Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 186: Những kẻ muốn thay đổi số phận

Chương 186: Những kẻ muốn thay đổi số phận


Diavel khẽ gật đầu, ánh mắt xanh đậm của anh như một mặt hồ sâu thẳm, chợt ánh lên tia sáng mờ mịt giữa bóng tối.

Đó không chỉ là sự hài lòng, mà còn là một dạng thừa nhận, như thể anh đã nhìn thấy trước được kết quả này từ lâu.

Một phần trong anh dường như luôn tin tưởng rằng cô gái kia sẽ không quay lưng với cơ hội, rằng cô sẽ đứng lên, chọn con đường đầy hiểm nguy này mà không hề do dự.

Khẽ nhấc cằm, Diavel cất giọng, trầm thấp nhưng vang dội trong không gian chật hẹp của đường hầm:

"Vậy thì..." anh nói, từng từ như găm vào lòng người. "Chào mừng các cậu... đến với hàng ngũ của những kẻ muốn thay đổi số phận."

Lời tuyên bố ấy, đơn giản nhưng đầy sức nặng, như một lời thề âm thầm vang lên giữa lòng đất sâu thẳm.

Không khí xung quanh dường như biến đổi theo từng tiếng vang ấy. Cái lạnh ẩm ướt và sắc nhọn của đá vụn bỗng chốc dịu lại.

Trong bóng tối đặc quánh của mỏ quặng cũ kỹ, dường như có thứ gì đó vô hình đang nhen nhóm, một đốm lửa nhỏ, chập chờn nhưng kiên cường, thắp sáng niềm hy vọng bị c·hôn v·ùi từ lâu.

Nautilus đứng im lặng một lúc, như thể những lời kia đang ngấm dần vào máu thịt cậu.

Đôi vai gầy khẽ run, nhưng rồi, bàn tay cậu siết lại thành nắm đấm, siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch.

Cậu gật đầu, một cái gật đầu nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm. Không cần phải nói lời nào, chỉ hành động ấy thôi cũng đã đủ để tuyên bố: Tôi sẽ bước tiếp.

Yuna vẫn đứng thẳng người, bàn tay đặt lên chuôi kiếm bên hông như muốn khẳng định sự lựa chọn của mình.

Ánh mắt cô ánh lên tia sáng mãnh liệt, không phải sự bốc đồng, mà là sự quả quyết đến từ tận đáy lòng.

Ren, chậm rãi, bước tới bên hai người bạn của mình. Tiếng bước chân cậu vang lên khẽ khàng giữa đường hầm rộng lớn, nhưng trong đầu Ren, nó lại như tiếng trống dội từng nhịp, hòa cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Mỗi bước đi như xé toạc lớp sương mù đang bao phủ tâm trí cậu suốt từ sáng đến giờ.

Cậu dừng lại, đứng sát bên họ. Một khoảnh khắc lặng im kéo dài. Trong đôi mắt Ren, thoáng qua một ánh nhìn lạc lõng, một vệt nhòe mơ hồ của tiếc nuối, như thể cậu đang với tay qua tấm gương nứt, chạm vào hình ảnh của một điều gì đó sắp trượt khỏi tầm tay.

Nhưng rồi, Ren thở ra. Một hơi dài, nhẹ như gió. Cậu gật đầu.

Đó không phải cái gật đầu cho ai khác, không phải để trấn an Yuna, không phải để chứng minh điều gì với Nautilus.

Mà là cho chính cậu. Như thể sau tất cả, cậu cuối cùng cũng đã thừa nhận rằng, mình vẫn muốn tiếp tục.

Không phải vì nghĩa vụ. Không vì nợ nần. Mà vì một điều gì đó đang âm ỉ cháy lên trong tim, ngọn lửa mà cậu tưởng đã lụi tàn từ lâu.

Và như một phản ứng dây chuyền, ngọn lửa ấy lan ra.

Điều đó, thật kỳ lạ, gần như l·ây n·hiễm, nhưng không phải thứ bệnh tật hủy hoại, mà là một cảm xúc trái ngược: niềm tin. Hy vọng. Sự sống động.

Một điều gì đó rực cháy hơn cả sợ hãi.

Ren ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Yuna và Nautilus. Trong đôi mắt ấy, là sự kiên định. Là thứ ánh sáng chưa từng có trong trận chiến đầu tiên của họ. Là một sự quyết tâm không thể bị dập tắt, dù chỉ mới được nhóm lên.

‘Vì họ, và cả vì chính mình...’

Ren không biết bao lâu nữa thì tất cả sẽ vỡ vụn. Nhưng cậu biết, ngay lúc này, mình phải bước tiếp cùng họ. Phải là người đồng hành, chứ không chỉ là cái bóng dõi theo phía sau.

Cậu nuốt khẽ một tiếng thở khác, rồi đưa mắt đi chỗ khác, như trốn tránh chính mình.

‘Có lẽ… mình nên xin lỗi.’

Không phải bây giờ. Nhưng sớm thôi.

Diavel liếc nhìn từng người một, ánh mắt nghiêm cẩn nhưng đầy tin tưởng.

Anh giơ cao thanh kiếm, mũi kiếm lóe sáng dưới thứ ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đuốc treo thưa thớt trên vách đá.

"Vậy thì… đi thôi." anh dõng dạc. "Con đường phía trước còn rất dài. Nhưng lần này..."

Diavel ngừng lại, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi "...chúng ta sẽ không còn đơn độc nữa."

Âm thanh những bước chân bắt đầu vang lên, từng bước một, rồi dần hòa vào nhau thành một nhịp điệu trầm ổn và mạnh mẽ.

Bóng dáng của nhóm người, mới có, cũ có, dần hòa làm một.

Và trong lòng đường hầm lạnh giá, thứ ánh sáng nhỏ bé kia, tuy mong manh, nhưng vẫn kiên trì cháy bùng lên, báo hiệu sự khởi đầu của một hành trình không ai trong số họ có thể ngờ tới.

....

Đường hầm ngoằn ngoèo như một mê cung khổng lồ, uốn lượn theo cách không một bản đồ nào có thể thể hiện trọn vẹn.

Mỗi bước chân dội lại tiếng vang kéo dài trong bóng tối, lặp đi lặp lại, như tiếng vọng từ một linh hồn cũ chưa được siêu thoát.

Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc bập bùng trên tay các thành viên trong nhóm, hắt lên vách đá những bóng người đổ dài, méo mó, như những chiếc bóng đang sống cuộc đời riêng biệt, một vũ điệu lặng câm của bóng tối và ánh sáng, của hy vọng và nỗi sợ.

Khi họ đi ngang qua một lối rẽ tối om, Ren liếc nhìn ngọn đuốc trên tay Chest, ánh sáng vàng ấm hắt lên nửa khuôn mặt của anh chàng trầm lặng ấy, khiến anh ta trông như một thanh niên hướng nội. Không kìm được sự tò mò, Ren khẽ hỏi:

“Anh Chest… tại sao lại dùng đuốc? Mấy viên pha lê phát sáng dễ mang theo hơn mà, lại chẳng tắt giữa đường.”

Chest quay sang, chớp mắt như thể vừa được kéo ra khỏi một dòng suy nghĩ sâu xa. Anh chậm rãi trả lời, giọng trầm như tiếng đá va vào đá:

“Vì tôi đang luyện kỹ năng chế tạo.”

Ren hơi khựng lại một chút, chưa hiểu ngay.

“Chế tạo… đuốc á?”

“Ừ.” Chest gật đầu, giơ cây đuốc trong tay lên như một minh chứng sống. “Tôi làm hàng tá cây như thế này. Gỗ thì nhặt quanh là đủ, đá lửa dễ tìm. Mỗi lần chế tạo là một chút điểm kinh nghiệm. Lâu dần sẽ lên cấp.”

Ren chớp mắt. Cậu chưa từng nghĩ ai đó lại chăm chỉ theo kiểu… kỳ lạ đến vậy. “Nhưng dùng pha lê vẫn tiện hơn mà?”

Chest nhún vai. “Pha lê đắt. Còn đuốc… đôi khi dùng được như v·ũ k·hí.”

“Vũ khí?”

“Ừ. Có lần tôi quật trúng một con dơi đang lao xuống, nó b·ốc c·háy rồi bay tán loạn, đám còn lại cũng hoảng chạy theo. Cũng từng đốt cháy vài con nhện con. Ánh lửa khiến mấy thứ nhỏ nhỏ ấy sợ.”

Ren khẽ nhíu mày, không rõ là vì sự nghiêm túc hay tính thực dụng trong câu trả lời của Chest.

“Chỉ là tôi không muốn phí phạm.” Chest đáp, rồi quay đầu đi tiếp, đuốc trong tay vẽ thành một vệt sáng ngắn trong bóng tối.

Ren đảo mắt nhìn lên bản đồ hệ thống, thứ duy nhất giúp cậu và nhóm bạn từng lần thoát khỏi những lần lạc đường trước đó.

Nhưng lần này, bản đồ mở ra những nhánh đường rối rắm, phức tạp như một bộ rễ c·hết đan xen chằng chịt, chúng không sống, nhưng cũng không cho phép ai dễ dàng thoát ra.

Còn tệ hơn, nhiều đường cụt hiện lên như những ngón tay bị chặt cụt, lạnh lẽo và vô hồn.

Vậy mà phía trước, Diavel vẫn bước đi mà không một chút ngập ngừng.

Như thể anh ta đã đi qua nơi này hàng trăm lần, hoặc ít nhất, anh sở hữu một trực giác siêu nhiên, thứ giúp anh đọc được những chi tiết nhỏ nhất trên vách đá, nền đất, những khe nứt tưởng chừng vô nghĩa.

Ren không thể chắc đó là kinh nghiệm, hay sự quan sát tỉ mỉ, hoặc là… điều gì khác.

Nhưng cậu không thể rời mắt khỏi dáng người ấy, thẳng tắp, tựa một mũi giáo hướng về phía trước không chút dao động.

Ngay sau lưng Diavel là Lind, người lạnh lùng với ánh mắt sắc như dao, rồi đến Shivata, người giờ đã khác so với lúc họ nói chuyện, anh ta trông nghiên túc và sắc bén, không nói một lời nào.

Ren bước giữa Yuna và Nautilus, không ai nói gì, không một lời thì thầm nào vượt qua được lớp không khí dày đặc trong hầm. Cả nhóm cứ thế tiến bước, nhịp chân đồng đều như một nghi lễ thầm lặng.

Thỉnh thoảng, họ đi ngang qua những khu vực đổ nát, nơi những cột đá khổng lồ từng đỡ cả trần hầm đã gãy đổ, đè lên những lối đi và tạo thành các đoạn đường hẹp đến mức họ phải nối đuôi nhau, như những kẻ hành hương lạc lối trong bóng tối.

Không ai lên tiếng. Không cần phải lên tiếng.

Những tiếng thở khẽ, tiếng bước chân giẫm lên đất vụn, tiếng kim loại cọ nhẹ vào vỏ kiếm, tất cả đã là minh chứng cho sự hiện diện và sống sót của họ trong nơi lạnh lẽo này.

Và rồi, họ tiến sâu hơn vào trong.

Khu vực này, không giống với phần hang động tự nhiên họ từng lạc vào. Có điều gì đó... khác biệt. Kỳ lạ. Lặng lẽ. Cổ xưa.

Ren chợt nhận ra mình đang bước trên một con đường đá được lát phẳng, hai bên đường là những rìa đá được đẽo gọt tỉ mỉ, không thể là do tự nhiên hình thành.

Cậu ngẩng lên, thấy những cột đá đứng thẳng như di tích của một nền văn minh đã bị c·hôn v·ùi trong lòng đất từ hàng trăm năm trước.

‘Có ai từng sống ở đây sao?’ Câu hỏi đó vang lên trong đầu Ren, rồi bị tiếng đá lăn nhỏ xíu dưới chân mình đè xuống.

Cậu vội hạ mắt nhìn. Bề mặt con đường phẳng, nhưng đã rạn nứt nhiều chỗ.

Có những chỗ nhìn như cũ kỹ và mục nát, một bước sai thôi, cũng có thể khiến cả nhóm rơi xuống một tầng hầm sâu hơn, tối hơn, hoặc tệ hơn, không có đường ra.

Ren siết chặt tay cầm kiếm, mím môi lại.

Lúc này không phải lúc để ngẩng đầu mơ mộng.

Mỗi bước chân đều là một canh bạc, và cậu phải tỉnh táo.

“Mục tiêu của chúng ta là săn những con Kobold quanh đây.” Diavel lên tiếng, giọng anh vững chãi vang vọng giữa những bức tường đá lạnh lẽo.

Anh chậm rãi liếc nhìn quanh một vòng, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc từng gương mặt, từng cử động nhỏ. Dường như anh đang muốn khắc sâu hình ảnh của từng người đồng đội mới vào trí nhớ của mình, hay cũng có thể là đang âm thầm đo lường quyết tâm trong mắt họ.

“Chúng tôi đã dò thám khu vực này trước đó.” Diavel tiếp tục, giọng điệu dứt khoát. “Biết rõ những chỗ Kobold xuất hiện nhiều... và quan trọng hơn, biết chỗ nào tương đối an toàn để chiến đấu.”

Một nhịp im lặng ngắn bao phủ, chỉ có tiếng lửa đuốc thi thoảng nổ lách tách trong bóng tối.

“Điều đó không có nghĩa là không có nguy hiểm.” Lind xen vào, giọng anh ta lạnh lùng như dao cắt. “Nếu mất cảnh giác, chỉ một đòn thôi cũng đủ m·ất m·ạng.”

Ren khẽ siết chặt chuôi kiếm bên hông. Không ai cần phải nhắc lại cái giá của một giây lơ đễnh ở nơi này.

Diavel gật đầu trước lời nhắc nhở của Lind, rồi nhìn thẳng về phía trước, nơi bóng tối còn dày đặc hơn.

“Nhưng chúng ta không đơn độc. Hãy chiến đấu cùng nhau, và chúng ta sẽ tiến xa hơn bất cứ ai khác.”

Một vài người khẽ gật đầu, không ai lên tiếng phản đối.

Trong cái lạnh của đá và cái im lặng của lòng đất, giữa những con đường tối tăm, mầm mống của một niềm tin mỏng manh đang nhen nhóm.

Chương 186: Những kẻ muốn thay đổi số phận