Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Tiên Ma Bất Hối (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Tiên Ma Bất Hối (2)


Mọi ân oán tình thù đến giờ phút này cũng chỉ còn lưu lại một ít tiếc nuối.

Lần lượt một triều đại mới lại nối tiếp triều đại cũ theo minh quân tiếp quản, tông môn, người tu hành, các thế lực lẫn nhau kiềm chế, chính đạo một thời chỉ mong vạn thế trường thanh.

Thiên Thần Cảnh ngũ đại tai, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên.

"Trường sinh bất diệt"

Nhưng ngày hôm nay hắn thật sự khóc, thật sự thấu tâm can.

"Chí Thượng thành đạo giả, đại đạo khởi nguyên tồn tại…"

Hàng loạt đạo thống cùng tiên triều thế lực biến mất khỏi thế gian.

"Ta muốn thế gian hết thảy, bồi táng theo nàng"

Thiên đạo rung động, đầy trời mưa máu cuồn cuộn thê lương không dứt tụ thành vô biên huyết hải. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngươi cùng ta đều đi đến cực hạn, cảm ngộ đã không thể nào bị cảnh giới trói buộc, chỉ có bù đắp lẫn nhau mới có thể vĩnh tồn.

"Sinh mệnh vĩnh hằng tựa như một lời nguyền" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên ăn mày nghe xong liền cười, vô tình người cũng sẽ biết giả cười, cười phá lệ vui vẻ.

Trước người hắn không biết lúc nào xuất hiện một lão giả, khuôn mặt già nua, râu tóc rối bời, nơi vầng trán ẩn hiện vết chém, trên thân hắc kim đạo bào cũng đã có nhiều tuế nguyệt vết tích.

Nườm nượp dòng người qua lại, thiếu niên tuấn mỹ xòe quạt thi thơ, thiếu nữ lung linh che miệng cười duyên, tiếng đàn du dương thanh tịnh.

Thân ảnh hắc bào dần mờ ảo không chân thực, theo đó màu tím đen ma hỏa bốc lên bao trùm toàn thân, cả một vùng lục địa ánh sáng hoàn toàn bị thôn phệ, ban ngày lập tức chuyển sang một màu đêm tối.

"Nàng ấy diễn rất đạt, Dao Hi có lẽ đã rất tự hào, nhưng đáng tiếc ta không phải là vai chính Bạch Giang"

**************************************

Lão giả cười, giọng nói từ tốn hiền hòa:

Muốn trở thành Chí Thượng Chúa Tể bắt buộc phải liều mình nhảy qua hai Đại Đạo Cảnh Giới, bỏ qua Thánh Cảnh, Đạo Tổ Cảnh, từ Tiên Thần Cảnh Đại La mà đột phá đến Chí Thượng Chúa Tể.

"Thời đại này, tiên cổ thành đạo pháp thất lạc, đã không một kẻ nào xứng đáng làm đối thủ của hắn.”

"Thật muốn đắm chìm vào tuế nguyệt trường hà ôm ấp mà ngủ một giấc, ta lại muốn mơ thấy các ngươi tìm về chút lý trí còn sót lại".

Ma tâm khẽ động, một cái hư ảnh bóng mờ màu tím đen ma kiếm từ trong dòng lịch sử được triệu hồi ra.

"Thái Thượng Vị Lai Đưa Đò Vĩnh Sinh, một trong mười hai đầu chí cao thành đạo pháp thời tiên cổ"

Đôi môi khô khốc còn vương máu run rẩy:

Trẻ con thành tốp đùa giỡn vui cười, phố thị phồn hoa như gấm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bạch sư đệ, ngươi nhất định phải sống thật tốt.”

"Ta tìm ngươi rất lâu, Hắc Nha, một trăm chín mươi vạn năm, ngươi có lẽ chính là lý do khiến ta còn có thể kiên trì đến tận bây giờ, ngươi là lý do khiến ta không có triệt để vì cô đơn mà lâm vào điên cuồng, là neo điểm cho chút lý trí còn lại của ta.

Trong lòng hắn xuất hiện một đạo âm thanh như xiềng xích bị đứt gãy, neo điểm cuối cùng cho lý tưởng sống cũng đã mất đi.

Tiên sử xưng Táng Diệt Thời Đại, về sau có viết:

Quá nhiều bá chủ đạo thống, thiên địa chi tử c·h·ế·t đi khiến Thiên Đạo phẫn nộ hạ xuống Diệt Đạo Thần Lôi phẩm phán tà ma.

Chương 2: Tiên Ma Bất Hối (2)

Dù trải qua bao đau khổ phản bội hắn cũng chưa hề rơi xuống một giọt nước mắt.

Loạn Cổ thời kỳ đến nay, sáu cái kỷ nguyên, Nhân Tổ chuyển thế, Huyễn Nha cấm kỵ truyền thừa giả, Trì Kiếm Các chân truyền hôm nay liền đoạn tuyệt".

"Thái Thượng Vô Tình Quyết, thái thượng đại thành, bỏ đi lục d·ụ·c, siêu thoát chúng sinh!"

Nhân loại muốn chạm đến cảnh giới này, điều kiện quan trọng chính là nằm ở hai chữ "Vong Tình" vong tình người mới có thể đại diện cho tuyệt đối lý trí, chịu được thời gian tuế nguyệt cọ rửa mà không lâm vào điên cuồng trở thành Tà Thần tồn tại.

"Không thể nào, tại sao lại là Đạo Chí Cao, Thiên Âm Lão Ma không thể nào xuất ra được bật này truyền thừa"

Nhân loại Chính Thần, là tuyệt đối Vong Tình.

Kỷ nguyên này sắp kết thúc rồi".

Trăm vạn năm sau, ánh sáng chiếu rọi Đông Châu Thành.

Một màn này tựa như đang tái diễn lại cuộc c·hiến t·ranh đạo cấm kỵ vào bốn trăm ngàn năm trước.

Chí Thượng Chúa Tể Cảnh, chư thiên diệt ta không diệt, nhất niệm sáng thế nhất niệm tịch liêu, chân chính trở thành "nhất" tồn tại, chân chính trên ý nghĩa vĩnh sinh, chân chính hóa thân "Đạo" là mọi thứ khởi nguyên, chưởng duyên sinh diệt.

"Rắc"

Hắn khóc.

Một ngụm bản nguyên Hồng Mông Tử Khí cuối cùng này"

Thánh Cảnh đại thiên thế giới, Thiên Đạo Thánh Nhân, Đại Thánh Tiên Vương.

Thân hình không mục đích mà chầm chậm bước đi, lang thang vô định.

Thân ảnh kế bên chợt sa vào trầm mặt:

Giữa phố thị hồng trần nhuộm màu vui sắc lại không hề thiếu đi vài thân ảnh bần hàng bên trong, bất kỳ một chế độ nào cũng sẽ có kẻ phú quý và người bấp bênh.

"Khôngggggg….."

"Các lão gia hỏa đó đã tính sai, một thế này rốt cuộc ra Tiên Thần, toàn bộ vạn cổ toan tính lại thất bại chỉ vì cái c·h·ế·t của một nữ tử, biến số a, biến số, biến số"

Tiên Thần Cảnh trảm tâm kết Đại La đạo quả.

Cảnh giới mà Nữ Oa mẫu thân cũng không thể chạm đến, hôm nay Nhân Tổ ta, thành toàn cho nhân loại chúng sinh.

Bên cạnh thật lâu không lời hồi đáp, đến khi màn ảnh đã tắt hẳn đi, giọng nói thì thầm lại vang lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên hàng mưa máu, thiên địa tiếc thương cho một đời cường giả tranh đạo điểm dừng.

"Huyền gia thật sự sẽ đi đến nơi đó sao?"

Đôi mắt mông lung tựa như đang nhớ lại một ít phủ bụi hồi ức:

Ngày đó hôn thiên địa ám, huyết nguyệt treo cao, mưa máu không dừng.

Cuối cùng hắn phun ra một ngụm máu, hai mắt vô thần.

Nghe ngữ khí vui vẻ của hắn, Hắc Nha lão giả bật cười, hai mắt tang thương cũng như đang hồi tưởng lại một ít chuyện xưa đã ẩn giấu rất lâu rất lâu trong lòng:

Ánh đao lướt qua, hào quang tắt lịm, hết thải đều hóa thành bụi phấn, một phần ba châu lục như bị người tàn bạo đào qua trở về thời hồng hoang.

Chí Thượng Chúa Tể Cảnh đại đạo khởi nguyên, chưởng duyên sinh diệt.

"Phải còn chút hồn chứ"

Đáng tiếc hắn không đủ thời gian để trưởng thành, Trì Kiếm Các cũng sẽ không cho hắn có cơ hội tiếp tục trưởng thành, thời gian chính là không đợi người.

"Tất cả các ngươi, đều phải c·h·ế·t"

Mưa!

Quá khứ có Thiên Âm Lão Ma, tương lai xuất hiện Luyện Thiên Ma Quân Bạch Giang, tựa như một vòng thiên đạo luân hồi đan xen dây dưa không cách nào có thể miêu tả.

Nhưng ngay lúc này, một đạo thân ảnh hồng y nhỏ bé không biết từ lúc nào xuất hiện chắn trước người hắn, với tu vi của hắn cũng không kịp phản ứng.

"Tha hóa quá khứ, tha hóa hiện tại, tha hóa tương lai"

"Hồn phách của nàng"

Đây là lần đầu tiên trong hai ngàn năm qua hắn khóc.

Thế gian này chỉ còn lại hoa lửa cùng tro bụi phiêu linh.

Trên ngọn núi cao lớn chọc trời che ngang Trì Kiếm Các, mặc cho mưa máu thấm ướt toàn thân, nhuộm đỏ màu trắng đạo bào, một tên đạo sĩ nhìn về phía chiến trường bấm tay suy tính, càng suy tính gương mặt hắn càng già nua, tóc cũng từ từ chuyển sang một màu trắng xóa.

Ngày đó, triều đình nơi sâu xa, khắp nơi trên đại lục vang lên từng tiếng cười khóc thê lương điên loạn.

"Trên thế gian này còn có người có thể vì ta mà bỏ ra hết thảy sao? đã không có"

Luyện Thiên Ma Quân pháp lực ngập trời, lấy Vô Tình nhập đạo huyết tế hết thiên hạ đạo thống kết thành một viên Vô Tình Đạo Quả, từ đó vấn đỉnh Tiên Thần Cảnh Đại La.

"Thật đáng tiếc"

"Chư thiên này không giống trong ký ức lúc trước của ta, đã qua bao lâu"

"Nhưng vì sao chứ?"

"Đến cuối cùng Thái Thượng Vô Tình Quyết ý cảnh thiếu hụt ở chỗ "Vô Tình" mà không phải "Vong Tình". (đọc tại Qidian-VP.com)

Thịnh thế hòa bình, trăm dân ấm no, tiên thần thời đại máu tanh đã chìm vào lịch sử.

"Ha ha ha ha ha ha..."

"Ta lại là một Trì Kiếm Nhân".

Tuế nguyệt qua đi, không giờ khắc nào mà không bào mòn thọ nguyên của chúng ta, dù là Tiên Thần cũng sẽ c·h·ế·t.

Trời đổ xuống cơn mưa như muốn gột rửa hết tang thương nơi đây, cuốn đi những giọt nước mắt của hắn, từ nay trên thế gian liền sẽ không còn một thiếu niên cố chấp cứng đầu cùng một thiếu nữ hay đanh đá hơn thua.

"Một kiếp này Bạch Giang ta không hề hối hận, nếu có kiếp sau thề vẫn là ma.”

"Ngươi có từng hối hận qua?"

Đột nhiên bước chân cằn cỗi của hắn dừng lại.

"Nếu ta thật trở thành Tiên Thần Cảnh hoặc có lẽ là cấm kỵ tồn tại, sẽ có cách cứu cô ấy cũng không chừng"

"Đáng giá".

Sau bao nhiêu trả giá, ta liền không muốn cứ như vậy binh giải tan biến, ít nhất ta muốn chư thiên này từ nay sẽ sinh ra một tôn chí cao thành đạo giả.

Trong đống đổ nát, hắc bào thiếu niên thân thể nằm đó, từ từ mở ra hai mắt vô hồn nhìn trời cao đang nứt nẻ.

Hắc bào thiếu niên hai mắt giãn to như muốn nứt ra, điên cuồng gào thét, tiếng hét thê lương như muốn lật tung thiên địa.

Hôm nay ta ngươi nên đến một kết thúc.

Dứt lời nàng ấn vào hư không một cái, không gian ầm ầm sụp đổ liền mang theo Bạch Giang chôn vùi vào trong vòng xoáy.

Với thực lực đỉnh phong hiện tại của hắn, dùng hết thảy mọi thủ đoạn cũng chỉ có thể từ quá khứ triệu hồi ra một cái nho nhỏ ma kiếm bóng mờ.

Luyện Thiên Ma Quân tan biến trong kim sắc lôi hải.

"Binh Giải"

Vạn cổ chúng sinh liều mình tranh đoạt, biết bao tuyệt thế thiên kiêu chỉ có thể huy hoàng một đời rồi vụt tắt, đến cuối cùng còn lại ta và ngươi.

"Huyền gia, cô ấy đã không còn"

"Chưa từng hối hận, nếu có thể làm lại ta nhất định trước hết g·i·ế·t c·h·ế·t ngươi, đây là của ta đại đạo.

Ly Thiên Kiếm, sát nhân trảm tiên không lưu nhân quả không pha nghiệp lực, từng một kiếm chặt đứt vận mệnh trường hà.

"Vong tình, ta thật sợ hãi, cuối cùng vong tình ta vẫn là ta sao, rốt cuộc đến nay ta cũng không tìm ra được phương pháp để ta vĩnh viễn c·h·ế·t đi"

Trên đường lớn, lẻ loi một kẻ toàn thân dơ bẩn hôi thối cùng trên thân đạm mạc quần áo rách nát khiến ai xung quanh cũng ghét bỏ không muốn đến gần.

Phàm trần độ Cửu Kiếp, Độ Kiếp nhập tiên ban.

Đây cũng chính là lý do mà lúc trước Thiên Âm Lão Ma tấn thăng Chí Thượng Chúa Tể Cảnh thất bại mà bỏ mình.

"Vạn kiếp vĩnh tồn"

Tiếng thì thào như bị cực hạn cô độc bao phủ nhỏ dần, bộ phim đến đây vẽ lên dấu chấm tròn kết thúc.

Đạo Tổ Cảnh tam thốn 3000 đại đạo, một hoa một vị diện, một diệp một thế giới.

Hồng y thân ảnh nhẹ quay người nhìn hắn mỉm cười, trên mắt nhiễm đỏ hai hàng nước mắt.

Một kẻ sắp c·h·ế·t cùng một kẻ tâm đã c·h·ế·t.

Khói thuốc tung lên cao, Huyền Minh nói nhỏ:

"Ta không tin, chuyện này không thể nào xảy ra, Binh Giải, cũng nên còn lại chút hồn chứ"

Thập tam trọng thiên cổ tiên đình vẫn diệt, Hồng Mông Tử Khí mất đi đã không cách nào đột phá đến Thánh Cảnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Tiên Ma Bất Hối (2)