Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Vô Hồi Cốc (3)
Bằng tay cảm nhận bề mặt lồi lõm, Huyền Minh phát hiện đó là một tấm bia đá có khắc chữ.
Ù ù ù!
Một con chim đầu người khổng lồ, đôi cánh đen như màn đêm, móng vuốt sắc nhọn, miệng mở rộng phát ra tiếng gào thét câm lặng.
Chương 11: Vô Hồi Cốc (3)
“Thật dày đặc sương đen,” Huyền Minh nghĩ thầm.
Cẩn thận quan sát xung quanh, hắn hồi tưởng lại vị trí cuối cùng của ấn ký trước khi nó biến mất.
Hắn nhíu mày một cái, lần nữa vung chủy thủ, nhưng lần này, một bàn tay đen như mực từ trong màn sương vươn ra chụp lấy lưỡi chủy thủ, giữ chặt giữa không trung.
“So với Phong lão thế nào?”
“Là đàn dơi” Huyền Minh nhận ra.
Huyền Minh đã có thể thấy được sơ bộ cảnh quan xung quanh của hang động, chất đá màu ám kim phủ đầy rêu phong.
Lúc này, phía trên đỉnh đầu hắn lại có âm thanh truyền đến.
Xuyên qua từng dãy rừng cây rậm rạp, càng đi sâu vào trong, mùi cháy khét càng đậm đặc, nhiệt độ giảm xuống từng giây, sương mù dày đặc che khuất mọi cảnh quan.
Một lão bà với đôi tay là những chiếc xúc tu dài, khuôn mặt lạnh lùng, mắt trắng dã, tóc như những sợi tơ bay phấp phới.
“Trong gia tộc hiện tại, chỉ còn lại Phong lão, Thiên lão cùng vị này, Tịch Nguyệt Đồ Viên, là mang chữ ‘Đồ’ làm tên lót”
Tịch Nguyệt Hình Khang nói xong, rồi không tiếp tục đáp lại Huyền Minh, mặt lạnh dẫn đường đi trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến một khúc cua, chân trái Huyền Minh bất ngờ bước hụt vào khoảng không.
“Cốc” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hồi”
Màn sương đen tách ra thật lâu không hồi phục, Quỷ Nhãn quỷ vực đã có thể men theo khoảng trống lan tràn về phía trước.
Trong lòng Huyền Minh lập tức trầm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngón tay lạnh buốt của hắn men theo từng khe hở trên bia đá, trong đầu dần hiện ra từng văn tự:
Huyền Minh thân hình gia tốc di động, lúc ẩn lúc hiện, xoay người, nghiên trái nghiên phải, lộn nhào né tránh.
Một lúc lâu, Huyền Minh dường như tiếp xúc đến một không gian khác, một nhát chém của chủy thủ cũng không cách nào tách ra sương đen ở nơi đây.
Dưới chân các bức tượng, những dòng chữ cổ xưa khó hiểu giống như nòng nọc được khắc sâu vào đá.
Hai canh giờ trôi qua, kiệu rồng rời xa sự nhộn nhịp của đường phố mà tiến đến chân một ngọn núi cao chọc trời.
Gió mạnh thổi tung màn kiệu, Tịch Nguyệt Hình Khang cùng Huyền Minh lần lượt bước xuống.
Tịch Nguyệt Đồ Phong liếc nhìn Huyền Minh một cách ý vị thâm trường:
Lấy bàn tay màu đen làm trung tâm, sương đen tựa như bị dư chấn đánh tan, tạo thành một vòng khu vực bất khả x·âm p·hạm.
Hắn cảm nhận một lát và phát hiện tất cả sương đen không phải tự nhiên sinh thành mà là từ nơi sâu xa của huyệt động truyền ra.
Thỉnh thoảng Huyền Minh trông thấy Tịch Nguyệt Hình Khang đưa tay vạch một cái, sâu xa trong lớp sương mù liền phát ra tiếng hét thảm của không biết dã thú.
Tim hắn như bị một loại lực lượng vô hình thôi thúc đập nhanh hơn, tầm nhìn thoáng mờ ảo, bên tai truyền đến âm thanh hỗn loạn nói mớ.
Trở tay một cái, chủy thủ lại tiếp tục chém ra, quỷ vực một mực bám theo phía sau kiếm khí mà càng sâu thâm nhập hang động.
Hiện tại, hắn không hoảng hốt vì đã lần nữa bắt được ấn ký định vị Tịch Nguyệt Hình Khang, vị trí của tiện nghi phụ thân không xa nơi này.
“Vô”
Âm thanh trầm vang của giọt nước rơi trên mặt đá truyền vào tai Huyền Minh.
Sương mù này có khả năng ngăn cách cả pháp thuật cảm ứng cùng linh dị lực lượng, khiến Huyền Minh mất phương hướng trong màn sương xám.
“Thực lực gần như tương đương”
Huyền Minh hít một hơi sâu, hắn theo Tịch Nguyệt Hình Khang bước qua cánh cổng đen tuyền, tiến vào bóng tối sâu thẳm của địa ngục.
Huyền Minh ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh trước mặt, rút chủy thủ về cất vào trong bao:
Cánh cổng ám kim cổ lão cao hơn mười mét che lấp hoàn toàn hang động, tỏa ra một luồng khí lạnh buốt, như thể đang hút hết mọi tia sáng xung quanh.
Nhìn về phía trước một góc vuông, Huyền Minh chầm chậm tiến tới và đưa tay mò mẫm trong lớp sương mù.
Chân phải hắn nhanh chóng nhấn chặt mặt đất, lộn nhào về phía sau, bên tai vang lên tiếng vèo vèo của cơ quan ám khí.
Còn có những hình thù kinh dị khác mà Huyền Minh không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả, hắn chỉ cảm thấy càng nhìn chăm chú đầu càng thoáng đau nhức.
“Tịch Nguyệt Đồ Viên,” hắn lẩm bẩm.
“Ta đang đi tìm ngươi.”
Nhiệt độ rét lạnh thấu xương, không khí ẩm ướt như mưa phùn, khứu giác ngửi thấy mùi mốc meo của rêu phong cỏ dại.
“Trưởng lão rất hài lòng về ngươi” hắn nói.
Hai bên cánh cổng là những bức tượng khổng lồ, mang hình thù nửa người nửa thú, với đôi cánh chim đen lớn và đôi mắt trừng to phẫn nộ.
Đi mãi, chân Huyền Minh đã có dấu hiệu đau nhức, khi vừa định thương lượng với tiện nghi phụ thân một tiếng, hắn phát hiện ra ấn ký pháp lực để định vị Tịch Nguyệt Hình Khang đã biến mất.
Ma Mộc Sơn quanh năm bị mây mù lạnh thấu xương bao phủ, tạo nên một khung cảnh mờ ảo và u ám.
Rít rít rít rít!
Hắn nhận ra bản thân đang ở một không gian tối đen như mực, không tìm được một tia sáng.
“Đi thôi, cùng ta đến gặp một vị thái thượng trưởng lão” Tịch Nguyệt Hình Khang nói.
Tí tách!
Sương mù màu đen dưới một nhát chém giống như bị kiếm khí to lớn tách ra, mang theo cả đàn dơi đông nghẹt biến mất khỏi thế gian.
Ở đỉnh núi xa xôi, dường như có vật gì đó cư ngụ, cứ một khoảng thời gian lại phát ra những âm thanh chói tai.
Huyền Minh mặt không cảm xúc cất chủy thủ vào trong ngực áo, bước chân dõi theo, ánh nhìn đánh giá cánh cổng to lớn phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không muốn tiếp tục chơi đùa, hắn rút ra chủy thủ màu bạc từ trong ngực, tay nhẹ nắm chuôi, chém một nhát về phía trước.
Một con rắn khổng lồ sau lưng mọc ra bốn đôi cánh dơi, đôi mắt đỏ rực như đang cháy, thân vảy lấp lánh tựa như mảnh kính vụn.
“Ngươi đã đến nơi, không cần phí sức” một giọng nói vang lên.
“Bên trong cánh cổng này là nơi mà ít người trong gia tộc từng đặt chân tới, ngươi phải cẩn trọng, tuyệt đối không được lạc mất ý thức” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là đang cố ý muốn xác định mức độ trưởng thành của Vô Căn Chi Thể”
Trên bề mặt cổng, những hoa văn quỷ dị được chạm khắc tỉ mỉ, tạo thành những hình ảnh của các sinh vật kỳ lạ.
Ngón tay dừng lại ở cuối bia đá:
Quả nhiên, hắn chạm vào một vật cứng.
“Nơi đây có lẽ là một hang động.”
Thanh chủy thủ này trong trận chiến với Tịch Nguyệt Hình Khang đã bị Huyền Minh dùng Táng Tiên Quỷ ô nhiễm thành một kiện “linh dị vật phẩm”.
Huyền Minh cảm nhận được một áp lực vô hình đè nặng lên vai, mỗi bước tiến gần đến cánh cổng như đang tiến vào thâm uyên vực thẳm.
Tịch Nguyệt Hình Khang chắp hai tay ra sau lưng, quay người đi về phía cánh cổng màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt phía sau.
Hắn chỉ có thể tập trung vào một tia pháp lực ấn ký trên áo của tiện nghi phụ thân để không bị lạc.
Sau hơn mười hơi thở, bẫy rập liền đình chỉ.
Càng lên cao, ngọn núi càng bị sương xám che khuất, khiến người ta cảm thấy lo ngại, bất an.
Tựa như người mù thấy được tia sáng duy nhất, Huyền Minh mò mẫm lối đi, chầm chậm tiến tới.
Từ dưới chân núi nhìn lên, chỉ thấy một rừng cây khổng lồ rậm rạp, thân cây có màu đen như than, thậm chí trong tiếng gió thoảng qua còn phảng phất mùi khét.
Khi Huyền Minh vừa niệm xong ba chữ này, thân ảnh hắn liền hư không tiêu biến, chỉ để lại một khoảng trống sương mù rét lạnh cuộn trào.
Với một ý niệm trong đầu, thân ảnh Huyền Minh trong chớp mắt đã đi đến cuối thông đạo kiếm khí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.