi phần nào.
Cậu không hẳn là vui mừng, nhưng ít nhất, có người để dựa vào trong khoảnh khắc này.
Yuna lại mang một biểu cảm khác, ánh mắt cô nhìn Diavel và nhóm của anh, không giấu được sự ngưỡng mộ.
Cảm xúc này không phải sự say mê thông thường mà là một sự đồng điệu về lý tưởng.
Dù chỉ mới gặp họ, cô có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa nhóm và lý tưởng cháy bỏng trong đôi mắt Diavel.
Có thứ gì đó trong cách họ làm việc, cách họ sống, khiến Yuna cảm thấy họ gần gũi, như một hình mẫu mà cô không thể không kính trọng.
Còn Ren, khác với hai người kia, trong mắt cậu là sự pha trộn khó tả, gần gũi nhưng cũng xa lạ, một cảm giác bất an, như thể cậu đang dần để mất một phần nào đó của mình.
Cảm giác ấy, không phải do Diavel hay nhóm của anh gây ra, mà là thứ mà cậu tự cảm nhận sâu trong tâm hồn.
Tuy nhiên, Ren không thể phủ nhận sự ngưỡng mộ đối với Diavel. Anh ta có một sự tự tin mạnh mẽ, từng lời nói, từng hành động đều rõ ràng và chính trực.
Cậu cảm nhận được sức mạnh từ sự kiên định đó, thứ mà Ren có phần thiếu sót.
“Xin chào, chúng tôi cũng không ngờ lại gặp các anh ở đây.” Nautilus đáp lại, ánh mắt lướt qua những người đứng sau Diavel.
Lind vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, đôi mắt của anh ta không giấu vẻ tự tin, như thể mọi thứ đều thuộc về mình.
Shivata đứng gần đó, nụ cười nhàn nhã trên khuôn mặt như thể mọi chuyện chỉ là một phần của cuộc sống mà anh ta đã quen.
Còn Chest, chàng trai trẻ, có lẽ chỉ hơn tuổi của cả ba một chút, luôn mang theo chiếc balo khổng lồ, trông như thể không gì có thể làm anh ta khuất phục, dù chỉ là một chuyện nhỏ.
Cả ba đều toát lên sự khác biệt rõ rệt, nhưng lại là những thành viên không thể thiếu trong nhóm.
Đôi mắt xanh đậm của Diavel liếc qua ba người, như thể anh đã hiểu rõ họ định làm gì hôm nay.
Anh ta mở lời, giọng nói chắc chắn nhưng đầy cảnh báo. “Đừng để mình lại lạc như hôm qua nữa nhé. May mắn không phải lúc nào cũng ở bên chúng ta.”
Nautilus đứng sững, ánh mắt lập tức tránh đi, cậu ta không thể không cảm thấy xấu hổ trước lời nhắc nhở của Diavel.
Yuna, dù vẫn mang chút ngượng ngùng, bất ngờ lên tiếng. “Cảm ơn anh và mọi người vì đã giúp đỡ chúng tôi ngày hôm qua,” giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, chứa đựng sự biết ơn chân thành.
Diavel khẽ gật đầu, không có gì lớn lao, chỉ là một việc anh ta cảm thấy cần phải làm. “Đó là việc tôi phải làm.” Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút do dự, như thể suy nghĩ về điều gì đó chưa nói hết.
Cuối cùng, anh cất lời, giọng trầm hơn, đầy sự chăm sóc. “Để an toàn hơn, nếu các cậu không phiền, có thể đi săn cùng chúng tôi. Dù tiền và kinh nghiệm sẽ bị chia ra, nhưng ít nhất chúng ta sẽ an toàn hơn.”
Có chút im lặng, như thể tất cả ba người đang cân nhắc lời đề nghị, nhưng sự thật là trong lòng mỗi người đều cảm nhận được sự khác biệt trong mối quan hệ này.
Cả ba người nhìn nhau, ngạc nhiên rõ rệt. Họ không ngờ Diavel lại mời họ vào đội, một động thái không chỉ là sự bất ngờ mà còn khiến họ tự hỏi liệu có phải có điều gì đó lớn hơn đang ẩn sau lời đề nghị này.
Tuy nhiên, những người ngạc nhiên hơn lại chính là Shivata, Lind và Chest. Họ không thể không nhìn nhau, cảm giác như mọi thứ thay đổi ngay trong khoảnh khắc đó.
Shivata, với nụ cười nhẹ, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Anh hiểu Diavel không phải người làm điều gì mà không có lý do, và chắc chắn anh ta sẽ không mời họ vào đội nếu không nghĩ rằng đây là quyết định đúng đắn.
Diavel không chỉ là một chiến binh xuất sắc, mà còn là một thủ lĩnh tài ba, biết cách nhìn nhận và chọn lựa đồng đội.
Chest, người luôn im lặng và ít nói, không tỏ vẻ bất mãn với quyết định của Diavel. Anh ta cũng gật đầu đồng tình, không có gì phải phản đối.
Nhưng người khiến không khí bỗng trở nên căng thẳng là Lind. Đôi mắt của anh ta lướt qua từng người trong nhóm, ánh nhìn đầy đánh giá và dò xét.
Cuối cùng, ánh mắt của Lind dừng lại ở Ren, kèm theo một tia coi thường không thể che giấu.
Dù vậy, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diavel, Lind không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, có vẻ như anh chấp nhận lời mời của thủ lĩnh mà không nói thêm lời nào.
Họ đã chứng kiến kỹ năng chiến đấu của Yuna và Nautilus, không cần nhiều lời để miêu tả, nhưng sự gọn gàng trong từng động tác là điều không thể phủ nhận.
Khác biệt rõ rệt với những người chơi khác mà nhóm Diavel từng gặp, những người chỉ loay hoay t·ấn c·ông một cách vụng về hoặc quá phức tạp.
Họ quá tập trung vào việc lên cấp hay tìm kiếm trang bị mạnh mẽ hơn. Họ có sức mạnh, nhưng liệu sức mạnh ấy có thực sự là tất cả?
Diavel không nghĩ vậy.
Đối với anh, sự hiệu quả và sự ăn ý trong chiến đấu mới là điều quan trọng nhất, và Yuna cùng Nautilus đã thể hiện điều đó một cách rõ ràng.
Ren nhìn hai người bạn của mình, ánh mắt phức tạp đầy suy tư. Mặc dù không nói ra, cậu biết rằng lời đề nghị của Diavel thật sự rất hợp lý.
Có thêm đồng đội, đặc biệt là với nhóm Diavel, đồng nghĩa với sự an toàn hơn.
Với sự hiểu biết và sức mạnh của nhóm này, họ có thể tiến sâu hơn vào những khu vực nguy hiểm, đối mặt với những con quái vật mạnh mẽ và làm quen với những thử thách mới.
Ánh mắt của Yuna và Nautilus nhìn về phía Ren khiến cậu hơi giật mình, nhưng cũng như một lời khẳng định không cần nói ra. Cậu hiểu họ đang nghĩ gì.
Ren nhẹ nhàng gật đầu, sự đồng ý trong hành động của cậu rõ ràng.
“Chúng tôi rất vui lòng.” Yuna lên tiếng, bước lên một bước và nhìn thẳng vào Diavel, ánh mắt đầy sự quyết tâm.
Diavel nghe thấy câu trả lời, nở một nụ cười nhẹ, nhưng chỉ trong tích tắc, sự nghiêm túc lại quay trở lại với anh.
Anh hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước.
“Mọi người có thể suy nghĩ lại. Nhưng trước khi chúng ta tiến hành, tôi cần phải nói rõ một điều.” Anh ta dừng lại một chút, đôi mắt của Diavel trầm tĩnh và không chút do dự. “Mục tiêu của nhóm chúng tôi không chỉ đơn giản là sống sót và khám phá những khu vực xa hơn.”
Anh ta bước lại gần một chút, quan sát kỹ từng người trong nhóm, như thể muốn chắc chắn rằng họ hiểu trọng trách mà họ đang chuẩn bị gánh vác. “Chúng tôi nhắm đến một mục tiêu lớn hơn, chúng tôi muốn đánh bại con Boss tầng đầu tiên. Và không chỉ là tầng đầu tiên, mà còn cả những tầng sau nữa.”
Không khí trở nên nặng nề hơn, ánh mắt của Diavel trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. “Việc này cực kỳ nguy hiểm. Tôi muốn các cậu suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.”
Cả đoạn đường hầm bỗng trở nên im lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trên những viên đá lạnh lẽo. Mọi ánh mắt đều hướng về nhau, nặng trĩu suy tư. Rồi, một giọng nói đầy nội lực, kiên quyết của Yuna vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó.
“Chúng tôi đồng ý.”
Nghe thấy lời tuyên bố ấy, trái tim của Yuna đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng lại mang một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Mục tiêu của Diavel, dù có phần khác biệt với những gì cô từng nghĩ đến, lại đồng điệu đến lạ.
Chỉ cần con boss ở tầng đầu tiên b·ị đ·ánh bại, liệu sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy hy vọng rực cháy từ đó?
Liệu sẽ có bao nhiêu người dám đứng lên, cầm v·ũ k·hí, và chiến đấu cùng nhau để vươn tới một tương lai khác?
Ánh mắt của cô trở nên sáng lên, đôi tay siết chặt thanh kiếm bên hông. Cảm giác đó, sự quyết tâm và niềm tin, đã trở thành động lực thúc đẩy cô tiến về phía trước.