Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Lại nhận sư phụ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Lại nhận sư phụ.


Tâm trạng Trọng Lâm khi gặp lại Trần Chiến rất rối bời. Hắn không biết phải đối diện thế nào! Người này, từ tên, võ học cho đến hình dạng, đều khá giống sư phụ của hắn. Nhưng cách biệt hai thế giới, sư phụ hắn cũng đ·ã c·hết trước mặt hắn. C·hết không còn xác, chỉ còn lại vài mảnh vụn quần áo. Hắn lấy những mảnh vụn đó làm di vật chôn cất.

"Nói tóm lại, ngươi là Trọng Lâm hay không phải Trọng Lâm?"

"Như vậy là sao?" Trần Chiến thật sự bị ngu người rồi, vấn đề gì thế này. Lúc thì Trọng Lâm Vẫn Tinh, lúc thì Trọng Lâm Địa Tinh, hắn nghe một hồi muốn loạn rồi.

Trần Chiến cảm giác đang bị đùa bỡn. Đệ tử hắn c·hết rồi, một kẻ khác kế thừa di sản của đệ tử hắn, như vậy phải gọi hắn là tổ tông mới phải, nhưng giờ lại tìm cách lươn lẹo. Hắn vốn dĩ đau buồn cho đệ tử, giờ lại gặp một tên họ lươn. Trần Chiến tay đưa lên, thanh trọng kiếm cũng theo đó xuất hiện và lượn vòng quanh người Trần Chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta... ta học được từ sư phụ của ta!" Trọng Lâm như hét lên.

Trần Chiến ánh mắt vẫn lạnh lùng. Thế giới này, người trùng tên người nhiều lắm.

p/s: ta cũng đau đầu nốt =.= nội dung không được như ý muốn lắm. Nhưng vẫn phải lên.

"Tiền bối, ta gọi trường hợp của ta là Nhất Mộng Nhất Kiếp!"

Chương 76: Lại nhận sư phụ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Chiến trọng thương, mất sạch tu vi, phải tu luyện lại từ đầu. Xem như một lần trùng tu, khiến cho thực lực của hắn tăng tiến, nhiều thiếu sót lúc trước, hắn cũng bồi lại đầy đủ. Chỉ là, hắn đã bị tổn thương đến căn bản, đừng nhìn hiện tại hắn mạnh mẽ, nhưng thực chất, tu vi của hắn, có lẽ cao nhất là đạt đến cảnh giới khi hắn tại Vẫn Tinh Động Thiên, không thể cao hơn.

Trần Chiến bỗng cảm thấy đau nhói.

Trọng Lâm như đứng giữa một cơn bão, sát khí làm cho chân của Trọng Lâm run rẩy, không còn theo ý mình, Trọng Lâm ngã xuống đất, run rẩy!

"Ngươi nói, sư phụ như vậy ta có cần phải nhận hay không?" Trọng Lâm ngẩng mặt nhìn Trần Chiến.

"Trọng Lâm ở Vẫn Tinh Động Thiên đ·ã c·hết!" Trọng Lâm hét ầm lên.

Trần Chiến cười cười, hắn hy vọng, một niềm hy vọng dấy lên trong hắn. Tại Địa Tinh, mấy ai biết được, hắn vốn dĩ là người xuyên không. Không phải trọng sinh, Trần Chiến xuyên không!

"Nói láo!" Trần Chiến thét ầm lên.

"Ta..." Trọng Lâm không biết phải nói thế nào.

Trọng Lâm mồ hôi đổ như mưa, lúc này hắn nghiến răng. Cố gắng nói ra từng lời. Nhưng chỉ nói cũng đã khiến hắn cực kỳ mất sức.

Trọng Lâm như muốn khóc thét lên, nhưng hắn không khóc được. Tâm trạng của hắn r·ối l·oạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, ta nói thật, Trọng Lâm của Vẫn Tinh c·hết rồi!" Trọng Lâm nhắc lại.

"Ta không có sư phụ!" Trọng Lâm lắc đầu, tại nơi này, hắn làm gì sư phụ.

Trần Chiến im lặng, hắn nhìn chằm chằm Trọng Lâm. Một chưởng đánh thẳng vào người Trọng Lâm, Trọng Lâm văng ra xa, nhưng cũng chỉ như đuổi muỗi so với thể xác hiện tại của Trọng Lâm.

...

"Trọng Lâm? Tốt lắm, Trọng Lâm, tên cũng trùng hợp."

"Ta biết!" Trần Chiến vẫn lạnh lẽo. "Bởi vì, hắn là đệ tử của ta, ta đến từ Vẫn Tinh Động Thiên!"

"Năm đó, ta như một cô lang, sống trong rừng rậm, không nơi nương tựa, là sư phụ đã cưu mang ta, dạy ta học võ, mang ta ra thế giới bên ngoài, mặc dù chỉ là bị đuổi g·iết, nhưng đó là giây phút ta hạnh phúc nhất! Có sư phụ bên cạnh!"

"Thái Cực Âm Dương Quyết, là độc môn của sư đồ ta, ta muốn biết, tiền bối học được từ đâu!" Trọng Lâm gian nan hỏi.

"Xúi quẩy, dính với tên như ngươi thật phiền phức!" Trần Chiến lắc lắc đầu.

Trần Chiến tay nâng kiếm, một kiếm cách không nhắm thẳng Trọng Lâm phóng tới.

Nếu như vậy, chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là đệ tử hắn xuyên không thành tên này. Hai, đệ tử hắn đ·ã c·hết, truyền thừa của đệ tử hắn được tên này nhận. Hắn hy vọng là trường hợp đầu tiên. Nhưng tỉ lệ quá nhỏ nhoi...

"Nhất Mộng Nhất Kiếp?" Trần Chiến càng đau đầu hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy võ học này, ngươi nhận được từ đâu?" Trần Chiến muốn xác nhận lại một lần nữa. Hắn không tin tưởng điều thứ hai sẽ xảy ra.

Hắn muốn xác nhận một điều cuối cùng, cái này cũng chỉ là liều mạng đoán bừa, bởi vì trước mắt hắn là một cao thủ Thần Cấp Cực Hạn đang nổi giận. Có thể g·iết c·hết hắn bất kỳ lúc nào. Đành phải đánh liều một lần cuối, hy vọng đây đúng là sư phụ của hắn.

"Tiểu tử, ngươi thì biết cái gì!" Trần Chiến hừ lạnh. "Vậy ngươi là Trọng Lâm của Vẫn Tinh?"

"Còn có, ngươi đã nói ngươi không có sư phụ, giờ lại học được từ sư phụ của ngươi? Đùa ta?" Trần Chiến nóng giận.

Trọng Lâm vẫn trong tư thế ngã dưới đất, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng hốc mắt hắn đã đỏ hoe.

"Khi gặp ngươi biết Thái Cực Âm Dương Quyết, ta nghĩ ta và ngươi có duyên, ta vốn muốn nhận ngươi làm đệ tử của ta! Nhưng, tâm ngươi bất chính, lời nói gian dối, ta không muốn có đệ tử như vậy. Vì bí mật của Thái Cực Âm Dương Quyết, ngươi có thể ra đi rồi."

"Nhưng chỉ tám năm, sư phụ ta biến mất. Bởi vì hắn thích làm anh hùng! Năm đó hắn thích làm thơ, ta cũng ráng bịt tai lắng nghe, nhưng hắn thích làm anh hùng, nói cái gì ma khí, cái gì mà hại dân, kiếm trượng thiên hạ, g·iết sạch ma khí! Ha ha! Kết quả hắn c·hết, hắn bỏ ta lại một mình!"

"Giận ta sao nhóc con? Ta thật sự là sư phụ của ngươi ở Vẫn Tinh, lần đó đại chiến, ma vật đấy vô tình mở ra cổng dị giới, đưa ta đến nơi này, chứ ta thật sự không muốn bỏ ngươi lại!" Trần Chiến cười cười.

"Ta hiện tại cũng là Trọng Lâm, nhưng không biết có phải là Trọng Lâm của Vẫn Tinh hay không. Ta ở nơi này, có cha có mẹ, ta có người thân, nhưng ta không có sư phụ. Tiền bối có thể hỏi hoặc xem gia phả nhà ta!" Trọng Lâm khẳng định.

"Năm năm, ta liên tục bị đuổi g·iết, năm năm ta luôn muốn báo thù cho hắn, ta làm kẻ thù của cả thiên hạ. Bọn chúng t·ruy s·át ta vì võ học, ta g·iết bọn hắn vì tự vệ, ta g·iết ma vật vì báo thù. Ta đánh g·iết khắp cả thiên hạ. Chỉ để bù đắp cô đơn trong lòng ta! Nhưng ngươi có biết không! Hắn c·hết trước mặt ta, ta đem di vật của hắn chôn cất, ta đau lòng vì hắn, hắn đi đến thế giới này làm Chiến Thần Bất Bại! Hắn tiêu sái nơi này, để ta thế giới đó b·ị t·ruy s·át khắp nơi, bởi vì võ học hắn để lại cho ta, bởi vì ta là đệ tử của hắn, bởi vì ta yêu thương hắn nên ta muốn báo thù, bởi vì ... hahaha!"

"Ta là Trọng Lâm nhưng cũng không phải Trọng Lâm!"

Trần Chiến bỗng ngừng lại.

Trọng Lâm trong ánh mắt nào có thanh kiếm đang bay v·út về phía mình. Hắn chỉ có đau thương trong ánh mắt.

"Độc môn của sư đồ ngươi? Ha ha! Thế ngươi có biết võ học này đến từ đâu hay không hả?" Trần Chiến vẫn lạnh lẽo.

"Nói!" Trần Chiến tâm tình trở nên táo bạo, sát khí cuồng phóng.

Trọng Lâm như c·hết lặng, sát khí đè ép? Nguy cơ sống c·hết? Nào quan trọng, trong tai của Trọng Lâm lúc này chỉ vang vọng "Ta đến từ Vẫn Tinh Động Thiên!"

"Ha ha!" Trọng Lâm cười lên, nụ cười đau buồn. Hoá ra là thật. "Sư phụ của ta, nhặt ta năm ta chỉ mới có năm tuổi, ở bên cạnh dạy võ cho ta..."

Trần Chiến nhíu mày, hắn không biết phải nói cảm xúc lúc này là gì. Vui? Buồn? Hay là phức tạp? Trần Chiến không biết.

"Không! Ta thật sự nói thật đó tiền bối, Trọng Lâm đ·ã c·hết rồi! Ta cũng không phải đi qua cổng dị giới như người. Trọng Lâm ở Vẫn Tinh bị thiên kiếp đ·ánh c·hết rồi!" Trọng Lâm nhấn mạnh một lần nữa.

Nhưng bài thơ kia, chỉ có hắn và đệ tử hắn biết. Môn võ học kia, chỉ có hắn và đệ tử hắn biết. Còn có, võ học của Trọng Cường, trước kia là hắn đưa cho đệ tử của hắn tham khảo a! Sau đó môn phái kia diệt vong rồi, bị hắn diệt!

Thế giới, cái gọi là xuyên không, là ngươi bước qua một cổng dị giới, nhập vào một thế giới khác. Nhưng phải biết, khi cổng dị giới xuất hiện, nếu không có chuẩn bị mà nhập vào cổng dị giới, ngươi có thể sẽ bị không gian xé nát thành từng mảnh. Trần Chiến trong một trận chiến, đã trọng thương, còn vô tình rơi vào cổng dị giới, đi đến nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Chiến im lặng nhìn Trọng Lâm, thanh cự kiếm cũng biến mất. Hắn biết Trọng Lâm đang nói cái gì.

Khi đến nơi này, điều hắn lo lắng nhất là đệ tử của hắn, một tên nhóc vẫn còn non nớt, lúc nào cũng bám đuôi hắn, bây giờ không có hắn, không biết tên đệ tử đó thế nào. Trần Chiến đã nhiều lần hoài nghi Trọng Lâm hiện tại là đệ tử của hắn. Nhưng không thể nào có sự trùng hợp như vậy được. Hai thầy trò cùng xuyên không? Điều đó khó tin quá!!!

"Sư phụ của ngươi là ai?" Trần Chiến trầm giọng hỏi.

"Tốt tốt! Dừng dừng, để ta nghĩ." Trần Chiến xoa xoa hàng lông mày. "Ta ước gì tên Ám Dạ ở đây, đánh với hắn ba trăm hiệp còn hơn nói chuyện với ngươi!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Lại nhận sư phụ.