Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 190: Người Bị Bỏ Lại Sau Cùng

Chương 190: Người Bị Bỏ Lại Sau Cùng


Những ngày trôi qua, sự lặng im giữa Ren, Yuna và Nautilus vẫn không hề thay đổi.

Dù cậu có cố gắng hòa nhập, cười đùa với họ, hay thậm chí tìm kiếm cơ hội để chia sẻ một câu chuyện vui, thì bức tường vô hình vẫn luôn hiện diện giữa ba người.

Mỗi khi Ren mở lời, những lời ấy cứ như thể bị những ánh mắt lạnh lùng của họ đẩy ra, và cậu không biết làm gì hơn ngoài việc im lặng.

Chỉ có những lúc chiến đấu, khi cả nhóm dồn hết sức vào trận chiến, là Ren cảm thấy một phần nào đó của sự kết nối lại quay về.

Nhưng ngay khi trận chiến kết thúc, sự xa cách lại ùa về, như thể một lớp sương mù dày đặc che phủ mọi thứ.

Một ngày, khi cả nhóm đang nghỉ ngơi sau một trận đấu căng thẳng, Ren vô tình bắt gặp Yuna và Nautilus đứng bên nhau, trao đổi vài câu.

Họ cười nhẹ, nhưng cái cười ấy không dành cho cậu, và Ren lại cảm thấy như một người ngoài cuộc.

Cảm giác ấy khiến cậu buồn lòng, tự hỏi liệu họ có còn nhìn cậu như một phần trong nhóm, hay chỉ đơn giản là một người chơi vô danh giữa vô vàn những người khác?

Cảm giác hụt hẫng ấy ngày càng rõ rệt. Ren nhìn họ, tự hỏi mình có còn cơ hội để thay đổi điều gì không.

Cậu muốn mở lời, muốn đưa ra một câu xin lỗi chân thành, nhưng ngay khi định nói, lại có một tiếng nói trong đầu cản lại: "Có còn ý nghĩa nữa không?"

Cậu ngập ngừng, và rồi ánh mắt của Yuna bắt gặp ánh mắt cậu. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng lại quay đi nhanh chóng, như thể sợ rằng sẽ lỡ để lộ điều gì đó không nên.

Dù vậy, Ren cảm nhận được một chút gì đó trong ánh mắt cô, có phải là sự ngượng ngùng, hay chỉ là sự lảng tránh?

Nautilus đứng gần đó, đôi mắt anh ta vương chút lạnh lùng nhưng lại không phải là sự xa cách rõ rệt như trước.

Cảm giác đó khiến Ren không biết phải làm gì. Cậu muốn bước lại gần, muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ rằng mọi thứ chỉ càng l·àm t·ình hình trở nên tồi tệ hơn.

Ren nhận ra rằng mình đang đứng giữa một ngã rẽ. Một bên là sự im lặng, một bên là lời xin lỗi mà cậu vẫn chưa đủ dũng khí để thốt ra.

Cậu không biết liệu mối quan hệ này có thể hàn gắn được không, hay là nó đã quá vỡ vụn, không thể sửa chữa.

Nhưng có một điều mà Ren hiểu rất rõ: Cậu sẽ không thể tiến về phía trước, sẽ không thể chiến đấu với những con quái vật này và với chính bản thân mình nếu không thể đối mặt với sự im lặng giữa họ.

Ren hít một hơi dài, nhìn về phía Yuna và Nautilus, cố gắng tập trung để không bị phân tâm.

Nhưng trong lòng cậu, một điều duy nhất còn lại là một câu hỏi không thể trả lời: Liệu cậu có thể mở lời và thay đổi được điều gì không, hay mọi thứ chỉ là một v·ết t·hương quá sâu để chữa lành?

Nhưng dù có thế nào, ngày mới vẫn sẽ đến, thời gian không chờ đợi một ai.

....

Trận chiến chuẩn bị diễn ra trong một không gian ngột ngạt, ánh sáng từ những ngọn đuốc chập chờn hắt lên những vách đá xung quanh.

Không khí u ám, âm u như phản chiếu tâm trạng căng thẳng của cả nhóm.

Diavel đứng đầu, cặp mắt anh sắc bén, dán chặt vào tấm bản đồ khu mỏ.

Mỗi đường nét trên đó dường như đang được phân tích cẩn thận, như thể mọi quyết định có thể thay đổi kết quả trận chiến.

“Chest, cậu xử lý lối vào,” Diavel nói, giọng điềm tĩnh nhưng có một sự sắc bén ẩn chứa bên trong.

Anh không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán chặt vào bản đồ ảo trước mặt như thể chỉ có thế giới này tồn tại. “Shivata, giữ đội hình phía trước. Lind và Nautilus, các cậu tách ra bảo vệ các lối phụ.”

“Yuna, theo chân tôi xử lý những con lạc đàn.”

Ren đứng im lặng ở cuối nhóm, đôi tay thả lỏng bên hông, không nói gì.

Cậu nhìn những gương mặt quen thuộc, nhưng sao lại thấy chúng xa lạ đến thế.

Mỗi người trong nhóm đều nhận nhiệm vụ rõ ràng, từng người đều có vai trò quan trọng, từ Chest đến Shivata, Lind, Yuna và Nautilus, tất cả đều được tin tưởng.

Còn Ren… chỉ đứng đó, chờ đợi.

Chờ đợi một nhiệm vụ, chờ đợi một lời giao phó, một sự công nhận rằng cậu vẫn còn có giá trị trong nhóm này.

Nhưng không có gì. Mọi ánh mắt Diavel hướng về các thành viên khác đều chất chứa sự tin tưởng và kỳ vọng, còn Ren thì chỉ nhận được cái nhìn lướt qua, một sự bỏ quên vô tình hay có thể là cố ý.

Dù là thế nào, Ren cũng cảm nhận được rõ ràng rằng mình không còn là một phần không thể thiếu trong chiến lược của nhóm.

Diavel không cần phải nói gì thêm. Cảm giác ấy đã rõ ràng.

Cậu cảm nhận được nó ngay trong từng giây phút im lặng, khi Diavel không thốt ra một lời phân công cho mình, như thể không biết phải làm gì với cậu.

Điều này chẳng khác gì một sự khước từ ngấm ngầm, một cái nhìn lướt qua thể hiện rõ ràng rằng Ren không còn chỗ đứng trong cuộc họp này, không còn vai trò trong cuộc chiến này.

Ren chỉ đứng đó, không một từ ngữ, không một nhiệm vụ, và cậu biết rõ, cậu không thể khiến Diavel cảm thấy thoải mái khi phải tìm một chỗ cho mình trong chiến lược này.

Ánh sáng từ những ngọn đuốc bập bùng chập chờn, chiếu vào từng đường nét trên khuôn mặt Diavel, làm nổi bật vẻ quyết đoán và tập trung của anh.

Mỗi lệnh anh đưa ra đều đầy tự tin, như thể anh đã phân tích hết mọi chi tiết trong đầu từ lâu.

Nhưng dù ánh sáng có loang loáng thế nào, Diavel vẫn không ngừng nhìn vào bản đồ, không hề bị phân tâm.

Từng lệnh được phát ra, từng nhiệm vụ được giao cho những người trong nhóm, và Ren chỉ đứng đó, lặng lẽ, không một lời. Cảm giác vô hình của sự thừa thãi dần bao trùm cậu.

Diavel tiếp tục công việc của mình, dường như không để ý đến sự im lặng của Ren, cho đến khi anh đột ngột gọi tên cậu.

“Ren.” Giọng anh lạnh lùng, nhưng cũng chứa đựng một chút bất ngờ, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Ren giật mình, ngẩng lên nhìn, thoáng chút ngạc nhiên.

Cậu vừa mới bị bỏ qua, sao lại gọi mình? Cảm giác mơ hồ và kỳ lạ dâng lên trong cậu.

“Cậu…” Diavel dừng lại, khẽ nhíu mày, mắt anh đảo qua một lượt đội hình trước mặt. Cảm giác như anh đang tìm kiếm một chỗ nào đó, một vị trí nào đó cho Ren, nhưng không tìm được.

Diavel luôn có khả năng đánh giá đúng những nhân tố trong đội của mình, một tài năng bẩm sinh mà anh có từ khi còn nhỏ.

Điều này đã giúp anh rất nhiều trong việc xây dựng chiến lược, chọn lựa những người phù hợp với từng nhiệm vụ. Nhưng với Ren, anh không thể xác định được vị trí chính xác.

Diavel nhìn lại, cố gắng tìm ra cách tốt nhất để sử dụng Ren. Nhưng trong lòng anh biết, dù có cho Ren vào vị trí nào đi nữa, điều đó cũng chẳng thay đổi được kết quả gì.

Không phải vì Ren yếu kém, ngược lại, cậu ta rất toàn diện, gần như là một người chơi có thể làm được mọi thứ.

Diavel không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng điều khiến anh bối rối là sự thiếu hụt kiến thức trò chơi của Ren.

Nếu không phải vì điều đó, Diavel chắc chắn Ren đã là một Beta tester, một người có kinh nghiệm sâu sắc, và có thể giúp nhóm rất nhiều.

Nhưng giờ đây, Diavel chỉ có thể nhìn cậu như một quân bài chưa được sử dụng đúng cách.

“Ở lại phía sau. Chắc chắn không để ai bị kẹt lại,” Diavel nói, giọng vẫn như vậy, không mắng mỏ, không khuyến khích, nhưng rõ ràng là không hề cần thiết phải giải thích gì thêm.

Một yêu cầu.

Ren đứng ngẩn ra một lúc, cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong lòng. Lệnh của Diavel không phải là sự tin tưởng.

Không phải là một phần quan trọng của chiến lược. Cậu như một bóng ma trong đội hình, không được để ý đến, chỉ là người giữ gìn phần sau cùng, phòng thủ.

Cảm giác đó lấp đầy cậu, như một v·ết t·hương âm thầm chảy máu nhưng không thể nhìn thấy.

Yuna, người đứng gần đó, bất ngờ lên tiếng khi thấy Ren không di chuyển, chỉ đứng im lặng.

“Cậu ổn không?” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại như một sự quan tâm chân thành, khiến Ren có chút bối rối.

Ren nhanh chóng gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng giấu đi cảm giác bị bỏ rơi. “Ừ, tôi ổn,” cậu trả lời, nhưng giọng nói của mình không hề chắc chắn như vậy.

Yuna nhìn Ren một lúc lâu, đôi mắt cô không giấu nổi sự lo lắng. Dường như cô muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng, không thể tìm ra lời.

Đôi môi cô khẽ nhúc nhích như muốn thốt lên một câu, nhưng rồi lại im lặng, ánh mắt bối rối lướt qua cậu trước khi cô quay đi.

Sau một giây do dự, Yuna bước nhanh về phía nhóm, không quay lại.

Từng bước chân cô dồn dập trên nền đất lạnh, vang lên như một nhịp đập cô đơn trong không gian tĩnh lặng của cuộc chuẩn bị.

Ren đứng im, quan sát mọi người xung quanh, những gương mặt đầy căng thẳng và quyết tâm.

Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân rộn ràng của nhóm, nhưng chẳng cảm nhận được sự kết nối nào với họ. Mọi thứ dường như mờ nhạt dần, như một bức tranh không còn rõ nét.

Cảm giác đó dâng lên trong lòng Ren, không thể phủ nhận được nữa: Yuna và Nautilus không còn như trước.

Dù Yuna đã hỏi thăm cậu, nhưng sự thân thiết mà họ từng có giờ chỉ còn là dư âm của quá khứ.

Cái nhìn của cô ấy không còn chứa đựng sự ấm áp, và những cử chỉ quan tâm, những lời nói chia sẻ như xưa, giờ đây trở thành những khoảng lặng mơ hồ.

Những khoảnh khắc gần gũi mà cậu từng có với Yuna và Nautilus giờ đã bị khoảng cách vô hình xóa nhòa.

Cả hai giờ đã gắn kết với nhóm, với những chiến binh khác mà Diavel tin tưởng hơn.

Điều này khiến Ren cảm thấy mình như một người thừa, không còn đóng góp được gì vào những chiến lược đang dần hình thành trước mắt.

Diavel tiếp tục phân công nhiệm vụ cho từng người, giọng anh đều đặn, lạnh lùng. Không một ánh mắt nào hướng về phía Ren.

Không một lời hỏi thăm, không một sự chú ý nào dành cho cậu. Tất cả mọi người đều đã có nhiệm vụ của riêng mình, còn Ren chỉ có thể đứng im lặng, như một phần của nền, chẳng có ai quan tâm đến sự có mặt của cậu.

Cảm giác bị bỏ lại, bị lãng quên trong một đám đông những chiến binh dày dạn kinh nghiệm khiến Ren càng thêm chìm trong sự cô đơn. Cậu không còn là một phần của đội hình, không còn là một mảnh ghép quan trọng trong chiến thuật.

Mọi thứ như một cái bóng mờ nhạt, xa dần.

Ren cắn chặt môi dưới, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác hụt hẫng đang dâng lên trong lòng.

Nhưng điều đó lại chỉ khiến cậu nhận ra một sự thật đau đớn: Cậu chỉ là một người thừa trong chiến đấu này, không có gì hơn.

Không có đóng góp, không có vai trò, chỉ là một người đi theo sau, lặng lẽ và vô hình.

Cuối cùng, Diavel hạ lệnh, giọng anh lạnh lùng: "Di chuyển." Không một lời động viên, không một sự khích lệ.

Mệnh lệnh đến như một sự kết thúc, không còn chút không gian cho sự tham gia hay những lời khuyên.

Cả nhóm bắt đầu di chuyển, và Ren, không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể lặng lẽ bước theo sau, hòa vào bóng tối của đường hầm.

Cậu không còn là người đứng giữa đội hình, không còn là một phần quan trọng trong chiến lược. Cậu chỉ là người theo sau, mờ nhạt và không có dấu ấn.

Chương 190: Người Bị Bỏ Lại Sau Cùng