Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Nguyền Rủa (1)
Lời nói vừa dứt, một cái đảo mắt tựa như cả thế giới xoay tròn, không gian giống như một bức tranh rực rỡ màu sắc bị màu mực nhuộm đầy, chớp mắt tạo nên toàn cảnh của một tòa lầu các cổ xưa ba tầng cao lớn.
Trên bàn gỗ Huyền Minh đứng người lên, từ trên cao phóng xuống liếc nhìn ra ngoài cửa chính.
Hầu hết các thành viên trong gia tộc đều rất kiêng kỵ nội môn này, cho nên ít ai dám đến đây, phần lớn bọn họ sống và sinh hoạt tại ngoại viện.
Nhàn nhạt giọng nói không mang theo chút cảm xúc từ phía ngoài Tàng Kinh Các truyền đến:
Bóng trăng to lớn sáng tỏ cũng bất lực xua tan hắc ám, gió lạnh tựa đao cắt lên da thịt.
Từ khi sinh ra, Huyền Minh đã sống và trưởng thành trong tòa tháp trung tâm của nội môn tộc địa.
Gương mặt hắn trắng bệch không chút cảm xúc, đôi mắt như của n·gười c·hết, trống rỗng vô hồn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền Minh từng suy đoán rằng tất cả năm ngọn núi này đại diện cho ngũ hành, tạo nên một cự đại trận pháp.
Thanh âm này vang vọng trong lòng Huyền Minh, trái ngược với vẻ ngoài kinh dị, giọng nói của lão giả mang theo chút nhu hoà và ấm áp của trưởng bối.
Nơi này được một lão giả thủ hộ, tên Tịch Nguyệt Ngục Linh, là em ruột của gia gia Tịch Nguyệt Ngục Thai, tuy nói là thủ hộ nhưng Huyền Minh đến đây nhiều lần cũng chỉ một lần từ xa gặp thoáng qua hắn.
Ám Kim Sơn, Hắc Hỏa Sơn, Âm Thổ Sơn, Ma Mộc Sơn, và U Thủy Sơn là năm ngọn núi chọc trời bao quanh gia tộc.
U Thủy Sơn, Ma Mộc Sơn và Hắc Hỏa Sơn cũng là nền tảng chủ chốt tạo điều kiện tự nhiên cho việc xây dựng các công trình như Tọa Vong Đàm, Luyện Thú Các, Thực Dược Lâm và Luyện Khí Thất…
Khi ấy, Huyền Minh liền nhận ra rằng Tịch Nguyệt Hình Khang đang dẫn mình lên Âm Thổ Sơn.
“Ta biết ngày này sẽ đến nhưng không ngờ lại nhanh đến thế, nhanh đến nỗi ta còn chưa tròn một tuổi, ngươi là người sắp xếp phía sau?”
Tàng Kinh Các là kiến trúc duy nhất nằm trong nội môn, giữ vai trò truyền thừa và ghi chép lại những bí ẩn ngàn năm của gia tộc.
“Nhưng so với việc học được đạo pháp cao thâm, ta ngược lại cảm thấy càng hứng thú với bí mật của gia tộc hơn”
Trái tim nhỏ bé của Huyền Minh đập như trống, che lấp cả thính giác, phổi hô hấp gấp gáp và nặng nề.
“Ngươi rất thẳng thắn, có lẽ trong lòng đã đoán ra một vài điều”
Nội môn tộc địa là trung tâm của gia tộc, chứa đựng rất nhiều bí ẩn.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của lão giả, Huyền Minh trong lòng thoáng ngưng trọng.
Ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hắn khẽ giẫm chân xuống đất tạo nên một âm thanh trầm đục, dưới lớp đất đen nhánh một loại dây leo mang hình dáng con rết rụt lại nhanh chóng.
“Ám Kim Sơn!!!”
Cảm giác đó đến nhanh và đi cũng nhanh, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể là không tránh khỏi.
“Sự ra đời của ngươi đại diện cho sự kết thúc của một thời đại yên bình, cũng là hi vọng cuối cùng để giải trừ hơn ngàn năm nguyền rủa của cả gia tộc…”
Sau khi hồi thần lại, Huyền Minh liền phát giác được tiện nghi phụ thân bên người đã không thấy.
Bất kỳ một tộc nhân nào muốn mượn sách đều phải được Tịch Nguyệt Ngục Linh đồng ý và tự tay hắn xét duyệt cùng thông qua, cho dù là tộc trưởng cũng không được phép tùy tiện tiến vào Tàng Kinh Các.
Cánh cửa to lớn dày nặng màu đen không biết làm bằng chất liệu gì đột ngột từ từ mở ra, như muốn ra hiệu cho hắn bước vào trong.
Huyền Minh lặng lẽ theo sau, không nói một lời.
Tường gạch cũ kỹ, phủ đầy rêu xanh và mạng nhện, thoạt nhìn có vẻ đầy cổ lão tiên khí, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy một cảm giác hoang tàn.
Khi vừa xuyên qua cánh cửa, hắn bí mật dùng đạo pháp kiểm tra và phát hiện chất liệu của nó rất giống vàng.
Lúc này, thân ảnh Huyền Minh bỗng chốc hiện ra trước mặt hắn, tựa như đã đứng đó từ lúc đầu, không một tiếng động, không một dấu hiệu báo trước.
Trong thoáng chốc, hắn dường như đ·ã c·hết một lần.
Sự xuất hiện đột ngột này của Huyền Minh khiến Tịch Nguyệt Hình Khang hiếm khi biểu lộ cảm xúc cũng phải kinh ngạc.
Tuy nhiên, điều khiến hắn sửng sốt là sau khi vừa dứt lời, một chiếc ghế gỗ xuất hiện từ hư vô, không có bất kỳ sóng pháp lực nào hiển hiện, giống như thủ đoạn hư không tạo vật của Tiên Tôn thời thượng cổ.
Phụ thân hắn, Tịch Nguyệt Hình Khang, dường như luôn muốn tránh mặt hắn, rất ít khi gặp.
Trong đêm đen tĩnh mịch, tiếng bước chân trong hành lang rộng lớn nghe thật rõ ràng.
Sau khi ngồi xuống ngay ngắn, trong lòng Huyền Minh lại vang lên âm thanh nhẹ nhàng:
Ngoài các nha hoàn đặc cách thường ngày sẽ đến đúng giờ chăm lo cho sinh hoạt của hắn, còn lại thỉnh thoảng chỉ có gia gia Tịch Nguyệt Ngục Thai thường xuyên đến thăm.
Âm thanh ấy vang vọng giữa không gian trống trải, từng bước nặng nề, chậm rãi, và đều đặn.
Đất của Âm Thổ Sơn là một loại bùn đen đậm h·ôi t·hối, tràn ngập âm khí, bên trên mọc đầy thảm cỏ Huyết Sát Thảo trải rộng, từ xa trông như một biển máu nhấn chìm mộ địa.
Huyền Minh nâng tinh thần cảm giác lên cao độ nhằm bắt được mọi diễn biến sắp xảy ra.
Xuyên qua rừng trúc lâm bao quanh Tàng Kinh Các, quay đầu lại chỉ thấy sương lạnh như mây mù che khuất mọi thứ.
“Huyền Minh, theo ta đi một chuyến gặp tộc lão”
Ngay cả phụ thân của Huyền Minh, tộc trưởng Tịch Nguyệt Hình Khang, cũng không dám ở lại nơi đây quá lâu, tựa hồ sợ bị ảnh hưởng bởi điều gì đó.
Ánh đèn rực rỡ kết hợp với vườn hoa rậm rạp đẹp đẽ làm cho cảnh quan trở nên như trong tiên giới, hoàn toàn tương phản với hình ảnh của bãi tha ma không thấy đầu cuối vừa rồi.
Từ bên ngoài nhìn vào, tòa lầu các âm u tối đen như mực hiện lên như một khối bóng tối tách biệt với thế giới xung quanh.
Tịch Nguyệt Hình Khang nói xong liền quay người, chầm chậm bước đi.
Toàn thân hắn khụy xuống mặt sàn, mồ hôi đẫm trán, sau lưng dâng lên vô tận hàn ý.
Tuy nhiên, dù có cố gắng tô vẽ bằng cách nào đi nữa, không thể xóa đi cảm giác lạnh lẽo và âm u đang tràn ngập. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi có thể gọi ta là Phong lão, không cần quá câu nệ”
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, hắn liền cảm giác như sa vào một tầng bùn mỏng, đè ép, nhớp nháp, kết dính lan truyền khắp cơ thể.
Con ngươi nhỏ bé của Huyền Minh thoáng khép hờ để tránh lão giả nhìn ra cảm xúc ba động, giọng nói non nớt theo truyền âm nhập mật trả lời:
“Người thực hiện kế hoạch này không chỉ có mình ta, mà là một đám người, nhưng bọn hắn đa phần đều đ·ã c·hết trong nghi thức tạo ra ngươi”
Theo bước chân của Tịch Nguyệt Hình Khang, Huyền Minh tiếp tục đi ngang qua hồ Vọng Nguyệt, nước hồ mang màu lục bảo trong vắt xinh đẹp, có thể nhìn thấy bên dưới đáy hồ từng đàn rắn nước màu đen đang tung tăng vẫy đuôi vui vẻ bơi lội.
Các cửa sổ bị che kín bởi những tấm rèm dày màu đen, không cho bất kỳ tia sáng nào lọt qua.
Nơi đó, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, một thân ảnh cao lớn đứng chắp tay, tỏa ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
Huyền Minh tập trung tinh thần cũng sử dụng truyền âm nhập mật để trả lời:
Đây là đạo pháp truyền âm nhập mật, Huyền Minh vốn quen thuộc nên không có gì đáng kinh ngạc.
"Màu đen vàng"
Chương 6: Nguyền Rủa (1)
Hàm răng lão giả hoàn toàn lộ ra ngoài, xung quanh bám đầy những mạch máu đen cùng vài mảng da thịt còn sót lại.
Vì thế, những người sống ở nội môn đều là cao tầng, phần lớn là các lão nhân.
“Bao gồm cả mục đích chúng ta tạo ra ngươi” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi muốn biết mọi thứ sao?”
Mỗi lần gặp, Huyền Minh đều thoáng cảm nhận được ánh mắt phức tạp và nhàn nhạt sát ý.
"Tòa lầu các này không đúng, thật nặng âm khí"
“Đến ngồi”
Tiếng nói của Phong lão vang lên với một nụ cười nhẹ:
Tòa nhà cổ này mang cho hắn cảm giác khắp nơi đều là nguy hiểm.
Vì vậy, việc Huyền Minh có thể tự do ra vào Tàng Kinh Các là một ngoại lệ hiếm có. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn quanh một vòng, trên khuôn mặt non nớt của Huyền Minh đã hiện lên vẻ nặng nề. Thân hình nhỏ bé của hắn chậm rãi di chuyển vào bên trong tòa lầu các.
“Học đạo pháp gần đây không có khó khăn gì chứ?”
Trong đó, Âm Thổ Sơn và Ám Kim Sơn nằm sâu tận cùng trong nội môn tộc địa, còn ba ngọn núi khác bao phủ ngoại viện với sông ngòi mênh mông, vườn cây bao la và núi lửa nóng rực quanh năm.
Mái tóc dài đen nhánh buông thõng tùy ý phủ xuống sau lưng.
Đứng dậy nhìn quanh, Huyền Minh trông thấy không xa hướng trước mặt có một lão giả đang ngồi.
“... Trước khi chốn thiên địa này rơi vào hoàn toàn tuyệt vọng”.
Vừa bước vào cổng mộ địa, Huyền Minh dường như cảm nhận được vô số ánh mắt đang trừng trừng nhìn mình.
Cọc cọc cọc…
"Hắn đến."
Nếu không cẩn thận mà tùy tiện xâm nhập vào cấm địa, rất có thể gặp phải cạm bẫy hoặc trận pháp mà m·ất m·ạng.
Trên các bia mộ là những danh tự đỏ tươi, toàn bộ ngọn núi này như một mộ địa tập thể, chốn về cuối cùng của cả gia tộc.
Trên thân hắn khoác một bộ đạo bào màu đỏ sẫm, giống như thấm đẫm máu tươi nặng trĩu sắp sửa nhỏ xuống.
"Nội môn tộc địa rộng lớn gần gấp hai lần ngoại viện, nhưng chỉ có vài lão nhân gần đất xa trời sinh sống. Bọn họ đang cố gắng che giấu điều gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong lão ngồi trên đạo quan, nhẹ nhàng lắc đầu, cái cổ phát ra thật nhỏ kẽo kẹt thanh âm như máy móc lâu ngày không tu sửa:
Hệ hô hấp và nhịp tim cũng thoáng bị đình chỉ, hai mắt trong khoảnh khắc chìm vào bóng tối.
Càng nhìn về phía xa, mộ địa màu máu như bị bóng đêm nuốt chửng.
“Ta học được rất nhiều thứ tốt, các đạo pháp của gia tộc đều bác đại tinh thâm.”
Huyền Minh lời nói đến đây dừng lại một chút:
Tịch Nguyệt Hình Khang không có hành động gì, chỉ khom người hành lễ với không khí, rồi mở miệng:
Gần một năm nay, điều làm Huyền Minh hài lòng nhất chính là sự yên tĩnh nơi nội môn tộc địa.
“Đạo pháp ngươi học không tồi”
Khi lấy lại thị lực Huyền Minh phát hiện mình đã ở một nơi hoàn toàn khác, bản thân hắn đang nằm rạp trên sàn nhà lạnh lẽo tỏa đầy ánh kim.
Két két két…
Không bao lâu, Huyền Minh và Tịch Nguyệt Hình Khang đã đứng trước một bãi tha ma rộng lớn không thấy điểm cuối.
Huyền Minh bước ra một bước chạm vào ghế gỗ, đạo pháp lướt qua một lượt và hắn nhận ra rằng đây là một chiếc ghế gỗ thực sự, chất liệu của nó mượt mà, lạnh lẽo và tràn đầy sức sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.