Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 150: Ăn vụng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Ăn vụng


Bộ dạng của Nguyệt Sương hiện tại khiến cho Lâm Thần không có cách nào khác là phải nhắc nhở một chút:

-Khụ...khụ...em có cần đi thay bộ đồ mới không?

Nguyệt Sương khi nghe thấy lời nói của Lâm Thần, cô nhìn lại con người mình. Bộ đồ đầu bếp của cô lúc này đã nhem nhuốc màu đen của than, thậm chí hai bàn tay nhỏ nhắn này cũng khá là bẩn. Trông cô chẳng khác nào một cô gái bán thịt ngoài chợ, trái ngược lại với Lâm Thần hoàn toàn.

Lâm Thần chẳng những trên người không hề dính một chút bụi bẩn nào mà điều đáng sợ hơn là tất cả những dụng cụ anh ta nấu ăn đều rửa sạch rồi cất vào chỗ cũ một cách gọn gàng ngăn nắp. Chỉ cần so sánh ngay từ hình thức thì cô đã cảm thấy mình không cùng một cấp với anh ta, giống như cô là một đứa trẻ con mới tập tành vô bếp vậy.

Chưa hết, điều khiến cô cảm thấy vô cùng ấm ức đó là những món anh ta nấu ra. Tuy cuộc thi chỉ yêu cầu một món nhưng trong khoảng thời gian đó mà anh ta làm nguyên một mâm với đầy đủ món ăn cùng màu sắc bắt mắt đã khiến cho món ăn của cô chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Một cô gái cao ngạo lúc nào cũng cho mình hơn người như cô lúc này bị chịu một đả kích rất rất lớn, cầm trên tay đĩa thức ăn mà cô chỉ muốn đổ vào sọt rác vì xấu hổ. Tại sao? Tại sao anh ta có thể làm nhiều món như vậy? Tại sao anh ta không hề dính bẩn? Tại sao tên biến thái này luôn luôn muốn áp đảo mình?...

Rất nhiều câu hỏi “tại sao” nhưng đều không có câu trả lời. Nguyệt Sương giận cá chém thớt, cô đỏ bừng mặt nói một cách tức giận:

-Tên biến thái như anh lại còn có âm mưu gì, anh chẳng lẽ muốn nhìn tôi cởi hết đồ trước mặt anh sao???

Từ một lời nói có ý tốt của Lâm Thần bỗng dưng trở thành câu trêu ghẹo. Lâm Thần tuy là một người cũng từng tiếp xúc với nhiều cô gái nhưng đây là lần đầu tiên mà cậu không còn lời gì để nói cả. Nhìn cái bộ dạng của Nguyệt Sương giống như muốn ăn sống cậu, cậu đang hoài nghi rằng mình vừa làm một chuyện tày trời gì đó mà cậu không hề biết.

Có vẻ như Lâm Thân không biết được rằng chính cậu là người đang đập vào chỗ ngạo mạn nhất của Nguyệt Sương. Sở trường mà Nguyệt Sương tự tin nhất là nấu ăn, khi cô ấy làm một món thì cậu làm bảy món, khi cô ấy nhem nhuốc vì nấu ăn thì cậu chẳng dính chút bụi nào,... chỉ cần như vậy cũng đã quét bay sạch tự tin vốn có của Nguyệt Sương rồi.

Bờ má của Nguyệt Sương đỏ au giống như muốn nổ tung, ánh mắt sắc bén cùng đôi môi ngập chặt khiến cho Lâm Thần có một cảm giác là nếu cậu còn kéo dài thời gian thì chắc chắn cô nàng này sẽ khóc. Tuy đây chỉ là suy đoán nhưng cậu vẫn cố gắng chuyển hướng cuộc nói chuyện:

-Thôi được rồi, bây giờ em đến nếm thử món này xem.

Nguyệt Sương đang tức sắp phát khóc đến nơi, nếu không phải Lâm Thần nói làm cho cô ngừng suy nghĩ thì bây giờ cô đã ôm mặt mếu máo rồi. Nhìn miếng thức ăn vừa đẹp vừa mọng nước trên dĩa Lâm Thần, lưỡi của cô tự ưng ứa nước miếng. Chưa bao giờ Nguyệt Sương cảm thấy thèm ăn như bây giờ.

Rất nhanh cô cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao lúc này cô lại thèm ăn??? Nguyệt Sương lắc đầu cố gắng áp chế cái suy nghĩ đó. Tại sao mình lại phải ăn cái món này. Nó tuy nhìn ngon nhưng là do tên biến thái làm, mình nhất định phải chê thậm tệ món đó mới được.

Thấy Lâm Thần vẫn đang đợi cô nói, Nguyệt Sương cũng đưa đĩa thịt bò cho Lâm Thần, vẻ mặt cao ngạo nói:

-Hừ, anh ăn của tôi trước đi, để tránh việc tôi lại không nói đạo lý...

Lâm Thần thật sự cạn lời với cô nàng này, cô nàng này đúng là luôn khiến cho cậu không biết phải nói gì. Thôi thì để chiều cô ấy, cậu để đĩa thức ăn của mình xuống, sau đó từ từ đi đến chiếc bàn tròn có để đĩa thịt bò của Nguyệt Sương. Vẻ mặt nghiêm túc cầm lấy chiếc dĩa từ từ sắt ra một miếng thịt.

Nhìn miếng thịt đỏ mọng cùng với mùi thơm nhè nhẹ của hương thảo và tiêu, Lâm Thần trong lòng có chút chờ mong. Đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm thức ăn của một cô gái như vậy. Một miếng thịt căng mọng được Lâm Thần bỏ vào miệng.

Thấy Lâm Thần đưa miếng thịt vào miệng, Nguyệt Sương tỏ vẻ chờ mong nói:

-Anh cảm thấy thế nào, nó có ngon chứ?

Lâm Thần sau khi cắn miếng thịt, vẻ mặt cậu vô cùng nhăn nhó. Rất may là Nguyệt Sương không biết được biểu cảm của cậu, nếu không thì cô ấy chắc chắn sẽ tra hỏi. Đúng là thịt bò này có vị ngọt, nhưng nó là vị ngọt của đường.

Dường như cô nàng này vì quá căng thẳng nên đã bỏ đường thay vì bỏ muối. Cái cảm giác khủng kh·iếp từ miếng thịt bò “tẩm đường” này khiến cho cậu suýt chút nữa ói ra. Nếu không phải vì cậu muốn giữ thể diện cho cô ấy thì cậu đã chạy vào phòng vệ sinh rồi. Đây đâu phải là thức ăn, đây chính là công cụ á·m s·át.

Lâm Thần dùng tất cả nghị lực nuốt xuống, cảm giác khủng kh·iếp tràn ngập trong cổ cậu. Có lẽ Nguyệt Sương không biết rằng cô vừa làm Lâm Thần đau khổ, tuy nhiên cái đau khổ này chắc chắn cô không bao giờ muốn cả. Chịu đựng cảm giác khủng kh·iếp, cậu cố gắng tỏ vẻ ngon miệng rồi nói:

-Đúng là học trò của thầy có khác. Món ăn này ngon tới nỗi mà thầy không dám ăn thêm...

Nguyệt Sương chống tay nhếch mũi lên giống như vừa làm được chuyện gì đó vô cùng vĩ đại. Nhìn dáng vẻ dễ thương vô cùng từ động tác của Nguyệt Sương, Lâm Thần không dám để cô ấy thử món của chính cô ấy làm, phải nghĩ cách để “thủ tiêu” món ăn này ngay lập tức.

“ Hừ... thế anh đã biết sự lợi hại của tôi chưa???”

Nguyệt Sương tỏ vẻ cao ngạo, ánh mắt tinh quái nhìn Lâm Thần cùng đôi môi nở nụ cười hình trăng non trông vô cùng đáng yêu. Lúc này, trong suy nghĩ của cô, những món ăn mà do chính tay cô nấu đương nhiên là vô địch, không có ai có thể nấu được món tuyệt hảo đó. Anh ta nấu được nhiều món thì sao? Dù sao thì chiến thắng đã chắc chắn nằm trong tay cô rồi.

Lâm Thần khi nhìn bộ dạng cao ngạo như vậy, cậu không nhịn được bật cười. Thật sự đây là lần đầu tiên cậu gặp một trường hợp oái oăm đến như này.

“Haha... được rồi được rồi... em là nhất được chưa???”

“ Hừ...anh cười cái gì...tôi không cần anh nhường nhịn”

Nguyệt Sương tỏ vẻ giận dỗi, hai tay khoanh lại rồi ngoảnh đầu sang chỗ khác. Điều này khiến cho Lâm Thần cũng có chút thương xót cho cô ấy. Món ăn cô ấy khủng kh·iếp như vậy, nếu như để cô ấy phát hiện ra thì chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng buồn, thậm chí sinh ra bóng ma. Tuy cậu cũng muốn dạy cho cô nàng này một bài học nhưng đối với một cô bé mới lớn thì việc này chẳng khác nào là đang g·iết c·hết tâm hồn của cô ấy cả. Cao ngạo một chút cũng là điều tốt mà.

Tuy nhiên, trong tình cảnh này, cái món ăn khủng kh·iếp của Nguyệt Sương lại làm cho bụng cậu đau quằn quại. Thật không hiểu nổi cô ấy đã cho vào món ăn này cái gì nữa mà để cho cái bụng cậu khổ sở như này. Vì để giữ phép lịch sự, cậu tỏ ra gấp gáp nói:

“ Tôi có chút việc cần đi ra ngoài, em ở đây chờ thầy một lúc nha”

“ Hừ... được rồi. Anh cứ đi đi.Tôi sẽ không mách mẹ về việc này đâu”

Được chấp thuận, Lâm Thần nhanh chóng rời khỏi đây, để lại Nguyệt Sương cùng hai bàn ăn vô cùng khác biệt.

Lúc này, cô mới có thể ngắm nhìn rõ những món ăn mà Lâm Thần làm. Nếu xét về hình thức, từng món mà anh ta làm trông vô cùng kỳ công, có thể nói giống như một tác phẩm vậy. Từng thứ nhỏ nhất từ cọng rau cho đến từng gia vị được sử dụng đều có thể trang trí một cách tuyệt vời và sống động như này. Mùi hương từng món ăn tuy riêng biệt nhưng lại khiến cho cô không tự chủ nuốt nước bọt một cái...

“ Hay là mình nếm thử một chút nhỉ”

Nguyệt Sương vẻ mặt mê man, giống như bị thôi miên. Tuy vậy rất nhanh cô có cảm giác sai sai, vẻ mặt lúc này của cô bỗng chợt trở nên hoảng sợ rồi đi xa khỏi bàn ăn.

“ Mình... mình không ngờ lại muốn ăn đồ ăn dở bẩn này”

“ Không...mình không phải là con người như vậy? Tại sao mình lại...”

Nguyệt Sương nhắm mắt ôm đầu tự suy nghĩ. Tâm trạng cô bây giờ rất rối rắm, cô không thể ngờ được món ăn của anh ta làm cũng “biến thái” y như tính cách của anh ta. Cô bây giờ mới trải nghiệm cái cảm giác “đói khát” mà cô chưa bao giờ từng thử. Tay chân cô bủn rủn, ánh mắt mê li nhìn những món ăn đó... Có vẻ như nó rất là ngon.

“ Hay mình chỉ thử một chút, dù sao tên kia cũng không biết được”

Nói là làm, Nguyệt Sương từ từ đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi kiểm tra không có ai, cô mới từ từ đến chỗ bàn ăn của Lâm Thần. Miếng thịt nhỏ được bàn tay trắng nõn mịn màng đưa lên miệng. Sau khi đưa chúng vào miệng mình, cô từ từ nhấm nháp cái hương vị đó, vừa đưa lên miệng, miếng thịt mềm mại như muốn tan trong miệng, khi cô từ từ nhai nó, vị ngọt ngào cùng với độ mềm mại hòa quyện vô cùng tinh tế, nó khiến cho cô không thể nào dừng ăn lại được.

Cô chìm đắm trong cảm giác đó, từng miếng thịt được cô bỏ vào miệng một cách vô ý. Rồi cả đĩa rau này, tại sao vị của nó lại không hề nhạt nhẽo như cô nghĩ, trái lại nó lại rất thơm ngọt, mát rượu, tâm hồn của cô giống như được gột rửa sau khi cô nuốt trôi miếng rau đó... Thời gian trôi qua rất nhanh, cho đến lúc cô tỉnh lại trong cơn mê thì trên bàn chẳng còn thứ gì cả...

“ Không... mình vừa làm... mình vừa làm cái gì vậy?”

Nguyệt Sương vô cùng kinh hãi khi chứng kiến cảnh này. Thân thể run rẩy không thể đứng vững, cô ngồi bệt xuống đất không tự chủ được. Ánh mắt lúc này của cô mở lớn giống như nhìn một chuyện gì đó khủng kh·iếp nhất trên đời, đôi môi run cầm cập cùng với khuôn mặt tái mét không giọt màu... Cô lúc này đâu còn là vị tiểu thư cao quý như lúc trước nữa.

“ Mình... mình sẽ bị anh ta chê cười...không...mình không muốn vậy?”

Trong thâm tâm cô lúc này khủng hoảng vô cùng, có lẽ lúc này cô không biết phải làm gì. Thậm chí, trong đầu của cô lúc này trống rỗng, chỉ có đôi môi của cô tự lẩm bẩm:

“ Mình...mình...phải làm sao? Phải làm sao?”

Lâm Thần sau khi bị hành một trận, cậu lúc này mới quay trở về phòng ăn. May cho cậu là trước khi đi cậu đã thủ sẵn vài viên thuốc chứ nếu không thì cơn đau này sẽ không hết nhanh như vậy. Cậu lúc này cũng phải nể phục vị tiểu thư này, cậu chưa bao giờ nghĩ món ăn có thể “dày vò” người ta từ trong ra ngoài như vậy, nếu cho cô ấy đi á·m s·át thì chắc chả ai thắng được cô ấy đâu.

Đang suy nghĩ vu vơ, tuy nhiên cái suy nghĩ đó phải ngay lập tức khựng lại khi cậu nhìn thấy Nguyệt Sương đang ôm đầu cúi xuống khóc trong phòng ăn...

Giống như bản năng, cậu chạy nhanh vào trong, khi cậu nhìn thấy cô ấy ngồi xuống cúi đầu khóc, cậu cố gắng hỏi:

“ Em bị làm sao vậy?”

Tuy nhiên, cậu hỏi vậy mà cô ấy không trả lời. Nước mắt vẫn cứ chảy, cậu vô cùng lo lắng cho cô ấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu như là do cậu thì cậu sẽ không thể tha thứ cho mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Ăn vụng