Chương 192: Một Bước Ra Ngoài Vòng Tròn
Sau trận chiến căng thẳng, cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi, trước khi tiếp tục tiến sâu vào những lối đi chật hẹp của khu mỏ.
Tiếng thở gấp gáp quyện vào tiếng bước chân nặng nề, vẽ nên bức tranh tàn dư của một trận chiến kịch liệt.
Họ đã chiến thắng, nhưng cái giá phải trả là sự cạn kiệt về thể lực lẫn tinh thần.
Sự sắc bén, sự hăng hái lúc đầu giờ chỉ còn là dư âm mờ nhạt, nhường chỗ cho sự mệt mỏi trĩu nặng bám vào từng cử động.
Không khí xung quanh đặc quánh mùi đất ẩm và sắt gỉ. Hơi ẩm lạnh lẽo bốc lên từ lòng đất, mỗi bước chân lại vang vọng dài trong những lối đi tối tăm, như thể bóng tối đang nuốt chửng lấy họ.
Diavel vẫn đứng vững, lưng thẳng, dáng vẻ vững vàng như một cột trụ không thể lay chuyển giữa dòng hỗn loạn.
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua những gương mặt đồng đội, những con người đã cùng anh vượt qua trận chiến vừa rồi.
Sự mệt mỏi hiện rõ trên từng khuôn mặt, bờ vai trĩu nặng, ánh mắt đượm vẻ nặng nề.
Nhưng trong đáy mắt ấy vẫn le lói thứ ánh sáng không chịu tắt, ý chí muốn tiếp tục, muốn tiến xa hơn nữa.
Ren ngồi phệt xuống nền đá lạnh buốt, lưng tựa vào vách mỏ, cố gắng ép từng hơi thở nặng nhọc ra khỏi lồng ngực đang bỏng rát.
Mỗi lần hít vào, cậu có cảm giác như ngực mình đang b·ị đ·âm xuyên bằng một lưỡi kiếm rực cháy.
Lâu lắm rồi, Ren mới lại đối mặt với cảm giác này, sự mệt mỏi nguyên thủy, thô ráp, gặm nhấm cơ thể từng chút một sau một trận chiến liên tục không có lấy một khoảnh khắc ngơi nghỉ.
Cậu siết chặt thanh kiếm đang đặt ngang đùi, lòng bàn tay run nhẹ. Mồ hôi lạnh thấm đẫm lớp giáp, thấm cả vào từng thớ cơ đang căng cứng vì kiệt sức.
Không ai lên tiếng. Trong bóng tối nặng nề, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, tiếng kim loại khẽ va vào nhau mỗi khi ai đó chỉnh lại v·ũ k·hí, những thanh âm nhỏ bé, nhưng vang lên như những hồi chuông báo hiệu một điều gì đó đang dần thay đổi.
Sau khi cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ, Diavel tiếp tục dẫn họ tiến vào sâu hơn, bước chân của anh ta chậm rãi và không thiếu phần cảnh giác.
Như thể đang cân nhắc điều gì đó, nhưng không ai hỏi gì nhiều.
Đoàn người dừng lại ở một ngã rẽ sâu hun hút để bàn bạc hướng đi tiếp theo, Ren nhận ra mình không còn được gọi tới như trước.
Diavel chỉ khẽ nghiêng người, trao đổi nhanh với Lind và Chest, những cái tên quen thuộc đã từng sát cánh bên anh ta trong suốt những trận chiến đầu tiên.
Họ đứng gần nhau, cúi đầu bàn luận, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bản đồ ảo trong menu cá nhân của Diavel.
Một vài cái gật đầu. Một vài câu nói ngắn gọn. Chiến thuật được định đoạt nhanh chóng, gọn gàng, như thể tất cả đã nằm trong dự liệu từ lâu, và Ren hoàn toàn bị gạt ra ngoài.
“Ren,” Diavel cất giọng, ngắn gọn và lạnh lùng, như đọc ra một chỉ thị được sắp đặt sẵn. “Đi theo nhóm sau. Giữ vững tuyến hậu, phòng trường hợp bị t·ấn c·ông từ phía sau.”
Không một lời giải thích. Không một tia do dự hay bận tâm.
Đôi mắt từng ánh lên sự tin tưởng mỗi khi nhìn về phía Ren, giờ chỉ còn là một cái liếc hờ hững, rồi nhanh chóng quay đi như thể cậu chỉ là một mắt xích nhỏ, có cũng được, không cũng chẳng sao.
Ren lặng lẽ gật đầu, không hỏi gì thêm. Cậu lùi về phía sau đoàn, nơi bóng tối trở nên dày đặc hơn, bủa vây từng hơi thở.
Mỗi bước chân vang lên lẻ loi trong hành lang trống trải, như nhấn chìm cậu sâu hơn vào một khoảng cách vô hình đang mở rộng giữa mình và phần còn lại của nhóm.
Không còn những lời kêu gọi, không còn những cái nhìn dò hỏi hay tin cậy trước mỗi quyết định.
Ren không còn là người gợi ý chiến thuật, cũng không còn là người được kỳ vọng sẽ xoay chuyển cục diện.
Những thứ từng thuộc về cậu, cơ hội, trách nhiệm, niềm tin, giờ đây đã lặng lẽ trôi qua tay cậu, như cát bụi qua kẽ ngón tay, không cách nào níu giữ.
Giữa ánh sáng leo lét từ những cây đuốc, cậu bước đi trong lặng lẽ, mang theo một cảm giác rỗng không nặng nề hơn cả bộ giáp trên người.
Ren có thể nhìn thấy họ phía trước, sát cánh bên nhau, trao đổi nhanh từng chiến thuật nhỏ, mà không cần đến mình.
Cậu không nổi giận, cũng chẳng buồn phản kháng. Thứ cảm xúc duy nhất còn sót lại chỉ là một nỗi trống trải lạnh buốt.
Như thể mình đã trở thành một cái bóng không tên, một linh hồn lặng lẽ theo sau một đoàn người mà mình từng mơ được là một phần trong đó.
.....
Tối đó, cả nhóm dựng trại trong một hốc đá rộng, một góc trú ẩn tạm thời giữa lòng khu mỏ lạnh lẽo.
Ánh lửa bập bùng hắt lên những bức tường đá thô ráp, vẽ thành những vệt bóng đen vặn vẹo chập chờn.
Tiếng củi khô nổ lách tách đều đều trong bầu không khí nặng nề mùi đất ẩm và kim loại rỉ.
Ren ngồi tách hẳn ra một góc, tựa lưng vào vách đá lạnh ngắt.
Cánh tay ôm lấy đầu gối kéo cao, cậu nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang nhảy múa, để mặc cho ánh sáng vàng cam nhuộm lên gương mặt những đường nét mệt mỏi.
Cách đó vài mét, cả nhóm tụm lại quanh đống lửa. Tiếng cười và giọng nói vang lên, không quá náo nhiệt nhưng đủ để xua bớt phần nào cái rét buốt tràn ngập trong lòng khu mỏ.
Shivata đang khoa tay múa chân, kể lại bằng giọng đầy kịch tính về cách mình "một mình đối đầu với ba Kobold cùng lúc" hồi chiều.
“Thật đấy! Ba con một lúc!” Shivata cười lớn, vung tay lên, suýt hất đổ cả nồi nước đang đun. Chest vội chụp lấy, la lên:
“Ê ê, bình tĩnh! Đừng g·iết c·hết bữa tối của tụi này!”
Cả đám phá lên cười. Ngay cả Yuna và Nautilus cũng bật cười, một tiếng cười ngắn nhưng rất thật.
Ren nhếch môi, cố gắng mỉm cười theo, nhưng nụ cười chỉ nửa vời, méo mó.
Trong lúc cậu ngồi đó, ánh mắt Yuna lướt qua. Một cái nhìn ngập ngừng, rồi cô mỉm cười, một nụ cười xã giao, lịch sự đến mức đau lòng.
Nautilus cũng vậy. Cậu ta gật đầu nhẹ về phía Ren, cái gật đầu mang theo một sự vụng về không giấu được.
Ren nhìn họ, trong lòng trống rỗng.
Trước đây, mỗi buổi tối như thế này, Yuna thường rủ cậu ngồi cùng, hỏi han những chuyện nhỏ nhặt không đầu không cuối.
Nautilus thì sẽ bám lấy, líu lo kể về những phát hiện ngốc nghếch trong ngày. Họ từng... là một nhóm nhỏ, một góc yên bình giữa thế giới hỗn loạn.
Bây giờ, cậu chỉ là người ngoài cuộc.
Ren nắm chặt gấu áo mình, móng tay cắm vào da thịt qua lớp vải. Không đau. Không có cảm giác. Chỉ còn lại sự nặng nề bóp nghẹt lấy lồng ngực.
Phía đống lửa, Chest chia thịt khô cho từng người. Khi đi ngang qua Ren, anh ta đưa một miếng ra, mỉm cười thân thiện.
"Ăn chút đi, cậu cũng mệt mà."
Ren lắc đầu, cố gắng để giọng mình không run:
"Không sao. Tôi không đói."
Chest nhún vai, không hỏi thêm, rồi quay đi. Không ai để ý. Không ai ép buộc. Chỉ còn Ren ngồi lại một mình, với tiếng bụng cồn cào và sự tĩnh lặng lạnh giá.
Khi mọi người vừa ăn xong, Lind vỗ vỗ tay lấy sự chú ý, giọng dõng dạc vang lên giữa khoảng không lạnh buốt.
"Ngày mai, chúng ta sẽ băng qua khu vực đá sụp. Mặt đất ở đó rất bất ổn, chỉ cần một bước lệch thôi cũng có thể bị mắc kẹt. Mọi người nhớ đi sát đội hình, đừng tự ý tách ra, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi, thưa ‘đội trưởng tập sự’!" Chest lè lưỡi trêu, rồi làm bộ nghiêm trang mà chẳng che giấu nổi vẻ giễu cợt.
Tiếng cười rộ lên. Ai đó còn đập nhẹ vào vai Chest, hùa theo. Lind chỉ nhướng mày, khoanh tay trước ngực, liếc xéo Chest với ánh nhìn pha chút bất lực:
"Ờ, dù có học theo phong cách của đội trưởng thật đấy, thì anh…" Chest kéo dài giọng, nháy mắt lém lỉnh, "…vẫn chỉ bắt chước được cỡ một phần mười thôi."
"Thằng này…" Lind lầm bầm, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, nhưng không buồn tranh cãi thêm.
Bên kia đống lửa, Yuna chồm người tới, giọng nhỏ nhẹ:
"Vậy... chúng ta có cần chia thành nhóm nhỏ không? Đi chung hết chắc khó kiểm soát lắm."
Diavel chống cằm, ánh mắt lướt qua đám người tụ tập quanh lửa, trầm ngâm vài giây rồi khẽ gật:
"Ừ, chia nhỏ sẽ linh hoạt hơn...hai người một đội nhé, Lind cùng Shivata. Chest, cậu lo nhóm với Nautilus."
Lind và Chest cùng gật đầu, không cần thêm lời giải thích.
“Nhóm còn lại sẽ là tôi và Yuna...”
Một khoảng lặng rất ngắn. Ren ngẩng lên, cảm nhận rõ ánh mắt Diavel đang rà soát đội hình, rồi thoáng dừng lại nơi mình.
Chỉ thoáng thôi. Một khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi, đủ để Ren hiểu.
"Thêm cả Ren nữa, còn lại để tôi lo," Diavel nói tiếp, giọng đều đều, như thể chẳng có bất kỳ lỗ hổng nào trong kế hoạch.
Ren ngồi bất động. Cậu biết mình vừa bị gạt ra, nhẹ nhàng và hoàn hảo đến mức không ai có thể gọi tên.
Không một ai hỏi thêm. Không một ai nhắc đến chuyện Ren sẽ vào nhóm nào. Chỉ có tiếng lửa nổ lách tách lấp đầy khoảng trống giữa họ.
Shivata vươn vai, huýt sáo:
"Vậy quyết rồi ha! Để ngày mai còn đạp nát tụi quái cho bõ công ăn hành hôm nay!"
Tiếng cười rộ lên lần nữa, lấn át cả nỗi nghẹn nơi lồng ngực Ren. Cậu siết chặt vạt áo, gắng nặn ra một nụ cười mờ nhạt, nhưng chẳng ai quay lại để thấy.
Yuna cúi đầu xuống, như thể cô cũng nhận ra, nhưng không biết phải nói gì. Nautilus chạm nhẹ vào tay cô, thầm thì gì đó. Cả hai cùng im lặng.
Ren muốn cười. Thật sự. Một tràng cười lớn, vang dội giữa cái hốc đá lạnh lẽo này. Nhưng cậu chỉ cúi đầu thấp hơn, chôn mặt mình vào hai cánh tay gầy guộc, giấu đi biểu cảm đang vỡ vụn.
Thật kỳ lạ. Cậu đã từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng, tất cả sẽ ổn. Rằng nếu cậu chiến đấu hết sức, nếu cậu chịu đựng đủ lâu, thì mọi người sẽ lại quay về như trước.
Nhưng rõ ràng... không phải vậy.
Không phải họ cố tình xa lánh cậu. Họ chỉ... đã quen với cuộc sống không có cậu.
Và chính cậu cũng không còn biết mình nên đứng ở đâu, nói gì, hay tồn tại như thế nào cho đúng nữa.
Ngọn lửa cạn dần. Mọi người lần lượt ngả lưng, tiếng thở chậm rãi và tiếng gió lạnh rít qua những khe đá hoà làm một.
Ren vẫn ngồi đó, không nhúc nhích.
Trên đầu của cậu, chỉ là vòm của khu mỏ với những lớp đá lạnh lẹo, chúng cổ xưa, và bí ẩn như chứa đựng một bí mật nào đó đợi người ta khám phá.
Trong bóng tối ấy, Ren khẽ thì thầm, không dành cho ai khác ngoài chính mình.
"...Xin lỗi."
Lời nói trôi đi, tan vào khoảng không, chẳng ai nghe thấy. Cũng chẳng ai cần nghe.
Ren tự hỏi, nếu ngày mai cậu biến mất, liệu có ai sẽ gọi tên mình? Liệu... còn ai nhớ ra rằng cậu từng tồn tại trong nhóm này không?
Cậu nhắm mắt lại, để mặc cho cơn buồn ngủ lẫn những đợt gió lạnh xâm chiếm cơ thể mình, như thể... muốn bản thân tan vào bóng tối nơi đây, không để lại dấu vết nào.