Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Mùa Xuân Năm Ấy Hoa Đào Nở

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Mùa Xuân Năm Ấy Hoa Đào Nở


Nàng khẽ thở dài, mắt hướng về phía cổng chùa, dường như đang mong chờ một điều gì đó thú vị hơn. Trong khi những bông tuyết tiếp tục rơi xuống, nàng vẫn giữ vẻ lơ đãng, ngón tay vô tình vuốt nhẹ những lọn tóc mai, tạo nên một hình ảnh thật thơ mộng và kiều diễm giữa khung cảnh tĩnh lặng của sân chùa.

Hoàng Ngọc Lan chậm rãi bước lên từng bậc thang, vừa nói:

Cho dù là kinh thành phồn hoa dưới chân thiên tử cũng không thiếu khất cái lang thang đầy đường.

Nàng sau khi dạy dỗ tiểu nhi tử xong liền quay mặt về hướng đại nhi tử, giọng mang theo cảm khái:

Hoàng Ngọc Lan ánh mắt cưng chiều, xoa xoa bàn tay của hai nhi tử hỏi.

“Trên Lâm Hoà Tự có một loại than nóng có thể làm xua tan hàn khí, lát nữa sẽ cho hai ngươi nếm thử”

Nàng đứng đó, thu hút không ít ánh nhìn lén lút của người hành hương, thậm chí một vài tiểu tăng mới lớn cũng không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Vị tăng nhân mặc tăng y màu xám, tay chắp trước ngực, khuôn mặt thanh thoát điềm tĩnh.

Bốn tên hộ vệ áo đen cao gầy một bên đứng chỉnh tề ngắm nhìn nội phủ.

Huyền Minh làm bộ ngây thơ hỏi: “Phía trước có phải là người Thái An Phủ không mẫu thân?”

Huyền Minh cảm khái, truyền âm cho Đồ Phong:

“Lâm Hoà Tự là nơi năm xưa lão gia cùng Thái An Hầu từng lập đính ước, đại thiếu gia lần này đi cũng chính là ra mắt tiểu nương tử”

Thanh y nam hài trừng mắt:

Gặp loại mãnh nhân quái vật này, cho dù là Nguyên Quốc Hoàng Đế cũng phải nhượng bộ ba phần”

Chương 16: Mùa Xuân Năm Ấy Hoa Đào Nở

Xuân Hương ngồi một bên dùng ngón tay chọc chọc thanh y nam hài, cũng cười nói:

Thị vệ áo đen tiến tới vén lên màn kiệu, bốn thân ảnh cùng nhau chui vào.

“Khụ khụ, ta không sao mẫu thân, một lát nữa mặt trời lên cao liền tốt”

Xuân Hương hiểu ý, mỉm cười đáp: “Vâng, phu nhân”

Trong bóng cây, một phu nhân khoác trên mình áo vải thượng hạng, màu sắc tinh tế và hoa văn thêu tỉ mỉ, đang trò chuyện cùng một vị tăng nhân trẻ tuổi.

Ngồi ôm hai nhi tử trong lòng, Hoàng Ngọc Lan mỉm cười:

“Đồ Phong, ngươi nghe lời mẫu thân hung hăng cua nàng, bây giờ cua còn kịp, về sau có khi lại không xứng với người ta”

Một dãy thang đá phủ đầy rêu xanh dẫn lên trên đỉnh núi, mới sáng sớm đã có không ít người tiến lên lễ Phật.

Nha hoàn Xuân Hương bên cạnh phụ hoạ:

Nữ nhân có khuôn mặt phúc hậu, mày mi thanh tú, hai má ửng hồng, mỗi bên tay của nàng đều dắt theo một nam hài khôi ngô, tuấn tú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam hài bên phải một thân bạch y nhẹ nhàng, ngoài ra còn khoát thêm một lớp áo ấm làm từ lông chồn, hai lỗ tai hơi đỏ lên vì rét lạnh, thân hình có chút ốm yếu nhưng dáng vẻ hồng hào cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.

Đại Hàn Quốc những năm này binh biến không ngừng.

Huyền Minh lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.

Thời gian thấm thoát thôi đưa, chớp mắt đã mười năm.

“Cổ đại nữ tử phát d·ụ·c thật tốt”

Trong kiệu, tiếng cười rộn ràng vang lên, hòa vào âm thanh náo nhiệt của phiên chợ trên đường phố kinh thành phủ tuyết.

“Chữ thật đẹp,” Huyền Minh nói nhỏ.

Không lâu sau đó, bốn thân ảnh từ bên trong dần đi tới.

“Nhất phẩm tông sư có thể ngự kiếm g·i·ế·t địch, một trảm dời sông, phá thành.

“Lần tới trở về mộng cảnh, ta liền đem Thanh Thanh gả cho ngươi.”

Ánh nắng mờ mờ vượt qua những tán cây rậm rạp, chiếu sáng lên cổng chùa cao vút. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tên hòa thượng kia là tứ phẩm”

Ba năm trước vừa diệt Mạt Quốc, đến nay mũi giáo nhọn đã chỉ hướng tiếp theo Đại Hàn.

“Mẫu thân, ta rất thích thời tiết này”

Huyền Minh trong đầu liền nhớ tới phẩm cấp võ công đã từng đọc được:

“Hắn hôm nay còn có việc quan trọng, không đến được”

Phía sau ba người, là một nha hoàn hơn hai mươi tuổi, tay mang một bọc hành lý màu đen, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, làn da mịn màng, dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng đi trên đường lớn cũng đủ để cho người lạ ngoái đầu nhìn lại.

Phương Bắc Đại Nguyên Quốc liên tục tiến binh xâm chiếm mở rộng lãnh thổ.

“Phong nhi, Minh nhi, có lạnh không?”

Nắng sớm chiếu rọi Thiên Hành Phủ, một chiếc kiệu hoa màu bạc lộng lẫy đã xuất hiện trước cổng.

Bình dân trai tráng mười lăm tuổi phải ra trận.

Nam hài bên trái mặc một bộ y phục màu xanh chỉnh tề, làn da đặc biệt trắng bóng, mài phượng cao quý, hai mắt sâu thẳm tựa như nước động mùa thu.

Hoàng Ngọc Lan làm ra vẻ tức giận, bàn tay gõ nhẹ lên trán hắn:

Hoàng Ngọc Lan cười nói: “Phong nhi trí nhớ rất tốt, năm sau liền đưa các ngươi vào Học Cung học tập”

Khi một nhà bốn người Huyền Minh bước xuống kiệu, liền thu hút ánh mắt của khách hành hương đổ dồn về phía bọn hắn. Đội hình xa hoa này rõ ràng là của hào môn không dễ trêu chọc.

Trong sân chùa, gốc cây cổ thụ với tán lá rậm rạp như một chiếc ô khổng lồ, cành cây phủ đầy tuyết trắng, từng bông tuyết rơi nhẹ tạo nên khung cảnh thanh bình, tĩnh lặng. Dưới gốc cây cổ thụ già to lớn, có một đoàn người đang tụ tập, vây quanh bởi năm tên hộ vệ.

Nam hài bên phải tay kéo càng chặt áo bông lông chồn, một mặt bình đạm, thỉnh thoảng lại đưa tay che miệng ho vài tiếng:

“Bảng này năm xưa là do chính tay Quốc Sư viết trao tặng phong tự.”

“Thiếu gia ngươi không biết đâu, Quốc Sư chính là nhất phẩm tông sư. Ta từng nghe đồn hắn một tay trảm ra kênh đào chuyển hướng dòng lũ, cứu mạng không biết bao nhiêu bách tính tại Tương Linh thành.”

Bách tính cơ khổ, lương thực thiếu thốn.

Xung quanh có tám kiệu phu mặc trang phục gia nô màu đỏ đang đứng chờ đợi.

Nhìn thấy đoàn người Huyền Minh tiến đến, đôi môi đỏ của nàng hơi cong lên, che miệng nói nhỏ gì đó với nha hoàn bên cạnh, sau đó mắt phượng khẽ liếc qua Đồ Phong và Huyền Minh, ánh mắt đầy tò mò và đánh giá.

“Các ngươi theo mẫu thân tiến đến chào hỏi. Đồ Phong, ngươi đừng suốt ngày làm mặt lạnh, nên ra dáng một tên hài nhi. Nhìn thấy phía trước sao? Nàng chính là mục tiêu của ngươi.”

Đồ Phong mặt lạnh lùng, khẽ đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên cạnh phu nhân là một thiếu nữ cao gầy, dáng người linh lung, khuôn mặt chán chường ngó đông ngó tây.

Đồ Phong vẫn lạnh lùng đáp:

“Xuân Hương, một lát nữa hãy chú ý trong đám người, xem có mặt của Thái An phu nhân hay không”

Hai canh giờ sau, kiệu hoa dừng lại dưới chân một ngọn núi.

Huyền Minh liếc nhìn Đồ Phong, ánh mắt hiếu kỳ:

Nàng cưng chiều xoa đầu Huyền Minh, giọng nhẹ nhàng nói tiếp:

Đồ Phong mặt lạnh giảng giải:

“Cũng may ta làm đệ đệ, bớt đi nữ nhi phiền phức”

Tiên Thiên còn được xưng Lục Địa Thần Tiên, một thân nội lực có khả năng ngắn ngủi phi hành, một người một kiếm tùy tiện tàn sát vạn quân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhất phẩm tông sư, siêu phẩm tiên thiên?”

“Ngươi không nhìn nàng dâu sao?”

Khi vừa bước lên đỉnh núi, trong lòng Huyền Minh đã tán thưởng cảnh đẹp nơi đây, hắn hòa mình thưởng thức khung cảnh sơn lâm thanh tịnh của Lâm Hoà Tự, loại ý cảnh này rất có trợ giúp tới việc đẩy nhanh tiến độ tu luyện hồn lực.

“Cái gì phiền phức, cô nương này rất lễ phép, tuổi còn nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi họa, tương lai chính là mỹ nhân tuyệt sắc”

Trước mắt là một bảng biển to lớn, treo từ trên cao với ba chữ "Lâm Hoà Tự".

Hài nhi bên trái lắc đầu, một bộ dáng tiểu đại nhân lạnh lùng:

“Cái gì nương tử, ta năm nay mới mười tuổi”

“Hôm nay, mẫu thân dẫn các ngươi cùng nhau đi bái phật cầu bình an”

Nữ nhi mười tuổi đã chọn chồng.

Bạch y nam hài trêu ghẹo một tiếng:

“Phu nhân, hôm nay lão gia không tới sao?”

Nha hoàn Xuân Hương đột nhiên nhớ ra điều gì liền hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng mặc một bộ váy dài màu trắng, mỏng manh như sương khói, tôn lên làn da trắng như ngọc. Mái tóc đen óng ả, dài đến thắt lưng, được buộc gọn gàng bằng một dải lụa màu xanh nhạt.

Mùa đông năm ấy c·h·ế·t cóng rất nhiều người, cơ hồ mỗi buổi sáng đều có quan sai túc trực trên đường dọn xác.

“Nhiều năm trước ta từng cầu nguyện có thể sinh ra hai quý tử dễ thương, không ngờ thật linh nghiệm”

Dương Ngọc Lan đang dắt tay nhi tử, nghe thấy vậy liền dịu dàng nói:

Hoàng Ngọc Lan nháy mắt hồi thần:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Mùa Xuân Năm Ấy Hoa Đào Nở