Nhìn Nguyệt Sương đang khóc trong bộ đồ nhem nhuốc từ than, cậu lúc này rất lo lắng. Cậu liên tục hỏi cô ấy, cố gắng khiến cô ấy bắt lời với cậu nhưng dường như mọi thứ đều không thể.
Quan sát xung quanh, nếu như cô ấy bị vậy thì chắc chắn đã mất một thứ gì đó hoặc là đã xảy ra chuyện gì. Về chuyện mất mát, cậu bỏ qua ngay cái suy nghĩ đó. Một vị tiểu thư nếu mất thứ gì quan trọng thì sẽ không thể ngồi đây khóc được, vậy nên cậu suy đoán có thể là do cô ấy đã gặp một chuyện vô cùng sốc.
Đang trong lúc bế tắc không có lời giải, chiếc đĩa sáng bóng đập ngay vào mắt cậu. Đó chính là cái đĩa mà cậu để đồ ăn, tại sao toàn bộ đồ ăn của cậu lại chỉ còn là những chiếc đĩa sáng bóng...
“Chẳng trách...”
Lâm Thần suy nghĩ trong lòng. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra vấn đề then chốt. Cậu hiểu tại sao cô ấy lại thành ra như vậy. Nghe có vể vô lý nhưng điều này khiến cho cậu trong lòng rất vui, đồ ăn nếu có thể vào được mắt xanh của cô ấy thì chứng tỏ tay nghề của cậu cũng đã tăng lên rất nhiều.
Với cái tính cách có c·hết cũng không chịu nhục của cô nàng này, Lâm Thần lại cảm thấy đau đầu. Thật sự hết cách với cô nàng này mà.
“ Những món ăn đó mình định nấu cho Nguyệt Sương mà bây giờ đâu rồi hết nhỉ”
Lâm Thần tỏ vẻ lo lắng nhìn những đĩa thức ăn trắng loáng đó, trong miệng của cậu nói thầm nhưng những tiếng nói đó vẫn đến tai Nguyệt Sương một cách rõ ràng.
“ Anh...anh ta nấu riêng cho mình sao?”
Chỉ vì một câu nói phù phiếm của Lâm Thần mà Nguyệt Sương có chút bừng tỉnh. Cô vẫn ngồi đó, vẫn khóc nhưng tai của cô vẫn lắng nghe từng lời của Lâm Thần nói. Cô bây giờ vô cùng xấu hổ và nhục nhã, cô không dám bắt chuyện với hắn ta nữa... thật sự cô chỉ muốn ở đây có cái lỗ gì đó để cô có thể chui xuống mà thôi.
“ C·hết rồi...nếu không có những món đó thì lấy gì lấy lòng cô ấy đây ta???”
Lâm Thần vẫn sột soạt đi tìm, cậu vẫn nói những câu đó nhằm cho Nguyệt Sương nghĩ rằng là cô ăn đồ ăn của cậu là điều rất chi là bình thường. Thề chứ cô nàng này còn khó đối phó hơn cả cô nàng Thanh Tuyết nhiều, cậu hiện tại chỉ biết làm như vậy, cầu mong cho cô ấy có thể bắt chuyện với cậu.
“ Thật...thật chứ...?”
Nguyệt Sương với ánh mắt đỏ hoe từ từ nhìn Lăng Thần, nghẹn ngào nói. Tuy vậy cô chỉ lộ mỗi đôi mắt nhìn Lâm Thần. Nước mắt của cô vẫn cứ chảy mặc dù nó có thể khiến cho nhan sắc của cô bị hạ thấp...
Lâm Thần như trút được gánh nặng lớn, nếu cô ấy đã chịu bắt chuyện với cậu thì có lẽ mọi chuyện cũng đã ổn. Một cô gái mạnh mẽ như Nguyệt Sương không ngờ lại có một vẻ yếu đuối như vậy, thật khiến người ta bất ngờ.
“ Cô thật sự đã nghe thấy những gì tôi nói hay sao? “
Lâm Thần cố gắng tỏ ra sợ sệt. Chính hành động này của Lâm Thần làm cho nhịp tim của cô ấy tăng lên vài phần, vẻ mặt từ không chút máu bắt đầu trở nên hồng nhuận.
“ Đáng ghét...anh là đồ đáng ghét nhất...”
Miệng Nguyệt Sương lẩm bẩm, cái cảm giác này là gì vậy. Tại sao khi nghe những câu đó cô lại cảm thấy vui vẻ... Đáng c·hết, món ăn của anh ta chẳng lẽ đã khiến cô như vậy.
Tuy vậy, cô vẫn không dám nhìn trực diện Lâm Thần. Cô vẫn ngồi đó, ôm mặt rồi nói với giọng giống như trẻ con làm sai vậy:
“ Tôi...tôi xin lỗi...những...những món đó...là...là tôi...ăn”
Nói xong, Nguyệt Sương lại quay trở về cái dáng vẻ cũ. Lâm Thần chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi đến gần cô ấy. Cậu dùng chiếc áo của mình che chắn cho Nguyệt Sương rồi nhẹ nhàng nói:
“ Em cũng quá coi thường thầy mà. Những món đó chính xác là dành cho em, em ăn hết nó là thầy cảm thấy rất vui. Việc gì mà phải làm như vậy. Hay tại món của thầy không ngon.”
“ Không...không...những món rất ngon...”
Lâm Thần vừa nói xong thì cậu đã nghe thấy tiếng phản bác từ Nguyệt Sương. Cậu cười nhẹ, trong lúc cậu đang định nói tiếp thì Nguyệt Sương nhỏ giọng:
“ Em...em làm thế...thầy có thấy em xấu xa lắm không?”
Tại sao cô nàng này lại trở nên đáng yêu như vậy, cả cái giọng nói này nữa, chẳng lẽ em gái cậu lại dạy cho cô ấy... Giống như bản năng của một anh trai, Lâm Thần không tự chủ xoa đầu em ấy rồi nói:
“ Không..không... thầy không giận. Thậm chí nếu em thích thì thầy sẽ nấu cho em mỗi ngày.”
Nói xong thì cậu mới nhận ra là mình thất thố. Tuy nhiên thay vì bị cô ấy quăng cái tay rồi nói: “Đồ biến thái” như trước thì cậu lại cảm thấy cô ấy giống như đang hưởng thụ cái xoa đầu của cậu vậy.
Mà phải công nhận một điều rằng cái xúc cảm này lâu lắm rồi cậu mới được trải nghiệm lại. Cái cảm giác mà Tiểu Ngọc lúc nào cũng đòi cậu xoa đầu, sau đó em ấy sẽ cọ cọ đầu của mình nhằm để hưởng thụ cái xoa đó. Một cảm giác mà bất cứ người anh nào cũng luôn muốn được trải qua. Thế mà giờ đây, cái cảm giác mà cậu làm với Tiểu Ngọc lại y hệt khi làm với cô ấy.
“ Em..em hiểu rồi... Em xin lỗi vì đã như vậy...”
Khi cậu rời tay đi, Nguyệt Sương mới nói. Điều này khiến cho cậu có cảm giác rằng suy đoán cô ấy thích cậu xoa đầu, tuy vậy rất nhanh cái suy nghĩ đó của cậu bị vứt ngay tức khắc. Làm sao cô ấy lại có thể thích xoa đầu được chứ... Ý nghĩ thật là buồn cười.
Nguyệt Sương khuôn mặt đỏ hoe, cái cảm giác được xoa đầu vừa nãy khiến cho cô rất thoải mái, chưa bao giờ cô có cảm giác này cả. Tại sao anh ta lại có thể “biến thái” tới mức độ như vậy? Thậm chí còn dám xoa đầu của cô? Phải biết rằng cô chính là đại tiểu thư uy quyền, nói đi đằng đông không ai dám hướng về tây, là một hoa khôi số một ở trường có rất nhiều người theo đuổi. Ấy thế mà lúc này anh ta lại làm vậy:
“ Anh ta biến thái thật...nhưng mình thích.”
Lâm Thần nghe thấy Nguyệt Sương nói gì đó nhưng nó quá bé, cậu thật sự không nghe rõ. Cậu chỉ nghe thấy cái từ “ biến thái” mà thôi. Chính vì vậy, cậu cố gắng hỏi lại:
“ Em vừa nãy nói gì vậy...”
“ Không...không có gì...à... cái món mà em nấu thì thầy cũng ăn hết đi, tại em cũng đã ăn của thầy rồi nên thầy cũng có thể ăn đồ em nấu”
Nguyệt Sương tuy lúc này đang trong bộ dạng của một đứa trẻ, quần áo xộc xệnh cùng khuôn mặt đỏ hoe vừa mới khóc. Tuy vậy cô vẫn tỏ vẻ tự hào khi nói như vậy, giống như là đang ban ân cho Lâm Thần vậy. Mà cũng phải, đối với một tiểu thư cao quý như cô, việc nấu ăn cho một người khác thì từ bé đến giờ chỉ có mẹ cô được thôi. Bây giờ có thêm anh ta, anh ta nên vui mừng và rơi nước mắt cảm ơn cô mới đúng chứ.
Tuy Nguyệt Sương nghĩ rất cao cả nhưng có vẻ như Lâm Thần không hề muốn như vậy. Cậu lúc này cười không ra nước mắt, thật sự cậu phải “ăn” hết cái đồ khủng kh·iếp đấy sao...
0