Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Tiên Đạo Năm Đó (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Tiên Đạo Năm Đó (1)


“Không được nhìn danh tự phía trên bài vị” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cung thỉnh tộc lão”

“Sai”

Chương 12: Tiên Đạo Năm Đó (1) (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chờ Huyền Minh có biển hiện đồng ý hay không, Tịch Nguyệt Đồ Viên đã một mặt trầm ngâm lâm vào hồi ức.

“Không muốn”

Nhưng sau biến cố đại chiến chính ma hai đạo, thê tử hắn yêu nhất không may bỏ mình. Dù đã báo được đại thù nhưng hắn cũng không có bao nhiêu vui vẻ.

Bên trong lỗ đen liên tục bay ra đậm đặc sương đen, lan tỏa đi khắp nơi.

“Như vậy mới phải, trẻ con dễ dạy”

Diệp Phàm trong cơn say liền qua loa đồng ý, xuống núi tìm đệ tử.

Cảm giác như đi vào một chốn động thiên khác, bên trong không gian tối tăm bao trùm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn lửa xanh lục lập lòe trên tường.

Phía trên điện thờ lơ lửng một lỗ đen có đường kính hơn một dặm.

Điều này về lâu dài dẫn đến sự bất mãn của các phong chủ khác, tạo áp lực buộc Diệp Phàm phải mau chóng tìm người kế vị chỉnh đốn lại Tiêu Dao Phong, nếu không sẽ tuyển chọn một vị phong chủ khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tịch Nguyệt Đồ Phong là nhất đại công thần, một anh hùng, là chúa cứu thế của thế giới này”

Quỷ Nhãn quỷ vực của hắn vẫn âm thầm hoạt động, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.

“Ngươi muốn nghe chuyện xưa của hắn sao?”

Chỉ một chút nữa thôi hắn liền nhìn rõ được danh tự màu đỏ phía trên gọi là gì.

“Vậy có đoán được ý đồ của ta”

Huyền Minh ngẫm nghĩ một lát rồi chọn ngồi ở ghế cuối cùng bên phải, phần vì hắn vẫn rất kiêng kỵ hai vị trưởng bối này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Minh ám đạo thở dài, Ngự Quỷ Giả có kẻ nào là không tâm thần, chỉ khác nhau ở cách biểu hiện ra bên ngoài.

Đi đến trước điện thờ, Tịch Nguyệt Hình Khang chắp tay một xá:

Huyền Minh nhìn thấy được cảnh này, liền đã chắc chắn đây là một loại Quỷ Dị “quy tắc”.

"Vì tất cả hài nhi đều không có linh căn, không thể tu đạo, không hợp cách làm đệ tử Tiêu Dao Phong, nên sau đó đều b·ị t·ông môn đưa xuống núi.

Nhưng thịnh cực tức tiếp suy, lão phong chủ thọ nguyên gần hết, vì liều một phen đạo đồ, cầu may mắn đột phá mà c·hết dưới thiên kiếp.

“Thật là một cố sự đặc sắc làm người cảm động đúng không?”

Những ngọn đèn lồng ma quái treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng xanh lục phản chiếu lên bức tường đá đen bóng, tạo nên những hình ảnh sống động.

Nơi đây âm u tối đen, mùi h·ôi t·hối tràn ngập, giam giữ không dưới một trăm tên hài tử ốm yếu.

Khi ấy, tiên đạo thịnh thế nhưng tiên duyên không phải dễ đạt được. Tọa Vong Sơn là chốn bồng lai mà biết bao phàm nhân mơ ước đặt chân tới, và Tiêu Dao Phong là một trong năm phong đứng đầu nội môn lúc bấy giờ.

Đến khi bọn hắn thấy ngươi không còn giá trị liền sẽ tiếp tục bán trao tay cho chủ nô khác, chuyển nơi công tác, chịu hết khổ nhục thế gian, loại người này tiếp tục sống sót cũng là một loại cực hình.

Huyền Minh lén đưa mắt liếc nhìn Tịch Nguyệt Hình Khang, sau đó bình tĩnh trả lời:

Về sau, một năm lại một năm trôi qua, xấu xí chân thọt đệ tử cùng sư phụ của hắn nương tựa lẫn nhau, sinh hoạt bình thản tháng ngày hạnh phúc”.

Tịch Nguyệt Đồ Viên vui vẻ híp mắt nhìn Huyền Minh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Huyền Minh cố gắng giữ vững tinh thần, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách, cảnh giác với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xuất hiện.

Cuộc sống của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, so với trước kia quả thật giống như thiên đường.

“Ngươi rất thông minh”

Lời nhắc nhở của tiện nghi phụ thân làm Huyền Minh trong lòng thoáng run lên.

"Ngày xưa, trên ngọn núi Tọa Vong có một tòa Tiêu Dao Phong.

Huyền Minh nghe vậy liền không chần chừ, cái mông nhỏ chuyển qua bên trái, liền ngồi song song với Tịch Nguyệt Đồ Viên.

Huyền Minh vừa trông thấy mặt nạ, trong lòng liền sinh ra mâu thuẫn, tư duy nhiễm loạn, bên tai lần nữa xuất hiện ồn ào nói mớ.

Ngươi biết khuất nô là gì sao, bọn buôn người sẽ cắt lưỡi của ngươi, chọc mù mắt ngươi, đánh què chân ngươi, sau đó đưa ngươi ra đường phố xin ăn, ngày ngày phải lê lết nơi đầu đường xó chợ.

Bước chân của Huyền Minh cùng Tịch Nguyệt Hình Khang nhẹ nhàng đi trên nền đá ẩm ướt, mỗi bước đi như kéo dài vô tận.

“Không cần lo lắng, gọi ngươi đến đây là để thương lượng một việc”

Trên đài cao, Tịch Nguyệt Đồ Viên cười ha ha một tiếng, rất có quý khí một tay chống má:

Ngọn lửa đen từ tim nến cháy lên chập chờn, ánh sáng từ ngọn lửa màu đen nuốt chửng mọi thứ xung quanh vào bóng tối.

Huyền Minh cảm thấy tinh thần của vị tộc lão này có vấn đề, ít nhất Tịch Nguyệt Đồ Phong trông có vẻ còn tỉnh táo hơn hắn.

Sau nhiều năm bỏ mặc, Tiêu Dao Phong không còn một đệ tử. Tông chủ Tọa Vong Sơn vì nghĩ tình xưa của sư phụ hắn mà nhắm một mắt mở một mắt, cho dù hắn không cống hiến gì cho tông môn nhưng hàng năm vẫn được cấp tài nguyên không sai.

“Ngươi nên ngồi đối diện ta” Thanh y nam tử nói.

Trên điện thờ chỉ có một cái bài vị lẻ loi, phía trước là lư hương bên trong cắm một cây nến to lớn màu trắng.

Từ trên lỗ đen sương đen phủ xuống mặt đất cuộn trào, khi sương tan đi, một bộ bàn ghế đơn sơ đã hiện ra trước điện thờ.

Hắn là một thiên tài, toàn bộ tông môn ngàn năm mới có một thiên tài như hắn, không đến ba mươi tuổi đã đột phá Ngoại Thiên Cảnh.

Dứt lời, tràn ngập sương đen từ trên bài vị thoát ra, chớp mắt đã che kín toàn bộ điện thờ.

Diệp phong chủ nhận thấy hắn bệnh tật quấn thân đã không còn sống được mấy năm, liền mở rộng lòng từ bi thu hắn làm ký danh đệ tử.

Nói đến đây Tịch Nguyệt Đồ Viên bất giác lại tái phát bệnh tâm thần, ha ha cười lớn, cười lớn đến độ làm cho màng nhĩ Huyền Minh đau nhức.

Thanh y Tịch Nguyệt Đồ Viên ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao nhìn xuống.

Thân khoát thanh bào, mái tóc trắng xóa xõa dài tới thắt lưng, trên mặt đeo một cái thanh đồng mặt nạ quỷ.

Nghe đến đây, sắc mặt Huyền Minh hiện ra cổ quái.

Tịch Nguyệt Hình Khang quen thuộc bước đến ngồi ở ghế đầu tiên bên trái.

Tịch Nguyệt Đồ Viên giọng điệu hài hước:

Một lần đi là hơn năm mươi năm, hắn quên mất lời hứa hẹn ban đầu, một mặt chơi đùa hồng trần, sáng vào câu lan uống rượu nghe hát, tối đến lại vào thanh lâu uống rượu chìm trong phấn son, suốt ngày sống trong ảo tưởng đê mê.

“Đến ngồi đi”

Đệ tử duy nhất của hắn, Diệp Phàm, từ đó danh chính ngôn thuận lên làm phong chủ đời tiếp theo.

“Ngươi muốn lôi kéo ta đối phó Tịch Nguyệt Đồ Phong” Huyền Minh nhàn nhạt đáp.

Càng đi sâu vào trong, không gian ngày càng trở nên rộng lớn, giống như một tòa địa cung khổng lồ.

Hắn chỉnh trang lại quần áo, ngồi thẳng lưng nghiêm túc, đưa tay lên miệng hắng giọng, rồi biến ra một cây quạt gỗ, gõ xuống ghế phát ra âm thanh cạch cạch.

Phong chủ Diệp Phàm từ đó trở thành kẻ suốt ngày đắm chìm trong men rượu, sống tỉnh tỉnh mê mê.

Mặt nạ quỷ mang một biểu cảm phức tạp, không khóc mà như đang khóc, không cười nhưng tựa như đang cười. Trong nét bi thương thoáng hiện niềm vui, trong sự vui vẻ ẩn chứa nỗi t·ang t·hương sâu thẳm.

Giọng nói của hắn mang theo trong trẻo thanh tịnh, khiến người nghe tưởng tượng ra dáng vẻ của một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, nhưng khi hồi tưởng lại, cảm giác như đang lắng nghe lời của một lão giả già nua.

Trên tường, những bức tranh chạm khắc các quái thú và linh hồn bị giam cầm t·ra t·ấn hiện lên như đang sống lại trong ánh sáng lập lòe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịch Nguyệt Đồ Viên bắt chước người thuyết thư bắt đầu kể:

Một lần hắn uống b·ất t·ỉnh ở ven đường, bị bọn buôn nô lệ trong trấn phát hiện cơ thịt rắn chắc, mày râu tuấn tú liền bắt hắn trói lại chở vào chợ đen rao giá”.

Một điện thờ lớn nằm ở trung tâm động phủ, xung quanh là mười ba cây cột đá khổng lồ chạm khắc t·hi t·hể của rồng và phượng, với các đường nét tinh xảo đến rùng rợn.

Không khí lạnh lẽo ẩm ướt, mang theo mùi mốc meo và cảm giác nặng nề của c·ái c·hết.

Thấy nhiều hài tử như vậy, hắn chợt nhớ lại lời hứa năm xưa, Diệp phong chủ coi đây là thiên mệnh sắp đặt, cho nên liền vui vẻ nhận, tiện tay dùng hồ lô rượu một lưới bắt hết, đưa về Tiêu Dao Phong làm trông cửa đạo đồng”.

Đưa tay lên xoa tâm mi, Huyền Minh sử dụng đạo pháp tạm thời phong bế thính giác, cong cong vẹo vẹo cảnh vật trong mắt liền trở lại thẳng tấp bình thường.

Từ đó hắn liền trở thành chân sai vặt, ngày đêm ủ rượu cùng nướng thịt cho Diệp Phàm.

Trong đó có một nam hài không cha không mẹ, hai mắt bị mù, một bên chân dị tật, khuôn mặt xấu xí, toàn thân ghẻ lở.

Vài giây sau, trên đài cao Tịch Nguyệt Đồ Viên như đã sắp xếp xong cố sự.

Sau đó cuồn cuộn sương đen co lại, hình thành thân ảnh thẳng tấp của một trung niên nam nhân.

“Ngươi muốn thoát khỏi tộc địa không?”

Khác với đám nô lệ kia, hắn là một khuất nô.

“Trong ngục giam, nhận thấy không có rượu uống, không có thịt ăn, không còn mỹ nhân kề cạnh, nhân sinh lý tưởng sống mất đi, Diệp Phàm liền không còn lười biếng, trong cơn nghiện men say tái phát, hắn dùng trấn sơn đạo pháp Tọa Vong Kinh mò rượu, bất tri bất giác đi đến một cái địa lao.

Đặc biệt là Tịch Nguyệt Đồ Viên, từ khi gặp hắn, trong lòng Huyền Minh luôn dấy lên cảm giác nôn nóng, như muốn phá hủy mọi thứ trong tầm mắt.

“Ngươi đoán không sai, kẻ này tên gọi Đồ Phong”

Tiếng nước nhỏ giọt vang lên đều đặn trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một âm điệu mê hoặc, khiến lòng Huyền Minh lân lân một cách kỳ lạ, cảnh vật trước mắt có chút cong cong mơ hồ .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Tiên Đạo Năm Đó (1)