Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Trì Kiếm Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trì Kiếm Nhân


Thiên Sơn Linh Phật Tự quả nhiên không như vẻ bề ngoài, Thất Bộ Trì Kiếm Các một đi không trở lại, Chu Nguyên có lẽ đã c·h·ế·t rồi, Ngũ Lão Hội có lệnh Thập Bộ chúng ta cũng không cần đi nữa.

Một lúc lâu giọng nói của lão tăng lại vang lên nhưng lần này âm thanh cực độ âm tàn xen lẫn hỗn loạn già trẻ trai gái tiết tấu:

Hứa với ta, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng nên tu luyện Chân Linh Chú Sát mà ngươi sáng tạo, phạm trù của nó đã vượt qua khỏi Thiên Sát Cấm Thuật.

Năm tiếng chuông, đại diện cho năm tầng khổ hải để linh hồn siêu thoát, sách cổ ghi lại "Sớm tam chuông, tà ngũ ải, chớm luân hồi" ý chỉ những linh hồn nghe được sẽ càng sớm gột rửa tội nghiệt để được luân hồi siêu thoát.

"Chúng ta phong cấm nó"

Lúc trọng thương tỉnh dậy, nghe được tin nàng đã c·h·ế·t, tâm hắn lạnh, thật lạnh, đến cuối cùng cũng không biết là bản thân nên hận cái gì, có lẽ tất cả đau thương của hắn đều bắt đầu bằng ba từ Trì Kiếm Nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa dứt lời, thân ảnh Huyền Minh trong xe đã biến mất, chỉ để lại một bình rượu Vodka còn lưu chút hơi ấm của thân thể.

"Chúng ta cùng nó từng không phải ở một giới này"

Tổng Bộ đã sửa đổi thứ hạng của nó, trịnh trọng liệt danh tự của nó lên Nguyên Sơ Ma Tai Tập vị trí thứ 16, nơi đó đã không có bất kỳ Trì Kiếm Nhân nào dám bước chân vào.

Cấm địa duy nhất được liệt vào Diệt Tinh Cấp.

Đó là người duy nhất đã từng mang đến cho hắn một tia hy vọng, một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối, nhưng định mệnh tàn nhẫn đã không để cho người ấy tồn tại lâu hơn.

Huyền Minh không đáp mà ngồi vào vị trí còn trống kế bên tay lái, hai mắt khép lại, một mặt định thần.

Trên thế giới này, hài nhi mang thể chất cùng sóng linh hồn đặc biệt từ khi chưa xuất sinh thì số phận đã được định sẵn, trong bóng tối trở thành một dự bị Trì Kiếm Giả.

Những ký ức về người ấy là tất cả những gì còn sót lại, và trong những ký ức ấy, những nụ cười hiếm hoi của hắn hiện lên như những ngôi sao nhỏ, lấp lánh giữa bầu trời u ám.

"Oanh" một tiếng, trong đầu như bị khuấy thành bột nhão, cảm giác đau đớn cùng cực này cũng chỉ làm Huyền Minh nhíu chặt mi mày, xúc giác nơi tay cô độc trống rỗng, mảnh vỡ chân linh cuối cùng của Dao Hi đã tiêu tán không còn, ký ức hình chiếu hoàn toàn băng diệt.

Chân Lam Tinh, trải qua tuế nguyệt lâu dài lịch sử, khoa học kỹ thuật phát đạt gần như cực thịnh, từ lâu con người đã khai phá tự nhiên không sai biệt lắm, thế nhưng trong bóng tối thần bí khiến người ta nghi ngại vẫn còn tồn tại nhiều lý niệm mà con người vẫn chưa thể nào giải thích nổi.

Cuối cùng, người dạy hắn cười cũng vừa ngã xuống chưa lâu.

Cuộc sống của hắn là chuỗi ngày dài của sự cô độc và nặng nề, không ai có thể chạm vào tận sâu trong lòng hắn, nơi ẩn chứa những tổn thương và đau khổ không lời.

Băng qua cánh rừng thông già, Huyền Minh nhìn về phía con dốc duy nhất để liên thông ra thành thị, một mặt chờ đợi.

Tất cả hóa thành tro xám, ánh lửa dần tắt để lộ ra một bức thanh đồng tượng phật nứt nẻ cao hơn mười trượng phá lệ không táng thân ngồi uy nghiêm giữa biển lửa đỏ rực giống như một tôn Đại Phật niết bàn.

"Huyền gia, thật phải đi sao?"

Huyền Minh, ta ngày càng lo lắng bất an, ngươi đến bao giờ mới có thể tỉnh lại, là ta nợ ngươi.

"Quay về đi, thay ta nói với Tổng Bộ, Huyền Minh ta một đời này đã không nợ gì bọn hắn".

Huyền Minh, cái tên do một lần bốc thăm mà có được, từ khi có ý thức cũng không biết phụ mẫu là ai, được huấn luyện khắc nghiệt trải qua nhiều lần đối diện với bờ vực của cái c·h·ế·t mà sống đến ngày hôm nay.

Cơn đau đầu lần nữa truyền đến nhưng đã nằm trong sức chịu đựng, lúc này cơ bắp nơi miệng tê liệt vì đại não bị chấn động đã miễn cưỡng có thể hoạt động, giọng nói của Huyền Minh mang theo chút chập chờn suy yếu hỏi:

"Chúng ta, Trì Kiếm Nhân, kiếm trên tay là để bảo vệ…".

"A di đà phật, Huyền Minh thí chủ, lần cuối cùng, lão nạp chúc thí chủ thuận lợi bình an"

Trì Kiếm Nhân là một tổ chức rất xa xưa, không rõ do người nào thành lập.

Ngươi nói Thiên Sơn Linh Phật Tự, có phải hay không là cấm địa phong ấn một vị Thượng Cổ Tà Ma.

"Phong cấm nó, hủy diệt nó, hủy diệt nó, hủy diệt nó…."

"Cửa, thông qua cửa, nhờ thứ này tìm đến nó"

"Phong Tử, châm ngôn của chúng ta là gì ?".

Đè nặng tay lái, hắn đưa ngón tay trỏ nâng kính theo thói quen, giương mắt nghiêm túc nhìn Huyền Minh.

Hắn như một cỗ máy được đào tạo chuyên nghiệp, thứ vũ khí để trấn g·i·ế·t những tồn tại đe dọa đến tổ chức cùng nhân loại. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Kiếm trên tay là để bảo vệ, thân quy hắc ám, tâm về quang minh"

Gương mặt xinh đẹp mờ dần, Chân Linh Chú Sát tự bạo, Thiên Sơn Linh Phật Tự nở rộ quang hoa khắp nơi đều có tàn lửa bay trong đêm dài.

Ý tưởng lúc trước của ngươi rất tốt, tuy rất điên cuồng nhưng ngươi quả thật là một thiên tài, khắc sát chú vào trong chân linh để nuôi dưỡng, tuy cực độ nguy hiểm nhưng đổi lại bản thân sẽ có sức mạnh không tưởng, nhờ điều đó mà ta càng có thêm lòng tin về chuyến đi này.

"Ngươi một chút nữa liền c·h·ế·t"

Nhìn xuống thâm hải âm u, bên tai tựa như có hàng loạt ma âm đang thì thầm nói nhỏ, đôi tròng mắt đen nhánh lạnh nhạt thoáng hiện lên hàng ngàn oán niệm đan xen.

Nếu có người ở đây dám xem xét kỹ sẽ phát hiện, lão hòa thượng ngồi bên trên phật tòa phía trước đã sớm là một bộ khô lâu tràn đầy vết nứt.

Huyền Minh còn chưa nói dứt lời, phía tay lái đã hồi đáp:

Hắn rất ít cười, trong đời hắn số lần cười chưa quá mười ngón tay để đếm. Quá kỳ lạ sao? Thật ra, hắn không biết cười, cũng chưa từng quá nhiều lần thật tâm vui vẻ.

Thi thể cùng hồn phách của nàng cũng không còn, như một cơn gió nhẹ thoảng qua, để lại trong lòng hắn một khoảng trống vô tận.

"Huyền Minh…

Hướng Tây, phía Bắc Đại Tây Dương, trên không trung một bóng người trong suốt lóe lên đứng giữa tầng mây, hắc bào phần phật tung bay, thiên phong cuồn cuộn từng đợt ập thẳng vào thân thể cũng không lay nổi thân hình hắn.

Hình ảnh ký ức không có âm thanh nhưng Huyền Minh có thể nhìn ra động tác khép mở nơi miệng của Đại Phật.

Đúng là rất nực cười, nếu thật có cái gọi là thiên mệnh chú định thì hôm nay là ngày thiên mệnh tạm thời ngủ say rất thích hợp để làm một ít chuyện gì đó tạo ra biến số cùng kỳ tích, cho nên ta quyết định tìm đến nó, khí tức của phụ thân ta ở nơi đó quá rõ ràng, không thể nào sai được.

"Huyền gia, ngẩn người sao, thật hiếm thấy".

Không bao lâu, một đạo tia sáng chiếu đến, giữa đêm đen phá lệ chói mắt, đó là một chiếc xe ô tô đời cũ không biết nhãn hiệu, có lẽ là từ thời thế chiến thứ hai hoặc càng lâu đời hơn.

Mùi nấm mốc đã không còn, bức tường cháy xém vẫn là bức tường cháy xém, trong không khí nhàn nhạt mùi Linh Hương thêm nồng đậm, lão tăng bất động ngồi đó, khoảnh khắc vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác.

Những cá thể hiếm hoi này trong hàng tỷ tỷ nhân loại mới có một, cho nên được tổ chức dùng bất kể thủ đoạn nào để chiêu mộ và huấn luyện từ nhỏ với lý do giữ gìn trật tự cho thế giới.

"Huyền gia, ta niệm không sai chứ?"

Huyền Minh cười, cười phá lệ vui vẻ, trong đôi mắt sâu thẳm tựa như sắp được giải thoát.

Tiếng tụng niệm kinh thư gấp rút tựa như thủy triều vang vọng từ thập phương truyền đến, Phật niệm Tâm sinh, Tâm niệm Ma khai, Ma niệm Chúng Sinh.

Nhưng giờ đây, những ngôi sao đó cũng đã tắt, để lại một bầu trời tối đen và trống rỗng, không còn chút hy vọng hay niềm vui nào.

Huyền Minh, có lúc sư phụ xem ngươi như người đệ đệ đã khuất của ta, nhưng đến cuối cùng ta lại nhận ra ta không cao thượng đến vậy.

Giọng Huyền Minh bình tĩnh nghe không ra chập trùng:

Dường như phát hiện được cái gì, Đại Phật rung lắc đầu vặn vẹo cổ một cách máy móc, hai mắt không thần thái khép hờ từ trên cao nhìn chằm chằm thẳng xuống về hướng “Huyền Minh” tựa như thần linh đang nhìn sâu kiến, khóe miệng nứt ra một nụ cười từ bi.

Hôm nay là ngày 22 tháng 02 năm 2022, theo tinh vị, là ngày đại cát đại lợi, sao Bắc Đẩu, La Hầu, Phúc Yên cùng Diêm Vương bị che đậy, thiên cơ từ đó cũng bị nhiễu loạn, là một Đại Tinh Sư ta cũng không biết rõ thiên mệnh có thật hay không.

Huyền Minh thật sâu cảnh giác nhìn hướng lão tăng, giơ tay phải lên ngắm nhìn một chiếc nhẫn thanh đồng nám đen không biết từ lúc nào xuất hiện đeo lên ngón tay áp út của hắn.

Liếc nhìn về phía Linh Hương màu đen đã cháy hết tám phần bên cạnh lão tăng, Huyền Minh thật lâu không nói.

Lão tăng vẫn ngồi đưa lưng bất động, không gian thoáng im lặng, dường như lão đang cực lực kiềm chế thứ gì.

Huyền Minh, thật xin lỗi…".

Nơi chôn thây của bao đời Trì Kiếm Giả, được đồn đại là cánh cổng dẫn đến thế giới khác, nơi phong ấn không biết cấm kỵ tồn tại, từ cổ chí kim đều chỉ là tin đồn, không một ai biết rõ thật hư vì vốn dĩ chưa có kẻ nào dấn thân vào mà từng quay trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vọng âm qua đi, Huyền Minh ngẩng đầu nhìn ra sân lớn, ánh mắt thâm trầm.

Giọng điệu khá hài hước triền vào tai đánh thức Huyền Minh từ hồi ức quay lại thực tại.

Ánh đèn pha mập mờ soi rõ thân ảnh đang ngồi bên trong xe, một thân tây phục màu nâu cùng kính trắng của quý ông lịch lãm, thế nhưng dáng vẻ đau thương lại bán đứng hắn, không còn hình tượng điển trai như mọi ngày.

Toàn bộ ánh nến xung quanh bắt đầu le lói rung lên từng hồi rồi chợt tắt, trăm cây phàm hương cắm trong phật lư to lớn bằng mắt thường có thể thấy rút đi nhanh chóng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẫn một bộ mặt lạnh như băng, Huyền Minh một tay nhấn vào vai Phong Tử:

Xe dừng lại giữa rừng, Phong Tử có chút ngây người, tay chầm chậm cầm bình rượu lên nhẹ vuốt qua, dường như mong muốn tìm thứ gì đó để bình ổn lại cảm xúc.

To lớn âm thanh vang lên, như một phong tục, theo truyền thuyết phương Đông, năm tiếng chuông chùa báo hiệu hoàng hôn buông xuống, màn đêm sắp bủa vây.

Tam Giác Quỷ, Bermuda.

Âm thanh ngày một lớn dần đến mức đinh tai nhức óc, đột nhiên một mùi cũ kỹ nấm mốc che đậy hương khí không hiểu tràn lan, cháy đen các vách tường trong khoảnh khắc giống như đã trải qua ngàn năm càng thêm mục nát thê lương rong rêu bám đầy.

"Keng, keng, keng, keng, keng"

Chầm chậm khép lại bút ký, hắc bào thiếu niên thật lâu rơi vào trầm mặt, ánh mắt hiếm thấy hiện vẻ ôn nhu vuốt ve một cái trong suốt mảnh vỡ nơi tay trân quý tựa như báu vật.

Giữa từ đường cháy xém rách nát Thiên Sơn Linh Phật Tự, Huyền Minh từ từ đứng dậy, mắt nhìn lên phía trên phật tòa một hôi y lão tăng ngồi đưa lưng ra phía ngoài, cạnh bên cắm một cây Linh Hương màu đen không biết lúc nào đã tàn nguội tám phần.

Âm thanh khàn khàn tang thương của lão tăng từ trên cao phật tòa vang lên:

Một tiếng thở dài phát ra, sao đó là âm thanh động cơ phá lệ rõ ràng lao hết tốc độ về con đường u ám phía trước.

Sau đó toàn thân hắn cố nén run rẩy vì đau thương mà dùng tay bóp nát nó, tia sáng lóe lên, một đoạn hình ảnh ký ức đứt gãy hiện lên trong đầu hắn.

"Bermuda...... tìm đến nó...... gặp ta"

Nâng tay lên uống thật sâu một ngụm rượu, hương Vodka cay nồng cũng không đau bằng nỗi đau trong lòng hắn, sau đó liền hai tay ôm mặt khóc như đứa bé.

Danh tự của nó khắc rõ một màu máu trong Nguyên Sơ Ma Tai Tập, đánh tử tự 13, cực độ nguy hại, không biết căn nguyên.

"Nó rốt cuộc là thứ gì?"

Bóng đêm kéo dài, ánh thái dương tựa như đi theo gót chân của Huyền Minh mà hoàn toàn xuống núi, chỉ để lại một khoảng không gian tối đen trầm lặng.

Nhấc tay xoa mạnh giữa trán, Huyền Minh mở ra đôi mắt băng lãnh có phần đỏ ngầu, hương khói lượn lờ tỏa ra một tràn mùi vị quen thuộc, tiếng gõ mõ vang lên từng hồi làm tâm tình của người nghe tự nhiên yên tĩnh một cách lạ thường.

"Ta tâm … bị hắc ám xâm nhiễm, không còn xứng đáng với lý niệm thủ hộ thế giới này"

Xe nhanh chóng lướt đến bên Huyền Minh, một cánh cửa mở ra.

Chương 3: Trì Kiếm Nhân

Giọng nói tang thương mang theo lời chúc phúc êm tai của hôi y lão tăng truyền đến, Huyền Minh lập tức hồi thần, cúi người chắp tay xá một tiếng sau đó liền quay người rời đi.

Không có lời đáp lại.

Huyền Minh, sư tôn là người không biết nói lời từ biệt, ta nhất định phải đến nơi đó tìm phụ thân của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chợt Linh Hương màu đen cắm bên cạnh lão tăng lúc này không hiểu lại nhanh chóng rút ngắn, cho đến khi chỉ còn một chấm than lửa, cảnh vật xung quanh liền trở lại bình thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trì Kiếm Nhân