Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 86: Cuộc chiến không công bằng (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Cuộc chiến không công bằng (1)


"Vân Lão!" Đặng Thái Sơn cung kính cúi chào.

"Vân Lão!" Toàn bộ 107 người đều cúi chào.

"Được rồi, hôm nay ta giới thiệu cho các ngươi cháu trai của ta Trọng Lâm." Vân Trọng Nguyên cười cười bước vào.

Phía sau là Trọng Cường cùng Trọng Lâm. Trọng Cường đã từng đến nơi này, nên hắn cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Trọng Lâm thì ngó xung quanh, đánh giá mọi thứ.

Dụng cụ tập luyện tân tiến, các vách kính đều là công nghệ mới, chống chịu được lực tác động của Chức Nghiệp Giả cấp 6 trở xuống. Đây cũng là một gia sản khổng lồ. Rất ít tài phiệt có thể chi ra một gian kính như vậy.

Một gian phòng rộng hơn một trăm mét vuông này, cũng bằng gia sản của một đại gia tầm trung. Cả thành phố Khánh Nha, có lẽ đây là căn phòng duy nhất được trang bị tối tân thế này.

Trọng Lâm cũng liếc mắt nhìn 108 người. Hắn thầm đánh giá trình độ, cũng như cấp bậc của bọn họ.

Trọng Lâm chậc chậc thầm gật đầu. Bọn họ không thể nói là không mạnh mẽ, với một người thường như Vân Trọng Nguyên, nuôi ra một chi q·uân đ·ội như thế này, cũng là cả một gia tài khổng lồ. Nếu so sánh với một tông môn, Vân Ám Vệ vẫn còn quá yếu. Nhưng nếu so sánh với thế giới thế tục này, thì chi q·uân đ·ội này là cả một ác mộng đối với đối thủ.

Trọng Lâm đánh giá ra được, người mạnh nhất là cấp 5, sau đó là cấp 4, và còn lại đều là cấp 3. Trọng Lâm thầm hít một hơi, chi q·uân đ·ội này có lẽ được huấn luyện theo tiêu chuẩn q·uân đ·ội của chính phủ. Mọi người ai nấy đều đứng nghiêm túc, hai tay áp sát người, đứng thẳng, mắt nhìn tới trước. Một trăm người một thế đứng.

Trọng Lâm thầm gật đầu. Một đội quân chỉ cần có kỷ cương, thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với một đội quân ô hợp. Đội quân này, chỉ cần hắn chăm chút thêm một tí về công pháp và trận pháp hợp kích, có lẽ sẽ phát hiệu diệu dụng.

Trọng Lâm thầm đánh giá Vân Ám Vệ. Vân Ám Vệ cũng thầm đánh giá Trọng Lâm. Nhưng không một ai nói ra lời.

Đặng Thái Sơn liếc nhìn xung quanh, hắn đã biết Trọng Lâm từ trước, cũng biết chiến tích của Trọng Lâm. Nhưng bọn này, vẫn chưa biết. Đặng Thái Sơn vốn dĩ muốn từ từ Trọng Lâm sẽ tiếp nhận vị trí này, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hoá. Vân Trọng Nguyên cùng Đặng Thái Sơn nhận ra một điều, nếu lúc này, không nhanh chóng ép Trọng Lâm nhận vị trí này, tương lai, hoặc có thể chỉ cần nửa năm sau, hoặc nhanh nhất là khi Trọng Lâm gia nhập Đại học Chức Nghiệp Quốc Gia, vị trí này, hắn sẽ không thèm ngó tới nữa. Bước đi của Trọng Lâm quá nhanh.

Trọng Lâm lập tức thành thiếu chủ của Vân Ám Vệ cũng không phải là suy nghĩ nhất thời của Vân Trọng Nguyên, mà là do cả hội thủ lĩnh của Vân Ám Vệ cùng Vân Trọng Nguyên đã thảo luận, và đưa ra kết quả như vậy.

Nhưng mà, chức vụ đột ngột, mấy ai sẽ tiếp nhận, đầu lĩnh sẽ nhận, nhưng lính không phục. Điều này từ xưa đã có, Vân Ám Vệ cũng có, Đặng Thái Sơn cùng các thủ lĩnh đều biết, vậy nên mới có chuyện hôm nay, tập họp toàn bộ. Nói lên điều không phục. Mục đích chỉ có một, cho Trọng Lâm đánh. Nếu Trọng Lâm đánh không được, thì do hắn vô dụng. Thử thách mà Vân Trọng Nguyên cùng Vân Ám Vệ đặt ra cho Trọng Lâm rất nhiều, nhưng biến hoá quá nhanh. Vậy nên bây giờ chỉ còn lại thử thách này. Nếu Trọng Lâm qua không được, thì quá phế cho tên tuổi của đệ tử đệ nhất Chiến Thần.

Trọng Lâm nhíu mày nhìn Vân Ám Vệ. Trọng Lâm lờ mờ phát giác ra được khí tức không đúng. Có rất nhiều ánh mắt ác ý liếc nhìn hắn.

Trọng Lâm cũng không phải kẻ ngu, trận thế như vậy, hắn cũng nhìn ra. Có người không phục. Trọng Lâm cười cười. Không phục thì đã sao? Từ xưa đến nay, nhưng người tập võ đều lấy nắm đấm làm chủ. Không ai muốn tự nhiên trên đầu mọc ra thêm một lão thái gia để cung kính. Trọng Lâm cũng vậy, nếu đặt hắn vào tình cảnh này, hắn cũng không phục. Bỗng nhiên đằng không xuất hiện một thiếu chủ, hắn phải cung kính nghe lệnh? Hắn sẽ nghe, nhưng sẽ không phục. Từ đó dẫn đến rất nhiều việc khó hợp tác ăn ý với nhau.

Trọng Lâm cười cười, hắn không quan tâm, chuyện gì đến sẽ đến. Hắn liếc mắt nhìn sang 8 người đứng riêng lẻ phía trên, trong đó có cả Đặng Thái Sơn. Đây là 8 người mạnh nhất của Vân Ám Vệ, sáu người cấp 5 và 2 người cấp 4. Trên người bọn họ, Trọng Lâm cảm nhận được sát khí và máu tanh. Đây là những người đã từng vào sinh ra tử, đã từng g·iết người mới có khí tức như vậy.

Trọng Lâm nhíu mày nhìn một người nổi bật nhất trong đấy. Một người đàn ông, mặc váy phụ nữ? Sở thích gì quái đản thế? Trọng Lâm nhìn chằm chằm Vân Mộng. Vân Mộng cảm nhận được ánh mắt của Trọng Lâm, nàng mỉm cười với Trọng Lâm. Trọng Lâm bỗng cảm thấy rợn tóc gáy, một cảm giác lạnh người nổi lên. Trọng Lâm vội quay mặt nhìn sang chỗ khác.

"Trọng Lâm từ hôm nay sẽ là thiếu chủ của Vân Ám Vệ, chờ một cơ hội thích hợp, hắn sẽ làm chủ cả Vân Ám Vệ. Hiện tại mọi việc trong Vân Ám Vệ, ta sẽ bàn giao lại toàn bộ cho Trọng Cường và Trọng Lâm, Trọng Cường sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí thống lĩnh của Vân Ám Vệ, phụ trợ cho Trọng Lâm." Vân Trọng Nguyên hoà ái nói cùng mọi người đang đứng. "Hy vọng mọi người sẽ hợp tác ăn ý!"

"Vâng!" Đặng Thái Sơn dẫn đầu hét to.

"Vâng!" 107 người còn lại cũng theo đó hét lớn.

Trọng Lâm cười khẩy, bọn họ chỉ vâng lệnh của Vân Trọng Nguyên mà thôi, chứ trên ý thức, vẫn không coi ra gì.

"Có người nào có thắc mắc nào không? Nếu không có thì từ nay ta hy vọng các ngươi nghe lời Trọng Lâm như lời của ta!" Vân Trọng Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười.

Đặng Thái Sơn im lặng không nói lời nào, ánh mắt liếc nhìn về phía đám người Vân Ám Vệ.

"Kịch hay chuẩn b·ị b·ắt đầu!" Đặng Y Nhi thỏ thẻ cười.

Hắc Ảnh từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trọng Lâm.

Đám quân nhân Vân Ám Vệ vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy, không nhúc nhích cũng không nói lời nào. Nhưng bàn tay của họ đã nắm chặt hơn.

"Nếu đã không có, như vậy..." Vân Trọng Nguyên cười cười.

"Có thưa Vân Lão!" Một người đứng ra nói.

"Ồ, có vấn đề gì, nói ta nghe xem nào?" Vân Lão vẫn hoà ái, hắn không hề tức giận. Điều này hắn đã đoán trước rồi.

"Ta không phục cho Trọng Lâm làm thiếu chủ. Nếu người chủ quản toàn bộ Vân Ám Vệ là Trọng Cường, ta hoàn toàn kính phục. Vì Trọng Cường là cao thủ mà toàn bộ Vân Ám Vệ đều biết và đều tâm phục khẩu phục. Nhưng Trọng Lâm, hắn có tài đức gì mà lãnh trọng trách này? Hắn chỉ vừa tập võ được hơn hai tháng! Có lẽ đến cả võ giả còn chưa tính, như thế nào làm lãnh đạo chúng ta? Nếu như vậy, khi có chuyện nguy hiểm, chúng ta vừa phải chiến đấu vừa phải lo bảo vệ cho hắn, đó là đem tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn. Chúng ta không phục!"

Vân Trọng Nguyên cười rạng rỡ, có người lên rồi, như thế rất tốt, hắn chỉ sợ không ai dám đứng ra!

"Tốt! Vậy như thế nào mới khiến cho các ngươi phục?" Vân Trọng Nguyên cười nói.

"Chúng ta là võ giả, chỉ cần đánh bại ta, ta sẽ phục. Nhưng chỉ sợ... haha" Tên quân nhân cười to.

Một tên chỉ vừa tập võ hai tháng, có thể thắng được hắn? Chuyện cười. Ở đây, ai mà không tập luyện từ nhỏ, ai không phải là kỳ tài được sàn lọc?

"Tốt!" Vân Trọng Nguyên cười nói. "Như vậy đi, có lẽ các ngươi rất nhiều người không phục, nhưng vì ta nên không dám nói ra, chỉ có người này. Rất tốt! Ngươi tên là gì?" Vân Trọng Nguyên cười nói.

"Ta là Lê Minh! Võ giả cấp 3!" Lê Minh vẫn giữ nguyên khuôn phép của quân nhân trả lời Vân Trọng Nguyên, không có một chút nào thất lễ, dù rằng với Trọng Lâm hắn không phục.

"Tốt Lê Minh, ngươi được thưởng ba tháng lương! Ngươi cứ thách đấu với Trọng Lâm. Trọng Lâm bắt buộc phải tiếp nhận." Vân Trọng Nguyên nhìn sang Trọng Lâm.

Trọng Lâm chỉ cười cười, hắn biết, toàn bộ người ở đây, trừ 8 người đứng đầu, có lẽ không ai đủ khả năng đánh với hắn cả. Nhưng ông ngoại vẫn làm ra như vậy, chỉ là để hắn lập uy mà thôi. Hắn sao có thể từ chối được.

"Ngoài ra, ta cho các ngươi một phần thưởng nhỏ. Chỉ cần ai có thể đánh thắng được Trọng Lâm, ta thưởng cho một năm tiền lương, ngoài ra trong gia đình, chỉ cần có người là võ giả hoặc dị năng giả, ta sẽ đặc cách cho vào đội quân huấn luyện dự bị, được hưởng lương như quân chính thức! Còn có, tài nguyên tu luyện để tiến cấp, ta sẽ miễn phí cung cấp trong một năm, nện đủ tài nguyên cho người đó lên cấp trong một năm. Như vậy đã đủ cho các ngươi?" Vân Trọng Nguyên cười cười.

Lời nói của Vân Trọng Nguyên như một quả bom thả vào đám người, cả đám quân nhân trở nên kích động. Bọn chúng cũng vì tiền mà bán mạng, vì tài nguyên tu luyện mà bán mình. Bây giờ có cơ hội dễ dàng như vậy, k·hông k·ích động sao được. Ai nấy đều kích động, nắm đấm nắm chặt, nhưng vì quân kỷ, vẫn giữ nguyên tư thế, không dám tiến lên.

Trọng Lâm thầm gật đầu. Quân kỷ rất tốt, dù rất kích động, nhưng không hỗn loạn, dù là khó chịu, cũng không thể hiện ra ngoài. Quân kỷ như vậy rất tốt, Trọng Lâm đánh giá rất cao.

"Như vậy đi, các ngươi, ai không phục, ta cho cơ hội đứng ra, chỉ có một lần!" Trọng Lâm bất ngờ lạnh giọng nói ra.

"Ta!"

"Ta!"

"Ta không phục!"

...

Rất nhiều người lập tức đứng ra. Hơn hai phần ba người đều đứng ra. Chỉ còn lại những người cực kỳ yếu của đội quân, không dám đứng ra, nhưng vẻ mặt tiếc nuối, vì bọn họ cũng lượng sức mình, có lẽ là tranh giành không lại bọn người kia.

"Tốt!" Trọng Lâm liếc nhìn một vòng. Đúng như hắn đoán. Hơn một nửa không phục, có lẽ là toàn bộ, nhưng đã đứng ra hai phần ba xem như rất khá rồi.

"Ta cũng như các ngươi, đều là võ giả. Võ giả không dùng miệng lưỡi, dùng nắm đấm!" Trọng Lâm lạnh giọng nói.

"Ta Lê Minh, người đầu tiên thách đấu với Trọng Lâm thiếu gia! Nếu Trọng Lâm thiếu gia vẫn chỉ là thiếu gia của Vân Gia, ta vẫn sẽ kính trọng, nhưng nếu Trọng Lâm thiếu gia muốn làm thiếu chủ của Vân Ám Vệ, ta là người đầu tiên không phục. Xin thiếu gia chỉ giáo!" Lê Minh ánh mắt rét lạnh nhìn Trọng Lâm.

Trọng Lâm gật đầu. Thầm đánh giá Lê Minh. Có cốt khí, không sợ cường quyền, hay do lợi mà mờ mắt, hắn không biết. Nhưng khí thế này, rất tốt!

Trọng Lâm không nhìn Lê Minh, mà nhìn sang những người khác.

"Các ngươi cũng muốn thách đấu với ta?" Trọng Lâm dò hỏi.

"Đúng!" Mọi người đều đồng thanh.

"Tốt!" Trọng Lâm đáp lại, sau đó nhìn sang Lê Minh. "Ta thời gian rất quý trọng! Vậy nên..."

"Chỉ cần thắng ta, là bọn hắn đều sẽ phục thôi!" Lê Minh lập tức ngắt lời, trong lời nói tràn đầy khinh miệt Trọng Lâm.

Trọng Lâm ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

"Lần sau, lời ta nói, không được phép ngắt quãng."

Vừa dứt lời, Trọng Lâm lập tức biến mất. Một hơi nóng cực kỳ kinh khủng bao phủ cả căn phòng. Chỉ trong chớp mắt, trước ngực Lê Minh, quân phục đã tan nát, một dấu chưởng ấn hằn sâu giữa ngực. Mọi người ai nấy còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy Lê Minh bay thẳng ra vách kính. Nằm hôm mê, trước ngực chưởng ấn đang bốc lên ngọn lửa.

"Thời gian của ta rất quan trọng! Vậy nên, toàn bộ cùng lên đi!" Trọng Lâm liếc nhìn toàn bộ những người còn lại, lạnh giọng nói ra.

Toàn trường im ắng, không ai dám nói một câu, chỉ có tiếng nuốt nước bọt của đám quân nhân. Bọn hắn đã bị doạ cho đứng máy!

...

p/s: Chúc mừng Việt Nam giành HCV Seagames 31 bộ môn bóng đá nam! Việt Nam vô địch :))

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Cuộc chiến không công bằng (1)