Ta Biết Võ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Kế hoạch... dẹp kế hoạch! (1)
Trần Chiến không biết rằng, hy vọng gặp lại đệ tử của hắn, đã trở thành tâm ma của hắn. Lúc này nghe đệ tử đ·ã c·hết, tâm ma hắn mãnh liệt hơn.
Trọng Cường rời đi khỏi võ đường. Hắn đang dự tính trở về nhà, thì vệ sĩ của Vân Trọng Nguyên vội vã chạy đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trọng Lâm bỗng nhiên bất ngờ quỳ xuống, hắn lạy Trần Chiến ba lạy.
"Trước kia, ngươi không có như thế này!" Trần Chiến xoa xoa huyệt thái dương. "Nhưng theo cách nói của ngươi, có hai khả năng xảy ra." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiền bối... ta kế thừa ký ức của Trọng Lâm Vẫn Tinh." Trọng Lâm nhỏ giọng nói, hắn phát hiện khi nói đệ tử của Trần Chiến đ·ã c·hết, Trần Chiến tu vi đang xảy ra vấn đề.
"Vậy, ta là..." Trọng Lâm vừa mở lời đặt câu hỏi.
"Cái gì là Nhất Mộng Nhất Kiếp?" Trần Chiến đầu đau như búa bổ. Năm nay, nhận đệ tử cũng phải đau đầu sao?
Ngoài Trọng Cường, Trần Chiến là người tiếp theo biết được chuyện này. Trần Chiến im lặng lắng nghe Trọng Lâm kể lại.
"Phân thân là một phân thành hai, nhưng cùng một linh hồn. Có thể ngươi là phân thân, bởi vì ngươi gọi là mơ, không phải mơ. Nếu ngươi nằm mơ, vậy đệ tử của ta đâu? Còn ta, không lẽ bước ra từ giấc mơ của ngươi? Vậy nên khả năng thứ nhất, ngươi và đệ tử của ta là phân thân của nhau, nhưng linh hồn cũng bị tách ra. Như hai người khác biệt, một n·gười c·hết đi thì linh hồn sẽ trở về lại với người kia, bởi vì hai ngươi linh hồn đồng nguyên."
"Tiền bối, ký ức của ta, một thân võ học hiện tại, là từ đệ tử của người. Người nói ta và hắn hai là một. Hắn là đệ tử của tiền bối. Ta cũng xin tiền bối, nhận ta làm đệ tử."
"Ha ha..." Trần Chiến đau khổ cười.
Ầm!!!
Trọng Lâm gật đầu, im lặng và suy nghĩ chốc lát. Trần Chiến cũng im lặng để Trọng Lâm suy nghĩ.
Trần Chiến ánh mắt trầm tư. Đúng vậy, chẳng phải đệ tử của hắn đã hoà làm một với tên này hay sao, vậy đây cũng là đệ tử của hắn. Trần Chiến nhắm mắt, một lúc sau hắn mở mắt ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chỉ là, suy nghĩ của ta hiện tại, ta không biết phải giải thích thế nào. Tiền bối, ta hỏi người, người biết ta là ai sao? Ta hiện tại là Trọng Lâm Địa Tinh hay Trọng Lâm Vẫn Tinh?"
"Thì sao chứ? Thân xác của hắn đã mất, linh hồn cũng đã mất..." Trần Chiến không còn quan tâm.
Bất giác, ánh mắt của Trần Chiến trở nên đau thương, hoá ra đệ tử của hắn trải qua trắc trở như vậy.
Một bóng người từ xa lao đến, dáng vẻ rất vội vàng, từ xa đã hô to gọi Trọng Cường.
"Làm đệ tử của ta, rất khổ cực, ngươi làm được không?" Trần Chiến trịnh trọng hỏi Trọng Lâm.
Trọng Lâm thức thời im miệng.
Trần Chiến ngẩng đầu nhìn Trọng Lâm, ánh mắt của hắn lúc này đục ngầu. Đây không phải là đôi mắt của một Chiến Thần, không phải ảnh mắt của một người còn trẻ như Trần Chiến, mà là ánh mắt của một lão binh thất bại đã về quê. Ánh mắt của một người sống không bằng c·hết.
Nói xong câu này, Trần Chiến như già đi, tâm trí của hắn đau buồn, hắn mất đi một người thân duy nhất. Hắn cố gắng tìm đường trở về, lục tung mọi bí cảnh, nhưng kết quả này, hắn không chấp nhận được.
...
"Trắc trở sao? Ta không nghĩ vậy! Nếu không có như vậy, ta cũng không mạnh mẽ hơn, ta cũng không trở thành Đấu Thiên trẻ nhất Vẫn Tinh." Trọng Lâm lắc đầu.
p/s: xin lỗi, ta thiếu chữ! sẽ bù lại vào ngày mai. Ngày mai chủ nhật hai chương, do ta rảnh :))
"Ngừng ngừng, ngươi hỏi lại câu đó, ta chém ngươi ngay." Trần Chiến nổi cáu.
"Ta hiện tại có thể xác nhận cho ngươi một điều. Ngươi là Trọng Lâm của Địa Tinh, một Trọng Lâm duy nhất trên Địa Tinh này, ngươi chính là ngươi, không cần phải phân biệt Vẫn Tinh hay Động Tinh. Ngươi cứ sống theo ý mình, làm điều mình muốn, không cần phân biệt ai với ai. Còn Trọng Lâm Vẫn Tinh, đệ tử của ta..." Trần Chiến bỗng nhiên buồn bã. "C·hết rồi!"
Ầm!
"Ta không muốn nghe thơ!" Trọng Lâm ngẩng đầu, ánh mắt vô tội đáng thương nhìn Trần Chiến.
"Hai khả năng?" Trọng Lâm tò mò.
...
Trọng Lâm như một vận động viên bóng chuyền, chuyền qua chuyền lại, bóng lại về với Trần Chiến. Nghe câu hỏi này, Trần Chiến lại đau đầu.
"Thứ hai... như tiểu thuyết mạng của Địa Tinh, ngươi xuyên không, linh hồn xuyên không. Thể xác của đệ tử ta đ·ã c·hết, chỉ còn lại ký ức và linh hồn, đi đến thế giới này và nhập vào ngươi. Trong Tiên Đạo đây gọi là đoạt xá, nhưng nếu như vậy, linh hồn của đệ tử ta sẽ làm chủ, còn ngươi, có thể là dung hợp. Hai là một. Nhưng cái này, ta cũng không tin, một linh hồn khó mà xuyên qua thông đạo dị giới, đến ta còn mất sạch tu vi, phải tu luyện lại từ đầu, vậy nên linh hồn rất khó khả năng xuyên qua. Nhưng đây vẫn là một trường hợp."
Hừ lạnh vài tiếng. Trần Chiến lấy lại bình tĩnh nhìn Trọng Lâm.
"Trọng Cường gia chủ, Vân lão có chuyện!"
"Ta tỉnh dậy sau một giấc mơ, một giấc mơ kéo dài mười tám năm." Trọng Lâm từ từ kể lại.
Trọng Lâm lại một lần nữa xao động. Hắn là ai? Trước đây hắn từng nói dù là ai đi nữa, thì hắn sẽ sống thành chính hắn. Nhưng lúc này, hắn gặp lại sư phụ, hắn phải làm sao? Ký ức Vẫn Tinh, là sư phụ, nhưng tại Địa Tinh là một tiền bối.
"Thứ nhất..." Trần Chiến lườm Trọng Lâm. "Ngươi từng nghe đến phân thân?"
Một quyền, Trọng Lâm bay ra bên ngoài từ lỗ thủng trên vách tường!
"Tiểu tử, chuyện này ta không muốn ngươi hỏi nữa!"
"Còn vấn đề thứ hai?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy ta là ai?" Trọng Lâm lại một lần nữa dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một quyền đấm thằng vào vách tường. Cả căn phòng rung động liên tục. Liên tiếp vài tiếng ầm ầm, vách tường ra một lổ thủng. Trọng Lâm mặt mũi tái mét không còn giọt máu. Nếu mấy quyền này đánh lên người... chắc hẳn sẽ ra một cái lỗ.
"Thiên đạo... ngươi thật bất công! Dẫn đường ta đến nơi này, cho ta hy vọng rồi lại dập tắt." Trần Chiến đấu trí sụt giảm nghiêm trọng. Trên thân hắn có dấu hiệu tu vi bị tản đi.
Chương 77: Kế hoạch... dẹp kế hoạch! (1)
"Nhóc con! Chưa bái sư đã chọc giận sư phụ!" Trần Chiến nổi giận đùng đùng. Nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy niềm vui.
Trọng Lâm nghe câu hiểu câu không. Phân thân là gì hắn không biết, còn có phân thân làm hai? Hai linh hồn? Nghe thật khó tin. Nhưng Trọng Lâm vẫn im lặng lắng nghe.
Trọng Lâm lắc đầu, từ trước đến nay, hắn chưa từng nghe nói đến chuyện phân thân. Cũng chưa từng gặp cái gì gọi là phân thân.
"Thế nào là linh hồn đã mất? Không phải tiền bối nói linh hồn của đệ tử người và ta hợp làm một sao? Như vậy chẳng phải ta cũng là đệ tử của người?"
Trọng Lâm Vẫn Tinh hay Trọng Lâm Địa Tinh? Quan trọng không? Hai hoà làm một, dù sao cũng là đệ tử của ta, ta nhận tên kia làm đệ tử, cũng nhận tên này làm đệ tử. Dù sao cũng là đệ tử. Trọng Lâm, trước kia ta không bảo vệ con chu toàn, bây giờ, ta sẽ bù đắp cho con!
"Muốn c·hết?" Trần Chiến ánh mắt sắc lạnh nhìn Trọng Lâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.