Ta Biết Võ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Kế hoạch... dẹp kế hoạch (2)
"Tại sao chứ?"
"Thủ pháp này..." Trọng Cường khoé mắt co giật. "Bố, tên đó có nói tại sao nghỉ chân nơi này không?"
Trọng Cường ngẩn người. Cái lý do quái gì thế? Tìm chỗ nghỉ chân?
"Thật!"
"Cục tức này ta không nhận được! Tao phải tìm thằng c·h·ó đó, thuê Võ Giả mạnh nhất thế giới g·iết c·hết nó!" Vân Trọng Nguyên tức giận đến không còn giữ hình tượng, lời nói không còn kiểm soát.
"Vì Trọng Lâm cũng là quái vật. Nó mới cấp ba, nhưng chém g·iết cấp sáu rồi!" Trọng Cường tự hào khoe. Đây là hắn chính mắt thấy.
"Bố! Bố nói lại con nghe cái lý do!" Trọng Cường sợ mình nghe nhầm.
Giọng nói ồm ồm như cóc. Đại hắn vest đen, râu quai nón, mặt chữ điền. Đây là vệ sĩ đắc lực của Vân Trọng Nguyên, Đặng Thái Sơn.
"Là một cao thủ. Toàn bộ Cổ Vệ của ta, đều không thể chạm được đến hắn." Vân Trọng Nguyên hoảng sợ nhớ lại lúc đấy.
"Bây giờ hắn đang ở nhà của con!" Trọng Cường tiếp tục thả tin tức theo dạng bom nổ chậm.
"Bố tính làm thế nào?" Trọng Cường dò hỏi.
Tốt cho kế hoạch thử nghiệm thiếu gia thành thiếu chủ, kế hoạch chưa bắt đầu, đã phải kết thúc. Bởi vì nếu kế hoạch diễn ra, Vân Trọng Nguyên sợ rằng Vân Ám Vệ của hắn thành dĩ vãng. Người mạnh nhất Vân Ám Vệ chỉ mới cấp năm. Cháu hắn chém g·iết cấp sáu. Cấp năm và sáu khác nhau nhiều lắm, dù không như cấp sáu và bảy, nhưng cấp sáu đủ miễu sát cấp năm rồi. Cháu hắn chém g·iết cấp sáu. Đem cấp năm và một đám cấp ba bốn ra làm mồi nhắm?
Trọng Cường rất nhanh tìm thấy Vân Trọng Nguyên. Vân lão vẫn đang nằm trên sofa của mình, nhưng vệ sĩ xung quanh đã nằm rạp hết rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trọng Cường cắn răng. Gia tộc hắn đã mất một lần, gia đình này, hắn không thể để mất nữa!
Đặng Thái Sơn cũng là một Cổ Vệ, nhưng cũng chỉ là cấp 5, thua xa Trọng Cường, hiện tại cả gia tộc họ Vân, chỉ có Trọng Cường là mạnh nhất. Cả hai dùng tốc độ nhanh nhất đi đến biệt viện của Vân Trọng Nguyên.
"Chuyện này... thứ lỗi con không giúp được bố, người này mạnh hơn con. Nhưng con biết hắn ở đâu!" Trọng Cường khoé miệng cười nham hiểm, nhưng rất nhanh biến mất. Đối diện với hồ ly, không nên lộ ra quá nhiều cảm xúc.
"Tên đó vác trọng kiếm, mặc giáp, tóc dài?" Trọng Cường nhẹ hỏi.
"Bố! Bố ở đâu?" Trọng Cường cuống lên.
"Con nói thật?"
"Dừng toàn bộ kế hoạch. Rắm thí kế hoạch. Không muốn c·hết thì gọi toàn bộ trở về. Từ nay, Trọng Lâm là thiếu chủ của đội Vân Ám Vệ, lời của nó là lời của ta!"
Trọng Cường bỗng nghi ngờ, hắn đi lại chỗ vệ sĩ đang b·ất t·ỉnh. Hắn kiểm tra vệ sĩ đấy.
Chương 78: Kế hoạch... dẹp kế hoạch (2) (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Trọng Nguyên lập tức gọi điện thoại điều động người. Trọng Cường biết đầu dây bên kia là ai. Thần Cấp của Cổ Vệ tại các tỉnh miền Trung. Để Vân Trọng Nguyên xả cục tức, Trọng Cường nhẹ nhàng lấy điện thoại của Vân Trọng Nguyên.
"Bởi vì hắn là Thần Cấp Cực Hạn, mạnh nhất thế giới. Tiên tông cũng đổ trước hắn." Trọng Cường lắc đầu.
Trọng Cường nghe không rõ, nhưng vẫn hiểu. Hắn lập tức đi theo Đặng Thái Sơn.
Trọng Cường tức giận. Đây là gia đình của hắn, hắn không thể để bất kỳ chuyện sơ sót nào xảy ra được. Thời buổi này, chức nghiệp giả quá nhiều, tà ma dị giáo cũng theo đó nổi dậy. Thế giới bắt đầu không yên bình. Trọng Cường nhớ lại lời Trọng Lâm, khuyên hắn nên ở lại, gia đình cần hắn bảo vệ.
"Thái Sơn? Bố của ta có chuyện gì?" Trọng Cường nhíu mày.
Trọng Cường khoé miệng co giật. Tốt, để ta xem ai dám nhận cuộc giao dịch này.
"Tại sao lại nhận nó làm đệ tử." Vân Trọng Nguyên khó hiểu.
"Tốt tốt! Ta sẽ triệu tập Cổ Vệ, mời ra Thần Cấp, bao nhiêu tiền ta cũng chi!" Vân Trọng Nguyên gầm lên.
Vân Trọng Nguyên bất ngờ. "Sao con biết! Camera có ghi hình lại."
"Trần Chiến, Thần Cấp Cực Hạn, Đệ nhất thiên hạ là sư phụ của cháu ngoại bố!" Trọng Cường lập lại từng từ một cách chậm rãi.
Đặng Thái Sơn thấy tốc độ của Trọng Cường tăng cực kỳ cao, chỉ chớp mắt là biến mất, hắn cười khổ. Đúng là cao thủ!
"Là ai? Ai đã làm?" Trọng Cường tức giận gầm lên.
"Là ai?" Trọng Cường tức giận. "Dù là ai, ta cũng phải băm hắn ra vạn đoạn!"
"Hừ, tên đó nói ta là gia chủ, nên tạm tha cho ta. Còn nói nơi này đẹp và yên tĩnh, phù hợp với hắn, nên hắn muốn nghỉ chân một lát!" Vân Trọng Nguyên càng nói càng tức giận.
Trọng Cường im lặng lần nữa.
Vân Trọng Nguyên là bố vợ của hắn, hắn luôn yêu thương bố vợ của hắn như bố ruột của mình. Thấy cảnh tan hoang trước mắt, Trọng Cường không khỏi lo lắng.
"Thằng hỗn lão, cứng cáp lại bắt đầu dạy đời bố mày phải không?" Vân Trọng Nguyên thật sự mất bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Biệt viện của Vân Trọng Nguyên cách nhà của Trọng Cường không xa, chỉ mất vài phút là đến nơi. Vừa đến nơi, đập vào mắt Trọng Cường là cổng đã đổ nát, người nằm la liệt. Toàn bộ đều đã hôn mê, nhưng gọi không thể nào tỉnh lại. Trọng Cường hoảng hốt, hắn vội vàng chạy vào tìm Vân Trọng Nguyên.
"Bố! Bố! Người không sao chứ!"
"Không có thời gian giải thích, nhanh chóng theo ta!" Đặng Thái Sơn vội vàng, tiếng nói của hắn càng khó nghe hơn.
Vân Trọng Nguyên gọi lại số điện thoại của Cổ Vệ. Nhưng đáp trả hắn là thuê bao không liên lạc được. Vân Trọng Nguyên đập vỡ luôn cái điện thoại.
Vân Trọng Nguyên ánh mắt hoảng sợ nhìn sang Trọng Cường. Lão lắc đầu!
"Là một cao thủ! Nhưng ta không biết vì sao hắn t·ấn c·ông ta. Đã vậy hắn càng khiến ta tức điên hơn với lý do tìm chỗ nghỉ chân!" Vân Trọng Nguyên tức giận.
Vân Trọng Nguyên vuốt vuốt thái dương. Hắn đi qua đi lại, một lúc sau hai tay chụp lấy bả vai của Trọng Cường.
Thần Cấp Cực Hạn, Đệ nhất thiên hạ, nghe rất hấp dẫn, cháu ngoại của hắn cũng rất tài giỏi, nhưng hắn không thể tin tưởng người mạnh nhất thế giới lại nhận cháu hắn làm đệ tử.
Vân Trọng Nguyên nghe xong ánh mắt tức giận tan biến, chỉ còn lại may mắn. Hắn cảm thấy may mắn. Không ngờ lại là người mạnh nhất thế giới. Nếu lúc đó người đó muốn g·iết hắn, có lẽ chỉ một tát là xong việc. Còn ngồi đối diện nói chuyện với hắn nguyên một buổi chiều.
Vân Trọng Nguyên trong thương trường đều luôn mỉm cười, chưa từng biết sợ hãi, cũng chưa từng tỏ ra một thái độ nét mặt nào khác ngoài cười. Bây giờ hắn đang sợ hãi.
"Trần Chiến! Trần Chiến thì sao chứ. Đánh c·hết hắn, bao nhiêu tiền ta cũng chi trả!" Vân Trọng Nguyên vẫn gầm lên tức giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người, đẩy ngã toàn bộ vệ sĩ của hắn không tốn chút sức lực nào. Không những vậy, còn không g·iết, chỉ một ngón tay, toàn bộ lăn ra b·ất t·ỉnh.
"Thôi bố, người già tính tình khó kiểm soát. Người đó là sư phụ của Trọng Lâm." Trọng Cường lắc đầu.
Vân Trọng Nguyên vội vã mở ra camera ghi hình. Hình ảnh chỉ ngắn gọn vài giây. Một người tuổi tầm ba mươi, tóc dài, mặc giáp, cự kiếm vác sau lưng. Hắn ung dung đi vào nhà, vệ sĩ chỉ cần đến gần hắn là lăn ra nằm ngủ say như c·hết. Hắn đi vài bước thì nhìn vào camera mỉm cười, sau đó camera nổ tung, toàn bộ đều nổ. Chỉ còn băng ghi hình ở phòng trung tâm là không sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Trọng Nguyên từ từ đứng dậy. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, vỗ vai Trọng Cường.
"Lập tức gọi người...khoan?" Vân Lão bỗng dừng lại. "Con nói cái gì?"
"Bố, bình tĩnh. Không ai dám nhận đâu! Dù cho có nhiều tiền đi nữa!" Trọng Cường khuyên can Vân Trọng Nguyên.
"Không cần điều người, các ngươi đánh không lại hắn, hắn là Trần Chiến!" Trọng Cường chỉ nói một câu, đầu dây bên kia cúp máy.
Nếu kẻ thù đến tìm, hắn sẽ đánh trả. Nếu hoạ đến đầu, hắn sẽ đương đầu chống đỡ. Nhưng lý do trên trời rơi xuống, hắn nuốt không trôi cục tức này.
"G·i·ế·t... g·iết cấp sáu? Còn là chỉ mới cấp ba?" Vân Trọng Nguyên miệng há hốc khó tin.
Vân Trọng Nguyên sắc mặt lúc này, nếu như đối thủ của lão gặp lão, sẽ chấn kinh đến rơi cả cằm. Vân lão vẻ mặt hoảng sợ!!!
Một tên cao thủ, tìm chỗ nghỉ chân, chỉ cần nói với hắn một tiếng, hắn cúc cung tận tuỵ mời khách. Nào ngờ là ác khách, không chào hỏi đã xông vào, còn đẩy ngã toàn bộ vệ sĩ của hắn.
Vân Trọng Nguyên tức giận không phải vì b·ị đ·ánh phủ đầu. Mà là bị Trần Chiến ép ngồi nghe hắn lải nhải suốt buổi chiều, đến cả đi vệ sinh cũng không cho đi. Bắt ngồi im nghe hắn nói. Và Trần Chiến cũng thật ít nói, nói liên tục vài tiếng không nghỉ. Vân Trọng Nguyên cảm thấy đây là đang làm nhục hắn!
"Tìm chỗ nghỉ chân!" Vân Trọng Nguyên tức giận.
"Bố, thôi được rồi! Bố bình tĩnh giùm con đi. Mọi ngày bố rất bình tĩnh, người khác gọi bố là hồ ly, là tiếu diện hổ, sao hôm nay bố giống một lão cổ đổng hồ đồ thế!" Trọng Cường lắc đầu.
Vân Trọng Nguyên buông tay của Trọng Cường ra. Cầm lấy điện thoại, dáng vẻ trở lại là một Vân Lão uy nghiêm.
Trọng Cường im lặng.
"Tại sao hắn lại đến đó! Vân Linh và cháu ta gặp nguy hiểm!" Vân Trọng Nguyên lập tức triệu tập Ám Vệ của hắn. "Lập tức gọi người, nhanh chóng đến nhà của Trọng Cường, bảo vệ an toàn cho Vân Linh và Trọng Lâm. Dù có m·ất m·ạng toàn bộ cũng phải bảo vệ được bọn họ!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.