Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Đại Thế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đại Thế


Huyền Minh đưa một cây bút cho nàng, tay chỉ mặt giấy nói:

Sở Thiên Hành không cho Tiêu Dũng kịp phản ứng, nhanh chóng quỳ xuống:

“Tiểu dân Sở Thiên Hành, khấu kiến Tiêu tướng quân”

Tiêu Dũng híp mắt mỉm cười:

“Đến, hôm nay ca ca chỉ ngươi chơi một loại cờ mới, cờ caro”

“Nếu có thể lợi dụng, thì phải lợi dụng đến cùng”

“Ngươi ho cái gì, chưa thấy cô nương xinh đẹp tức giận sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đến nay liên hợp q·uân đ·ội đã sẵn sàng, chỉ cần Đại Ly chúng ta đồng ý giúp đỡ khởi binh yểm trợ, liền sẽ lập tức đánh úp q·uân đ·ội Nguyên Quốc, diệt đi Khương Điền, cho Nguyên Hoàng Đế một bài học”

“Chuyện này đối với hiền đệ cực kỳ dễ dàng”

“Thiên địa là bàn, chúng sinh là cờ”

“Ta nhường ngươi cờ đầu”

Hạ Yến Nam một mặt không hiểu dụng ý của tướng quân, nhưng cũng đáp lại:

Giọng nói êm dịu như chim hoàng anh truyền vào tai.

“Hiền đệ không cần đa lễ, gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Xin đại tướng mở lòng thương, sau này số 'hàng hóa' ta sẽ không lấy một xu tiền công”

“Đại Hàn cũng có mười danh ngạch, sao đệ lại muốn từ ta?”

Người đối diện chu môi:

Đại tướng Tiêu Dũng thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám đen như đồng thiết, một thân áo vải thô ngồi trong thư phòng, chăm chú xem báo cáo quân tình các nơi.

“Ta không biết chơi cờ vây”

Huyền Minh hồi thần, liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp, đầu cài trâm bướm, tò mò nhìn hắn.

Dù sao hắn vẫn chưa quên mục đích ban đầu, truy tìm Thanh Đồng Ma Phật năm xưa.

“Con số quá lớn, cực hạn của ta là hai danh ngạch”

Sở Thiên Hành một mặt khổ sở:

“Dưới ván cờ đại thế không có cái gọi là trắng đen”

“Để bọn nhỏ bên ngoài làm quen với nhau”

Chương 17: Đại Thế

Cờ chưa phân thắng bại, Đồ Phong một tay gạt đi bàn cờ, quân trắng quân đen rơi xuống đất:

“Phàn Quốc yếu sao, không yếu”

“Các ngươi ở đây đợi mẫu thân”

“Tiểu nữ Lâm Nhược Vũ, thật vui vẻ khi quen biết các ngươi”

“Đến phiên ngươi chơi với ta”

Nó chắc chắn lẫn trốn đâu đó trong thế giới này.

Trần Thục Quyên cười lắc đầu:

Đồ Phong một bên nhíu mày, hướng Huyền Minh truyền âm:

“Hai vị ca ca biết chơi cờ không? Chúng ta cùng chơi cờ đi”

“Nhờ phúc của tướng quân, ta dạo này vẫn khỏe”

Nàng có chút thất vọng:

“Có”

“Hồ sơ bí mật nghiên cứu chế tạo Quỷ Binh của Nguyên Quốc, ta muốn sao chép một phần”.

“Truyền hắn vào đây gặp bản tướng quân”

“Với yêu cầu này của đệ ta chỉ có thể ra hai cái. Còn một danh ngạch, chỉ cần hiền đệ giúp ta một việc, trọn ba danh ngạch sẽ hai tay đưa cho đệ”

Tiêu Dũng nghe xong, khóe môi khẽ cau lên:

“Đạo tông, Phật giáo, cửu lưu, tiên thần, ma quỷ tin đồn xưa nay đều là công cụ chính trị”

“Mạt Quốc mạnh sao, rất mạnh”

Trần Thục Quyên vội vàng tiến tới, nâng hai tay của nàng lên, cười nói:

“Đến đây đi”

“Tiểu dân cũng không cần nhận tiền lời, chỉ muốn mạo muội xin tướng quân hỗ trợ một việc”

Đồ Phong lơ đễnh nói:

“Hạ quân sư, ngươi có tin vào thần ma quỷ quái hay không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tuân lệnh”

“Nhưng tất cả đều bại bởi Đại Nguyên”

“Ca ca có biện pháp giải trận này kỳ cục sao?”

“Đã đông đủ, trước hết ta và muội vào lễ Phật dâng hương đi”

Lần này, Tiêu Dũng không vội nâng dậy Sở Thiên Hành, lắng nghe kỹ lưỡng.

“Hôm nay đến đây, là để thông báo một chuyện”

Huyền Minh đứng xem cảm thấy hoa mắt, hắn không hiểu rõ cờ vây, nhưng trước mặt chưa đến mười hơi thở cả hai người đã đi hơn hai mươi nước cờ.

Lâm Nhược Vũ kẹp lấy màu trắng viên cờ, hạ bàn:

Huyền Minh mặt không đổi sắc gật đầu:

Tiêu Dũng nhàn nhạt hỏi:

Đột nhiên, bên ngoài cửa thư phòng vang lên tiếng của lính gác:

Trần Thục Quyên quay đầu nói với vị tăng nhân trẻ tuổi:

Huyền Minh lắc đầu nói:

“Ca ca thật kỳ lạ”

Hoàng Thục Lan cười đáp:

“Quân sư thấy thế nào?”

“Ca ca thật lợi hại, đây là ngươi tự nghĩ ra cách chơi sao?”

“Tốt, rất tốt, có thứ này ta liền không sợ quân Nguyên”

“Không phải, ta là Huyền Minh, hắn mới là Đồ Phong”

“Chỉ cần hoàng thất xuất hiện một tên Tiên Thiên cường giả, liền sẽ ổn định duy trì Đại Hàn tiếp theo trăm năm quốc vận”

Tiêu Dũng nghe xong liền nhíu mày:

“Cờ vây sao, thật lâu rồi ta không chơi”

Tiêu Dũng cười lớn:

Hoặc cũng có thể là giống như hắn, người mang Vô Căn Chi Thể, thân hóa Quỷ Tiên, sống hơn bốn mươi ngàn năm.

Lâm Nhược Vũ khuôn mặt ranh mãnh cười hì hì, ngồi vào một bên bàn đá:

“Hiền đệ có yêu cầu gì cứ nói, ta luôn nói lời giữ lời”

“Đại Hàn đứng trước nạn diệt quốc, mang danh Đại Hàn đi đến Thiên Hạ Viện quá nguy hiểm, sẽ là cái đinh bị Nguyên Quốc nhằm vào”

“Bẩm báo tướng quân, có người của Thiên Hành thương hội cầu kiến”

“Số 'hàng hóa' mà tướng quân nhờ cậy, ta đã giao đến trước cổng phủ, rất trót lọt, không hề để lại dấu vết”

“Vậy ai tới trước?”

“Ta nhận ra một việc, người sống càng lâu càng thích trang bức”

“Ta đánh X, ngươi đánh O, năm con dính nhau liền thắng”

“Hiền đệ, yêu cầu này có chút làm khó ta. Cả Đại Ly chỉ có mười bảy danh ngạch, hoàng thất chiếm tám, ta chiếm năm, còn lại đại thần mỗi người một cái”

“Liên hợp Đại Tống, Đại Tề và Đại Phồn, bốn quốc cùng nhau ôm đoàn sưởi ấm”

“Ngươi là Đồ Phong ca ca đúng không?”

Huyền Minh đứng bên ngoài che miệng ho một tiếng. Tiểu cô nương bất mãn:

“Tính cách của nàng không biết ai có thể quản nổi”

“Tiểu muội mạo muội hỏi một câu, ca ca cảm thấy Đại Hàn tương lai có thể thắng Nguyên Quốc không?”

Lâm Nhược Vũ nghe vậy hai mắt liền sáng lên:

“Điều quan trọng là biết kính sợ. Trong lòng có một đạo khảm, chỉ cần việc có lợi, thì ca ngợi hay bôi nhọ thần ma cũng chẳng sao”

Một ván đi qua, Lan Nhược Vũ như người du hành tìm được đại lục mới:

Lâm Nhược Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi, trề môi nói:

“Dân nữ Hoàng Ngọc Lan, khấu kiến Thái An phu nhân”

Đáp lại là giọng nói vui vẻ của Huyền Minh:

“Là vị ca ca mặt lạnh này sao?”

“Ngươi học thế nào?”

Tiêu Dũng lắc đầu:

“Có thể đây là một cuộc sống mà kiếp trước ta chưa từng trải nghiệm”

______________________________

“Thật không dám, vẫn kém xa ca ca”

Lâm Nhược Vũ chớp chớp mắt:

Đồ Phong dáng ngồi thẳng tắp, tựa như một đại lão gia, cờ đen đặt xuống.

Tăng nhân chắp tay:

Đồ Phong mặt lạnh gật đầu:

Phong liễu rơi xuống bàn cờ, chớp mắt gió xuân, Nhược Vũ ngừng cờ một tay che tóc:

Nhìn bàn cờ được khắc sẵn trên bàn đá bên cạnh, Đồ Phong mặt không cảm xúc, giọng nói phá lệ ôn hòa:

Tiêu Dũng vội vàng đứng lên, tiến lại nâng dậy Sở Thiên Hành:

“Chỉ thắng trước mắt không thắng được sau này, muốn diệt Nguyên chỉ còn cách đánh vào nội bộ, nhưng cũng có thể thử giúp đỡ bọn hắn, cho đi một cái nhân tình làm đường lui sau này”

Nhìn bóng dáng mẫu thân dần xa, Huyền Minh liền dùng một tia hồn lực vừa luyện thành để bám theo áo nàng, muốn nhìn xem cảnh quan bên trong phật tự.

“Lời này ngươi nói chẳng khác nào kêu không cứu nổi, nằm chờ c·hết đi” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thiên Hành lễ phép mỉm cười:

“Vậy ta liền không khách khí”

“Nhược Vũ ngày càng xinh đẹp, tương lai không biết khiến bao nhiêu thế gia công tử thần hồn điên đảo”

“Đây đã là đại thế, sửa đổi khó càng thêm khó”

“Thật cảm ơn ngươi, lão Phong”

“Tiểu dân cả gan xin tướng quân bốn danh ngạch nhập Thiên Hạ Viện”

Lâm Nhược Vũ một bên tốc độ rơi cờ không giảm nhưng đôi lông mày đã cao lại: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy, ván tiếp theo ca ca sẽ không nhường”

“Nhược Vũ muội tuổi còn nhỏ đã tinh thông quân lược, thật đại tài,” Đồ Phong mở miệng ca ngợi.

Sở Thiên Hành vui mừng nói:

“Nhờ đại sư dẫn đường”

Liếc nhìn xem việc vui Huyền Minh, Đồ Phong nhàn nhạt đáp:

“Thật không thú vị, vốn định ức h·iếp các ngươi”

“Muội muội không cần làm thế, đều là người nhà cả”

“Chỉ cần là việc ta làm được, chắc chắn sẽ không để đại tướng thất vọng”

“Phong nhi và Minh nhi càng lớn càng tuấn tú, chẳng kém gì phụ thân của bọn chúng”

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, một người nam nhân trung niên cao gầy xuất hiện trước mặt Tiêu Dũng, khom người chấp tay, hành lễ:

Đồ Phong lắc đầu, một bên phân tâm tu luyện hồn lực, một bên quan sát hai hài nhi mới lớn chơi cờ.

Đại Ly Quốc, Tiêu Tướng Quốc Doanh.

Huyền Minh từng dò hỏi lão Phong nhưng không có đáp án.

Tiêu Dũng nghe xong, không phản bác đúng sai, chỉ khép lại binh thư, nâng tách trà nóng uống một ngụm.

“Ồ, hiền đệ mời nói” Tiêu Dũng làm bộ nghi hoặc.

“A di đà phật, mời hai nữ thí chủ theo tiểu tăng”

“Đại Hàn quả thật như phụ thân nói không thiếu người tài giỏi”

“Tướng quân, Nguyên Quốc vừa công phá được Dương Hoa thành, Đại Hàn hiện tại đã đứng ngồi không yên”

“Thật tốt làm quen với nhau”

Hoàng Ngọc Lan gật đầu, quay sang nói với Đồ Phong và Huyền Minh:

Huyền Minh từ trong bọc hành lý trên thân nha hoàn đem ra một tờ giấy cùng hai cây bút, hắn bắt đầu nâng bút kẻ ô vuông.

“Ca ca đang làm gì?” nàng hiếu kỳ dò hỏi.

“Đọc nhiều sách liền biết”

Hạ quân sư lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Nhược Vũ hai mắt bừng bừng chiến ý:

Lão Phong trả lời có lẽ là một vị ẩn thế tiên đạo đại năng còn kéo dài hơi tàn.

“Vậy thi từ thế nào, ta thấy ca ca rất giống Học Cung môn sinh”

“Ta nhận ra sau khi luân hồi ngươi liền thay đổi tính cách, không có việc gì chứ?”

Huyền Minh cười từ chối:

“Trên thế gian này, dù là Nho Thánh cũng không thể biết hết mọi điều. Vì vậy, đối với hạ quan, thần ma quỷ quái có thật hay không cũng không quan trọng”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đại Thế