Chương 193: Khoảng cách sau lưng
Sáng hôm sau, họ tiến vào khu vực đá sụp, một vùng đất t·ang t·hương, nơi từng chiến trận và thời gian tàn phá đã để lại những dấu ấn đậm nét.
Mỗi bước đi như xuyên qua một v·ết t·hương chưa lành của thế giới, nơi đất đai bị xé rách, tan hoang bởi những đợt chiến đấu ác liệt.
Họ băng qua những con đường đổ nát, những mảng đá vỡ vụn lởm chởm dưới chân, như những vết nứt trên mặt một cơ thể khổng lồ đ·ã c·hết.
Khu vực này, sâu trong lòng mỏ, từng là một điểm giao thoa của những thế lực bí ẩn, giờ chỉ còn là mảnh đất hoang tàn.
Ren dám chắc chắn về điều này, bởi trên suốt đoạn đường đi, khi nhóm càng tiến sâu hơn vào trong khu vực mà ngay cả những người thợ lão luyện cũng chưa dám đặt chân, có những điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.
Dưới lớp đất đá nứt nẻ, những dấu vết của một quá khứ xa xôi dần lộ ra, như thể chúng không hề muốn bị quên lãng.
Những tàn tích bị c·hôn v·ùi trong bóng tối hàng thế kỷ, nhưng vẫn kiên cường vươn lên, như một lời nhắc nhở về những gì đã từng tồn tại ở đây.
Những cột đá khổng lồ, có vẻ như được ghim sâu vào trong lòng đất từ một thời đại huy hoàng nào đó, vươn cao đầy uy nghi, mặc dù nhiều chỗ đã bị vỡ vụn, bị thời gian và đất đá bào mòn.
Chúng không phải là những công trình bình thường, mà giống như những dấu tích của một nền văn minh đã bị xóa bỏ, quên lãng bởi chính sự im lặng của đất mẹ.
Những bức tượng đổ nát nằm ngổn ngang, vỡ vụn thành những mảnh cát mịn, mờ nhạt và tàn phai theo thời gian.
Khuôn mặt của những vị thần hay chiến binh, giờ chỉ còn là những mảng đá trơ trọi, không còn linh hồn, không còn ý nghĩa.
Những bức tượng này không chỉ là nghệ thuật, mà là dấu hiệu của sự vĩ đại đã từng tồn tại, giờ chỉ còn là cái bóng mờ của một thời kỳ b·ị đ·ánh mất.
Và rồi, những bức tranh và những ký hiệu kỳ lạ mà Ren bắt gặp thoáng qua, vẽ nên một câu chuyện mà cậu không thể hiểu hết, nhưng có thể cảm nhận được.
Những hình ảnh như bị xóa nhòa, những hình vẽ sắc nét nhưng đầy uẩn khúc, như thể chúng muốn kể về một cuộc chiến tàn khốc mà không bao giờ có lời giải thích.
Các ký hiệu giống như những ký tự cổ xưa, không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào mà Ren đã từng biết, ẩn chứa điều gì đó mà ngay cả trí tuệ của cậu cũng không thể nắm bắt.
Những dấu vết này không hẳn là sự phát hiện, mà là một lời mời gọi vào một bí mật nào đó mà cả thế giới đều cố tình lãng quên.
Nhưng dường như, chẳng ai trong nhóm để ý nhiều đến những điều này.
Mọi người cứ tiếp tục bước đi, ánh mắt và sự chú ý của họ luôn căng thẳng, tập trung vào những nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh.
Không ai ngừng lại để nghiên cứu những tàn tích này, không ai đặt câu hỏi về chúng.
Họ chỉ lo sợ những khe nứt sâu, những mảnh đá sắc nhọn rình rập, và những bước đi cẩn trọng trong một khu vực không hề thân thiện.
Những gì nằm ngoài tầm với của sự hiểu biết đơn giản bị bỏ qua.
Nếu có ai chú ý, có lẽ chỉ có Diavel. Thỉnh thoảng, khi không ai để ý, ánh mắt anh ta lại lướt qua những bức tượng vỡ, những ký hiệu phai nhạt trên tường đá.
Như thể anh ta có thể nhìn thấy thứ gì đó mà người khác không thể. Một sự tò mò ngầm, một nhận thức mơ hồ về những gì đang bị giấu kín dưới lớp bụi thời gian.
Nhưng anh ta không bao giờ lên tiếng, không bao giờ hỏi. Có lẽ vì anh ta biết rằng, trong một thế giới nơi sự sống và c·ái c·hết đều là những điều quá đỗi mơ hồ, thì có những câu hỏi mà không ai muốn trả lời.
Mỗi vết nứt đều mang một vẻ đáng sợ riêng, dài ngoằng, như thể bị những móng vuốt khổng lồ xé toạc ra.
Không chỉ làm nứt đất mà còn xé nát cả không gian, thời gian, khiến người ta cảm nhận được sự u ám ẩn chứa trong từng khe đá ấy.
Những v·ết t·hương trên lòng đất này, không phải là những v·ết t·hương có thể lành lại dễ dàng.
Từng khe nứt sâu thẳm, chứa đựng sự c·hết chóc, rải rác khắp mọi nơi, như những cái bẫy ẩn giấu, cản trở mỗi bước di chuyển của họ.
Những khoảng trống ấy không chỉ là vật lý, mà còn là cảm giác đè nén, như thể đất đá và không khí nơi đây muốn nuốt chửng họ, làm họ biến mất vào bóng tối.
Địa hình xung quanh gồ ghề, lởm chởm với những mảng đất yếu, lỏng lẻo, như thể sẵn sàng sập xuống bất cứ lúc nào, nuốt trọn mọi thứ trên đường đi.
Mọi thứ ở đây đều không ổn định, không an toàn, và bất cứ ai bước vào đây đều không thể nào cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Những khe nứt sâu hun hút, từ đó phả lên những đợt hơi nóng ngột ngạt, mang theo mùi ẩm mốc, mùi của đất đá hoang tàn và thứ mùi rỉ sét của kim loại đã bị bỏ quên từ lâu.
Không khí đặc quánh, lấp đầy bởi bụi đá mù mịt, tràn ngập mọi ngóc ngách, khiến từng hơi thở trở nên khó khăn và ngột ngạt.
Mọi thứ đều bám vào cơ thể, như muốn nhắc nhở rằng sự sống nơi đây thật mong manh, dễ vỡ.
Chỉ mới đặt chân vào, Ren đã cảm thấy một sự cô lập nặng trĩu, âm ỉ lan ra từ trong lồng ngực, không thể dứt ra.
Cảm giác như thể mình là một hạt cát nhỏ bé, lạc lõng trong một thế giới quá lớn và quá tăm tối, nơi không có chỗ cho sự yếu đuối.
Cậu cảm nhận được sức nặng của những bước chân không có mục tiêu rõ ràng, lạc lõng trong một không gian c·hết, nơi mọi thứ đều chìm trong sự vô vọng.
Mỗi bước đi, Ren càng cảm thấy mình như đang rời xa tất cả những gì mình từng biết, những người từng gắn bó.
Sự cô đơn không đến từ việc không có ai bên cạnh, mà là cảm giác mình không còn là một phần của nhóm nữa.
Khi đội hình tách ra, Lind, Shivata và Chest dẫn đầu, ra hiệu cho những người khác bá·m s·át.
Yuna và Nautilus nối đuôi ngay sau, từng bước chắc chắn, đồng bộ như những mắt xích của một sợi xích thống nhất.
Còn Ren...
Một câu lệnh ngắn gọn đẩy cậu lùi về tuyến sau, cùng vài người chơi cấp thấp đang chật vật giữ thăng bằng trên nền đất rung rinh.
“Bảo vệ...phía sau” Diavel nói.
Một nhiệm vụ đơn giản đến mức gần như là một sự lãng quên có chủ đích.
Ren nắm chặt chuôi kiếm.
Cậu gật đầu, không phản đối, không hỏi han.
Chỉ lặng lẽ bước chậm lại, để khoảng cách giữa mình và những người từng song hành càng lúc càng xa hơn.
.....
Bầu không khí trong khu vực đá sụp đặc quánh lại khi một đợt quái vật mới tràn lên từ dưới những khe nứt sâu hoắm.
Đất đá rung chuyển dưới những bước chân nặng nề của sinh vật, và tiếng gầm gừ, tiếng xé gió của chúng vang vọng khắp không gian. Mùi máu và kim loại rỉ xộc lên nồng nặc.
Tiếng Diavel hô lớn vang vọng khắp chiến trường:
"Đội A, chặn chính diện! Đội B, đánh cánh phải! Tuyến sau, giữ vững vị trí!"
Ren rút kiếm, lòng bàn tay lạnh ngắt khi chạm vào chuôi. Cảm giác quen thuộc của kim loại giờ đây không còn mang lại sự tự tin mà cậu từng có.
Nó giống như một vật dụng, một công cụ cần thiết trong chiến đấu, nhưng không còn là một phần của cậu nữa.
Cậu nhìn đồng đội lao lên phía trước, những dáng người nhanh nhẹn, dứt khoát, đồng bộ như một khối thống nhất.
Mỗi bước họ tiến lên như một cơn bão, cuốn đi mọi thứ trên đường đi.
Còn cậu, chỉ đứng sau, giữa những người chơi tân thủ với khuôn mặt hoảng loạn, run rẩy.
Một con Hollow Fang, sinh vật nửa linh cẩu, nửa quái vật, thân mình gầy gò nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, bất ngờ xé rách phòng tuyến phía trước.
Con quái vật lao về hướng Ren đang đứng với tốc độ và sự điên cường hãm sâu trong đôi mắt đục ngầu.
Ren phản ứng theo bản năng. Cậu lướt lên, không cần nghĩ ngợi.
Một đường kiếm gọn ghẽ chém vào sườn con Hollow Fang.
Máu pixel màu đỏ phun tung tóe, những mảnh vụn nhỏ như tàn lửa vụn bắn ra không khí. Con quái vật rống lên, gồng mình phản công, đôi mắt dữ tợn quay về phía cậu.
Ren nghiêng người tránh cú vồ, kéo thanh kiếm lai phía sau.
Vung kiếm ra lần nữa, lần này mũi kiếm cắm thẳng vào gáy quái vật, kết thúc nó trong nháy mắt.
Con Hollow Fang ngã gục xuống đất, vỡ vụn thành những đám mảnh nhỏ, tan biến vào không gian.
Không ai quay đầu nhìn lại cậu, những người ở phía trước vẫn đang bận rộn với cuộc chiến của mình, lao vào chiến đấu với tốc độ và sự chính xác như một cỗ máy đã được lập trình.
Những cú chém sắc bén, những đòn đánh mạnh mẽ không ngừng diễn ra, nhưng không một ai trong số họ dừng lại, dù chỉ một lần, để nhìn về phía sau, nơi Ren vẫn đang đứng.
Cậu hiểu, họ cũng đang vất vả chiến đấu, mồ hôi và máu hòa lẫn, không có thời gian để lo lắng cho bất kỳ ai ngoài chính mình.
Nhưng điều đó không làm cậu bớt cảm thấy lạc lõng. Chỉ đơn giản là chẳng có ai quay lại, không một ánh mắt trao cho cậu dù chỉ là một cái liếc nhìn, chỉ để xác định xem cậu có ổn không.
Chỉ có Ren, đứng đó, thở hổn hển, tay siết chặt chuôi kiếm, máu quái vật vẫn đang tan biến trong không khí, như những dòng bụi hồng ngọc sáng đỏ li ti, lấp lánh trong ánh sáng mờ mịt của chiến trường.
Từng giọt máu pixel nhỏ xuống, bám vào bề mặt thanh kiếm, nhưng cảm giác ấy không mang lại cho cậu chút tự hào hay thỏa mãn nào.
Nó chỉ là những mảnh vụn nhỏ nhoi, chẳng đủ để lấp đầy cái khoảng trống trong lòng cậu.
Cậu không cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, không cảm thấy mình có ý nghĩa hơn.
Cảm giác duy nhất là một sự trống vắng kỳ lạ, một thứ gì đó nặng nề dâng lên trong lồng ngực, như thể chính bản thân mình đang dần bị lãng quên.
Ngay lúc ấy, từ xa, một tiếng reo vang lên:
"Hay lắm, Nautilus!"
Ren giật mình ngẩng đầu. Bên phía sườn phải, Nautilus vừa hạ gục một con quái vật lớn hơn gấp đôi, thanh kiếm của cậu ta vung lên, từng nhát cắt mạnh mẽ, chính xác.
Chest, Yuna, và cả Lind đều quay lại vỗ vai cậu ta, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhuốm bụi, ánh mắt đầy sự tán dương và niềm tự hào.
Ren nhìn cảnh đó, như một bức tranh sặc sỡ tràn đầy ánh sáng và nhận ra mình đã bị đẩy hẳn ra ngoài ranh giới vô hình mà mình từng thuộc về.
Như một bóng ma, cậu đứng lặng, lùi lại phía sau, dù chỉ mới vài giây trước đó, mọi thứ vẫn còn ràng buộc cậu với nhóm.
Một lũ Hollow Fang khác ập đến từ phía sau, lao vào trong khi những người chơi mới hét lên, tan vỡ đội hình.
Lúc này, mọi thứ dường như lại trở về với hỗn loạn. Ren nghiến răng, không còn thời gian để suy nghĩ.
Cậu lao vào.
Không cần ai ra lệnh. Không chờ ai công nhận.
Kiếm của cậu trở thành tấm khiên. Từng đường chém đều đặn, chính xác, không màu mè.
Từng nhát kiếm quét qua không khí, rồi đâm thẳng vào những cơ thể quái vật đang xông tới.
Một mình Ren cầm chân ba, bốn con Hollow Fang cùng lúc, dùng thân mình che chắn cho những người phía sau.
Cậu không nghĩ đến việc thắng hay thua, chỉ biết rằng, lúc này, nếu cậu không ngăn chúng lại, sẽ có người phải trả giá.
Tay cậu rách toạc. Những vết cắt ngang dọc không còn là nỗi đau, mà là một phần của trận chiến, như thể chúng là dấu hiệu của sự tồn tại duy nhất trong khoảnh khắc này.
Chân cậu trĩu nặng, như thể mỗi bước đi đều phải đè lên cả thế giới. Nhưng Ren không dừng lại.
Cậu chiến đấu. Cậu bảo vệ.
Vì nếu không còn được bước bên cạnh ai, thì ít nhất... cậu vẫn có thể bảo vệ họ từ trong bóng tối.