Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Thiên Hạ Viện
“Ngươi đang vẽ nàng sao?”
Hơi suy tư, Lâm Nhược Vũ có chút do dự trả lời:
Đêm tĩnh lặng phủ xuống nội phủ, tại thư phòng, Huyền Minh ngồi yên lặng, tay cầm bút tỉ mỉ vẽ từng nét. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thời gian này hãy ở bên mẫu thân, nàng sẽ rất nhớ các ngươi”.
Huyền Minh gật đầu:
“Tốt, con ta quả nhiên đại tài”
“Không, ta đang vẽ phong cảnh, là một cảnh đẹp thoáng qua mà kinh hồng”
“Tranh này là do các ngươi vẽ?”
“Loại người này sẽ không bị tình cảm trói buộc, làm bạn có thể, nhưng nếu là kẻ thù thì phải dùng mọi thủ đoạn diệt trừ trước tiên”
Sở Thiên Hành trên môi nở một nụ cười khổ, giọng nói đầy ôn nhu:
“Tại sao ngươi lại nhắc đến nàng? Chỉ là một tiểu hài tử thôi. Ngược lại, ngươi không thấy nó rất dễ thương sao? Nhân sinh buồn tẻ, sao lại không nuôi một con sủng vật để vui vẻ hơn?”
“Không phải đi Học Cung sao phụ thân?”
Lâm Nhược Vũ lắc đầu:
“Lại đây, Tiểu Hắc, ta cho ngươi ăn”
“Mèo?”
“Vậy còn Sở Đồ Phong thì sao?”
“Các ngươi còn có nhã hứng này”
“Một tuần nữa các ngươi sẽ xuất phát đến Thiên Hạ Viện cầu học”
Huyền Minh có chút bất ngờ:
“Phụ thân, ngươi lại thắng”
Huyết Y Đao Thần, Đạo Thiên Nho Thánh, Hàn Uyên Kiếm Tiên, gọi chung Tam Thánh, chính là khai phái tổ sư, mỗi người đều đã sống hơn một trăm tuổi, võ đạo đăng tiên”
Sở Thiên Hành gật đầu, nói:
“Theo ta được biết, hài nhi của lão Sở từ nhỏ căn cốt yếu ớt không biết võ công”
“Ta không có hứng thú trò chuyện với người không hiểu phong tình”
“Phụ thân yên tâm, việc này cứ giao cho nữ nhi”
“Hôm trước ta phát hiện nó bị rét lạnh nằm bên góc tường trên phố, thấy đáng thương nên mang về chăm sóc”
Đồ Phong lắc nhẹ đầu, trong lòng cảm thấy mệt mỏi, hắn lơ đễnh cầm lên bức tranh còn ướt nét mực hỏi:
Trông thấy dáng vẻ này của nàng, Lâm Chánh Văn dùng tay che miệng ho một tiếng, giọng nói đầy nghiêm khắc:
Đặt mèo trắng xuống đất, Sở Thiên Hành liền chú ý tới bức tranh đang để trên bàn.
Nam Châu thành, Thái An Hầu Phủ.
“Lần này, chúng ta Thái An Phủ nợ Thiên Hành Thương Hội một ân tình lớn”
Huyền Minh lắc đầu:
“Ngươi thích hắn sao?”
“Ngươi trên đường thu liễm một chút, tránh làm cho bọn hắn sợ hãi”.
Lâm Chánh Văn cười to một tiếng, giọng nói có chút không bỏ:
Lâm Chánh Văn tủm tỉm cười:
Bên hồ cá to lớn, từng dãy hoa đăng lung linh trôi dạt.
“Phong nhi, Minh nhi, ta vào được chứ?”
______________________________________
Lâm Nhược Vũ trừng mắt đẹp nhìn phụ thân:
Nghe vậy, Sở Thiên Hành cười đầy thâm ý:
“Phụ thân yên tâm, việc này sẽ không có sai lầm” Đồ Phong dáng vẻ nghiêm túc trả lời.
“Chúng ta là đại thương hội, có rất nhiều phân đàn tại các quốc gia khác, chỉ cần cẩn thận tìm thời cơ thích hợp chuyển nhà là sẽ không bị c·hiến t·ranh lan đến.
“Nên ghi nhớ, thân thận sau này của các ngươi sẽ là con cháu của Vương Tướng Đại Ly, không được tiết lộ bản thân sinh ra ở Đại Hàn. Hơn hết, phải cẩn thận người của Nguyên Quốc cùng Thục Quốc”
“Ngươi rất thích tên tiểu tử đó” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồ Phong đặt đũa xuống bàn, dùng khăn lau miệng rồi quay sang hỏi:
Huyền Minh gật đầu xem như đã hiểu.
Huyền Minh lắc đầu, đặt bút xuống và tiếp tục mài mực:
“Chắc là từ trong Đại Hàn cung lén chạy ra ngoài, ngày mai ta sẽ tìm lại chủ nhân cho nó”
“Hừ, ngươi buộc ta liền bỏ nhà ra đi”
“Vũ nhi, sắp tới ngươi sẽ phải xa nhà một chuyến”
“Hoa đào đâu?” Đồ Phong hỏi.
“Ta không đoán được tâm tư của hắn, khi đối mặt với hắn, ta cảm giác dường như mọi suy nghĩ trong đầu đều bị nhìn thấu, tương lai kẻ này sẽ rất đáng sợ”
“Mùa xuân năm ấy hoa đào nở.
Huyền Minh diễn kỹ đột phát, trong mắt bùng lên vui vẻ trả lời:
“Thiên Hạ Viện nằm tại biên giới Thục Quốc, chiêu thu khắp thiên hạ môn đồ làm đệ tử. Mỗi năm năm một lần đều sẽ mở đại hội tuyển sinh. Riêng vương chủ các nước, sẽ có số lượng danh ngạch tuyển thẳng, bái vào môn hạ của Lục Địa Thần Tiên.
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói:
“Đại Hàn hiện nay nguy cơ tứ phía, đã không thích hợp cư ngụ”
“Cơ bản đã xong, chỉ còn thiếu một câu thoại”
Huyền Minh nhanh miệng đáp lời:
“Là Huyền Minh vừa vẽ” Đồ Phong nói.
Sở Thiên Hành khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:
Ta đã sắp xếp các ngươi trước tiên tiến vào Thục Quốc Thiên Hạ Viện, nơi đây có đương thời Tam Thánh tọa trấn, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện”
Huyền Minh ngẩy đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh trăng sáng:
Nghe được lời này, Lâm Nhược Vũ hơi thất thần một lúc:
Lâm Nhược Vũ lập tức hiểu ra, nàng tràn đầy tự tin vỗ ngực trả lời:
Huyền Minh trong lòng liền nhổ nước bọt, quên mất lão phụ thân là một thương nhân:
Sở Thiên Hành đẩy cửa vào phòng, tiến lại bàn ngồi xuống.
“Đại Hàn không còn cách cứu sao?”
Lâm Chánh Văn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, vui mừng nói:
Làm một thương nhân, vật phẩm nào có giá trị hắn nhìn một lần liền biết.
“Những ngày này cố gắng đọc nhiều sách, tuy là tuyển thẳng nhưng vẫn sẽ xem tài năng mà bồi dưỡng. Hai người các ngươi đều giỏi về dùng đầu óc, không thiện võ công, đoạn đường sắp tới ta sẽ phái Hoàng Bân đi cùng chiếu cố các ngươi”
Trên bức tranh là cảnh sơn lâm tịnh thủy, ánh nắng nhạt nhoà chiếu xuống tượng Phật hai mắt khép hờ nhìn chúng sinh cầu nguyện. Giữa sân chùa rộng lớn, một bạch y thân ảnh nhỏ bé tay kẹp viên cờ, hướng về phía trời cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới gốc cây hoa đào, một chiếc bàn lớn đặt giữa sân, hai thân ảnh chăm chú nâng bút, ta một nét, ngươi một nét, XO, OX rõ ràng.
Đồ Phong lần nữa xem kỹ lại bức tranh, hoạ bút rất đẹp, mang một phong cách hội hoạ mà trước đây hắn chưa từng thấy qua.
“Meo meo”
“Các ngươi thông minh như vậy, ta tin các ngươi hiểu những gì ta vừa nói”
Chương 18: Thiên Hạ Viện
“Không sao, gặp là duyên phận, nếu ngươi thích nó như vậy liền nuôi”
“Không uổng công phụ thân tranh thủ cho các ngươi một cọc cơ duyên”
“Meo”
“Phụ thân cũng sẽ không ép buộc hôn sự của ngươi” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lúc này dáng vẻ phong trần, khuôn mặt tiều tụy, giống như vừa mới đi một đoạn đường dài để trở về nhà.
Huyền Minh cùng Đồ Phong liếc nhau một cái, vừa rồi bọn hắn đã nghe được tiếng bước chân từ xa.
“Bộ lông rất đẹp, là một giống mèo hiếm từ Tây Vực. Nó làm sao xuất hiện ở kinh thành?”
Đã gần nửa đêm nhưng trong sân chính Hầu phủ vẫn thắp đầy đèn lồng chiếu sáng.
Thiếu nữ xinh đẹp chán nản buông bút, ngả lưng ra sau ghế.
Lâm Nhược Vũ bất mãn ngăn lại hành động của hắn, đưa tay sửa lại kiểu tóc:
Huyền Minh liền nắm bắt được vấn đề, ánh mắt giao tiếp với Đồ Phong.
Dưới chân bàn, một con mèo trắng nhỏ lười biếng nằm rạp xuống đất, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Đồ Phong đang ăn tối.
Huyền Minh nhìn Đồ Phong với ánh mắt kỳ quái:
“Vẽ xong sao?”
Sở Thiên Hành tán thưởng nhìn Đồ Phong:
Sở Thiên Hành lắc đầu:
“Hắn là một thiên tài, tính cách rất giống mấy đầu lĩnh tà giáo trong tiểu thuyết thường hay miêu tả”
“Đây là lý do ngươi nuôi con mèo này, hôn sự với nhà họ Sở ta sẽ bàn lại”
“Chính là loại cảm giác tìm được huynh đệ tốt”
Hoà tan lạnh lẽo chốn thiền sơn” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thục Quốc xa xôi, lại đi qua vùng biên giới hỗn loạn, ta sẽ để Chúc Anh theo ngươi. Còn nữa, trên đường phải tạo dựng quan hệ tốt với bọn hắn”
Lâm Chánh Văn khẽ lắc đầu:
Sở Thiên Hành cảm nhận có cái gì mềm mại ở ống quần:
“Vũ nhi, ngươi trưởng thành rồi”
“Ta sẽ chăm sóc nó thật tốt”
Huyền Minh nghe đến đây liền sinh ra hứng thú, đang định hỏi tiếp thì Đồ Phong một bên đã mở miệng giải thích cho hắn:
Hắn ôm lên tiểu bạch miêu nhìn kỹ:
“Chiến tranh là không thể nào lan đến được nơi đây”
“Thoại gì?” Đồ Phong nhìn hắn.
Đối diện nàng, nam tử trung niên với khuôn mặt kiên nghị cười khẽ nói:
Trên khuôn mặt của Lâm Chánh Văn hiện ra vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe được nữ nhi khó tính đánh giá một người cao như vậy.
Đồ Phong ghét bỏ nhìn bạch miêu đang trợn to hai mắt đáng thương lấy lòng đòi ăn. Hắn chỉ tay vào nó và nói:
“Vâng, phụ thân”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.