Chương 188: Bền Bỉ Hơn Lưỡi Gươm
Không khí trong đường hầm vẫn nặng mùi khói, mồ hôi và những vệt máu giả pixel chưa kịp tan biến.
Dưới ánh lửa lập lòe, nền đất gồ ghề loang lổ những vệt đỏ thẫm như những vết sẹo âm thầm.
Nhưng ngoài những dấu vết đó, xung quanh họ giờ đây chỉ còn sự tĩnh lặng nặng nề.
Diavel hạ thấp thanh kiếm, lướt mắt một vòng, rồi nghiêng đầu ra hiệu. "Tạm thời dừng lại tại đây. Kiểm tra trang bị và hồi phục."
Cả nhóm lập tức giãn ra thành một vòng tròn nhỏ. Shivata, với bộ giáp thép nhẹ, phủ đầy những vết xước, ném chiếc khiên nặng và thanh kiếm xuống đất.
Trông anh ta có vẻ kiệt sức khi phải cố sử dụng cả hai thứ này cùng một lúc, âm thanh kim loại vang vọng, kéo dài giữa lòng hầm như nhắc nhở rằng nơi này vẫn còn nguy hiểm rình rập.
Chest cúi xuống lục lọi túi vải, lấy ra những cuộn băng gạc xám xịt, xếp thành một chồng nhỏ.
Mảnh vải thô ráp dính lấm tấm bụi đất, trông chẳng khác gì vật dụng của những người lính hành quân lâu ngày, cách xa mọi tiện nghi.
Ren nhận lấy một cuộn từ tay Chest, thoáng cau mày.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một bình hồi phục, thứ nước thần kỳ với ánh sáng nhạt đặc trưng, nhưng thứ trong tay cậu chỉ là vài vòng vải sờn.
"Quấn chỗ b·ị t·hương lại," Chest nói, giọng dứt khoát như không chấp nhận thắc mắc.
Anh ta đưa thêm cho Yuna và Nautilus, ánh mắt lướt qua từng người để kiểm tra nhanh tình trạng.
Yuna do dự, siết nhẹ cuộn băng trong tay. "Không dùng bình hồi phục sao?"
Chest chỉ khẽ cười, tiếng cười khô khốc trong không gian u tối. "Nếu không phải sắp c·hết, chẳng ai lãng phí potion ở đây cả.
Một bình hồi phục cấp thấp ngoài tiệm đủ khiến ví tiền thủng lỗ, trong khi băng gạc thế này chỉ tốn vài đồng Cor để tự chế."
Ren nhíu mày, những mảnh ghép lộn xộn trong đầu dần ráp lại.
Cậu nhớ lại những buổi tối trong quán trọ, những người chơi ngồi tỉ mẩn chế tạo, đan vải, pha chế từng lọ nhỏ, hóa ra, đó không phải vì sở thích, mà vì sự sinh tồn lạnh lùng.
Bên cạnh, Nautilus cũng khẽ "ồ" lên, vẻ mặt bừng tỉnh. Cậu ta cúi đầu, vụng về quấn băng quanh cổ tay đang sưng đỏ, môi mím chặt như cố giấu đi cơn đau.
Chest vừa buộc vết cắt nơi cánh tay mình vừa nói thêm, giọng bình thản như đang kể về chuyện thường nhật: "Càng lên cao, chế tạo càng dễ dàng. Khi ấy, không chỉ có băng gạc mà cả thuốc hồi máu tự pha chế cũng rẻ hơn gấp mấy lần so với ngoài tiệm. Đội đi săn không thể lúc nào cũng vung tiền mua được."
Ren lặng lẽ gật đầu, cảm giác như một cánh cửa thực tại khác vừa mở ra. Thế giới này không phải chỉ cần chiến đấu giỏi là đủ, sự bền bỉ, sự toan tính, và cả sự tiết kiệm khắc khổ nữa, tất cả đều là v·ũ k·hí.
Cậu ngồi xuống một tảng đá thấp, cẩn thận kiểm tra thanh kiếm đã mẻ đôi chút ở phần lưỡi.
Ánh sáng đỏ mờ mịt từ ngọn đuốc lấp lóa trên lưỡi kiếm, soi rõ những vết xước chằng chịt như mạng nhện, những vết tích âm thầm của từng đòn giao chiến.
Ren nghiêng nhẹ thanh kiếm trong tay, cau mày. Độ bền đã sụt giảm đáng kể. Dù Black Fang vốn có chỉ số bền bỉ nổi trội, nó rõ ràng không được thiết kế cho những trận chiến kéo dài triền miên như thế này.
Cậu lướt tay dọc theo sống kiếm, cảm nhận từng vết nứt nhỏ mà mắt thường khó thấy.
Kỹ thuật rèn của những thợ thủ công ở đây... Ren khẽ nhếch môi. So với tiệm rèn mà cậu thường lui tới ở Thị Trấn Khởi Đầu, những sản phẩm này vẫn thiếu đi sự tinh tế cần thiết.
Thông số độ bền thì đã được vá víu cẩn thận, giữ cho cây kiếm chưa đến mức sụp đổ.
Nhưng Ren biết, sự gia cố ấy chỉ là bề ngoài, thực chất, từng điểm yếu đang âm thầm ăn mòn thanh kiếm, khiến chỉ số tụt dốc nhanh hơn nhiều so với những gì bảng trạng thái hiển thị.
Cậu khẽ thở dài, cảm giác nặng nề dâng lên trong lồng ngực. Ngón tay siết chặt chuôi kiếm thêm một nhịp, trước khi Ren ngẩng đầu, đưa ánh mắt sang những người đồng đội đang lặng lẽ chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Xung quanh, những người còn lại cũng đang bận rộn với việc kiểm tra dây đeo, mài lại cạnh v·ũ k·hí, buộc chặt v·ết t·hương.
Chẳng ai lên tiếng, chỉ có tiếng lửa lách tách và tiếng thở nặng nhọc hòa lẫn trong không khí đặc quánh.
Yuna đang chăm chú thắt nút băng quanh cổ tay, đôi mày khẽ chau lại. Nautilus thì vừa buộc vừa lén liếc nhìn Ren, như thể lấy cậu làm hình mẫu cho động tác của mình.
Phía trước, Diavel đứng thẳng, ánh sáng xanh nhạt từ bản đồ phụ trợ hắt lên gương mặt anh ta, tạo thành một viền sáng mỏng quanh đường nét cương nghị.
Anh ta không buộc băng, không kiểm tra trang bị, chỉ lặng lẽ quan sát, như một vị tướng đang đọc vị con đường trước mặt mình.
Bầu không khí giữa những bức tường đá thô ráp như đông cứng lại, một khoảnh khắc mong manh trước khi cơn bão quét tới.
Những v·ết t·hương được quấn chặt, những thanh kiếm lại được siết trong tay, và những ý chí, dù mệt mỏi, vẫn không hề lay chuyển.
"Nghe đây." Giọng Diavel vang lên, trầm và sắc, xé toạc bầu không khí nén chặt như lưỡi dao lạnh.
Mọi người theo bản năng dựng thẳng lưng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía anh ta.
"Phía trước có hai lối rẽ," Diavel tiếp tục, không để khoảng lặng kéo dài. "Bên trái dẫn tới khu sâu hơn, khả năng cao xuất hiện rất nhiều bẫy....
Bên phải đi thẳng tới....khu vực của một con Boss...”
“Nhưng, con Golem đang ngủ say đó, không phải là vấn đề suy nhất, khi những tên tính nhỏ hơn xuất hiện với tần suất dày đặc.
Rủi ro lớn hơn, nhưng nếu vượt qua được, chúng ta sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực."
Anh dừng lại, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt lấm tấm bụi và mồ hôi. Từng cái gật đầu đáp lại, dứt khoát, không lời.
"Khoan đã," Nautilus bất giác cất tiếng, đôi chân khựng lại một nhịp. Đôi mắt cậu ánh lên sự ngờ vực không giấu được, hàng mày nhíu chặt.
"Anh vừa nói... phía trước có dấu hiệu của Boss," cậu nhắc lại, giọng thấp xuống, như thể đang tự kiểm tra lại từng từ.
Một khoảng ngập ngừng thoáng qua, sự do dự rõ ràng trong cách cậu nắm chặt chuôi kiếm đến trắng khớp tay.
"Vậy..."
Nautilus liếc nhìn Diavel, rồi dời ánh mắt qua các thành viên kỳ cựu, Shivata, Chest, Lind.
"Các anh đã từng chiến đấu với nó chưa?"
Hầm mỏ lặng ngắt. Chỉ còn tiếng bước chân chậm rãi pha trộn với tiếng gió rít nhẹ qua những khe nứt giữa đá.
Một khoảnh khắc dài, không ai trả lời ngay. Rồi Diavel, vẫn giữ nguyên bước đi, khẽ liếc qua vai, ánh mắt sắc lạnh.
"Điều đó thật tồi tệ."
Câu trả lời ngắn gọn, cứng như đá tảng.
Nautilus thoáng khựng người, nhưng Diavel không dừng lại để giải thích.
Không một ai dừng lại. Họ cứ thế tiến bước, như những bánh răng đã ăn khớp, dù biết trước mặt có thể là vực sâu.
Ren cảm thấy lòng mình siết lại, cậu bắt gặp Yuna cũng khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, ngón tay xiết chặt dây đeo v·ũ k·hí.
Có quá nguy hiểm hay không khi chọn con đường đó để vượt qua?
Ren siết chặt chuôi kiếm theo phản xạ, cảm nhận rõ những mảnh da chai cứng cọ vào vỏ bọc da thô ráp.
Dù không ai lên tiếng, không ai tỏ vẻ do dự, nhưng sự căng thẳng đang len lỏi giữa họ, nặng như sương đọng trên ngực.
Diavel quét mắt nhìn quanh, như thể đọc thấu sự lo lắng đang dần lan ra giữa những gương mặt xung quanh.
Anh ta cất giọng, trầm và dứt khoát, "Chúng ta chưa cần phải đối đầu với con Golem."
Câu nói nhẹ nhàng ấy, trái ngược hoàn toàn với áp lực đang treo lơ lửng trong lòng hầm tối.
"Đi vòng sẽ an toàn hơn, nhưng đổi lại... quái vật sẽ đông hơn."
Không cho bất kỳ ai thời gian ngẫm nghĩ, Diavel giơ tay ra hiệu, cổ tay nghiêng nhẹ, chỉ thẳng về phía Shivata và Chest.
"Hai người tiên phong," anh ra lệnh, "dùng khiên và v·ũ k·hí của mình chắn những con quái tiên phong."
Ánh mắt Diavel chuyển động chậm rãi, lướt qua từng khuôn mặt như đang cân nhắc từng mảnh ghép của đội hình.
"Những người còn lại, kết thành đội hình mũi nhọn. Không ai được rời vị trí, dù chỉ nửa bước."
Đến lượt Ren, Yuna và Nautilus, ánh mắt Diavel thoáng dừng lại, nặng hơn, sâu hơn. "Ba người mới," anh nói, không trách móc, cũng chẳng cần giải thích.
"Giữ tuyến giữa. Nếu cảm thấy không trụ nổi, lùi về sau ngay. Không chần chừ. Không tự chuốc lấy rủi ro."
Ren siết chặt thanh kiếm, ngón tay trắng bệch dưới lớp vải quấn. Cậu không giận dữ, cũng không bất mãn.
Chỉ là, trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa "họ" và "cậu" như được khắc sâu thêm một lần nữa, mảnh mai, lạnh lẽo, và đau âm ỉ như vết cứa không thể chữa lành.
Không cần thêm lời nào, Diavel rút kiếm. Một đường chém chéo xé gió, lạnh buốt, ánh thép lóe lên sắc như một lời cảnh báo không thành tiếng.
"Di chuyển."
Không hô hào. Không cổ vũ. Chỉ còn mệnh lệnh lạnh như băng, dội xuống lòng hầm như tiếng chuông khai chiến.
Ngay lập tức, cả đội hình vận động.
Những bước chân đồng loạt nện xuống nền đá ẩm, vang vọng thành tiếng động trầm đục, mỗi nhịp bước như một nhịp trống nặng nề gõ vào lồng ngực.
Ngọn đuốc trong tay Chest chao đảo theo nhịp di chuyển, ánh lửa đỏ cam quét lên những vách tường nứt nẻ, phản chiếu những vết xước xưa cũ hằn sâu vào bề mặt kim loại, những vết sẹo lặng lẽ của lòng đất đã mỏi mòn chịu đựng.
Ren hòa vào dòng người, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn bám chặt chuôi kiếm như níu lấy một điểm tựa duy nhất.
Phía trước, bóng lưng của những chiến binh khác kéo dài trong ánh sáng chập chờn, những cái bóng không run rẩy, không lùi bước.
Giữa tiếng kim loại khẽ chạm vào giáp, giữa những nhịp thở dồn dập, Ren cảm thấy mình đang tiến gần đến một lằn ranh vô hình.
Không chỉ là ranh giới của trận chiến, mà còn là ranh giới mong manh giữa sống sót, và trở thành một phần của thế giới này.
Ngay phía trước, giữa bóng tối dày đặc, những thanh máu đỏ chót bỗng nhiên sáng lên, tạo thành một dải đường rực rỡ, như vết xước của chính đất đá dưới chân họ.
Cảnh tượng ấy, như thể một lời cảnh báo, rõ ràng và mãnh liệt, dấu hiệu của những sinh vật đã vượt qua và đánh dấu lãnh thổ của mình.
Ánh sáng đỏ nhảy múa trong không gian tĩnh lặng, càng làm tăng thêm sự ngột ngạt của không khí.
Diavel dừng lại một nhịp, ánh mắt quét qua những thanh máu chói lọi, rồi khẽ gật đầu.
"Đến rồi," anh nói, giọng trầm thấp, như thể đang cân nhắc mỗi bước tiếp theo.