Một câu nói tưởng chừng khá đơn giản nhưng lại khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy chấn kinh.
Nếu là một người bình thường, cái câu nói đó chẳng khác nào là đang tự tìm đường c·hết cho mình cả. Gia đình họ Trạch có thế lực rất kinh khủng ở đây, có thể nói là không một ai dám trêu trọc gia tộc này.
Luôn có một ngoại lệ, người mà Trạch gia không dám trêu chọc, mà không chỉ họ, tất cả những gia tộc khác đếu vô cùng kiêng kị và sợ hãi, đó không ai khác chính là Linh Nhi. Vậy mà giờ đây, người mà họ đắc tội lại chính là cô nàng đáng sợ này.
Trạch Phong và Trạch Xung khi nghe thấy câu nói của Linh Nhi, cả thân thể họ run lẩy bẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi và bàng hoàng giống như đang nhận một bản án tử vậy.
Nói là bản án tử thì cũng không sai, bởi vì người nào mà thành kẻ thù của vị tiểu thư này thì chắc chắn kết cục sẽ vô cùng bi thảm, thậm chí còn thảm hơn c·ái c·hết gấp trăm lần.
Trạch Phong đương nhiên biết điều này. Hiện tại, ông ta chỉ muốn đập c·hết cái đứa nghịch tử này. Đi chọc ai thì không chọc, lại đi chọc cái cô nàng này. Nếu hắn biết như vậy thì thà đẻ quả trứng luộc lên ăn còn ngon hơn.
Trạch Phong dùng tư thái thảm hại nhất, vẻ mặt vô cùng hối hận cùng hành động quỳ lạy để chứng minh với Linh Nhi về tấm lòng của mình.
“ Thưa tiểu thư... Cô có thể gi*t thằng đó cũng được. Tôi chắc chắn sẽ không hề để tâm. Tuy nhiên xin cô hãy nhẹ tay, tha cho gia đình tôi một con đường sống”
Hành động của Trương Phong lúc này cũng không thể khiến mọi người kinh ngạc thêm được nữa. Bởi vì bọn họ đã gặp hết chuyện động trời này đến truyện động trời khác. Tuy nhiên, có một điều họ chắc chắn là gia đình họ Trạch này xong đời rồi.
Có rất nhiều những tin đã được chứng thực về câu nói của Linh Nhi. Đương nhiên chẳng có trường hợp nào là cô ấy sẽ tha khi mà đã nhắm vào người đó cả.
Còn đối với Trạch Xung, hắn hiện tại cảm thấy vô cùng hối hận. Hắn chỉ cần nhìn xung quanh, mọi người đều cười cười nhìn hắn là hắn biết là mình chọc phải trời rồi.
Hối hận cũng không thể cứu vãn được. Linh Nhi phất phất tay về sau. Ngay khi phất, hàng trăm bảo vệ đứng sau đều đi ra và dẫn dắt hai cha con họ Trạch này đi ra ngoài.
Lúc này, dù cho bọn họ có gào khóc một cách thảm thiết thì Linh Nhi cũng chẳng quan tâm. Điều này khiến cho mọi người đều nín thở, thật sự quá bá đạo, quá hung tàn.
Thế chưa phải hết, Linh Nhi còn làm một hành động khiến cho mọi người lại phải trợn mắt. Cô ấy lấy một chiếc kéo, cắt đi một mảnh vải trên tay áo. Điều này làm cho cô lộ ra một làn da trắng nõn, tuy vậy chẳng ai dám nhìn chằm chằm cả.
Linh Nhi khi cắt xong mảnh áo, cô mới lạnh lùng dùng cồn và một mồi lửa để thiêu mảnh vải đó. Vẻ mặt lạnh lùng tựa như băng, cô tự nhủ:
“ Em đã tiêu hủy cái thứ dơ bẩn đó. Em thật sự xin lỗi, rất xin lỗi anh yêu. Tuy nhiên em hứa với anh, nếu em có tâm tư khác ngoài yêu anh thì chắc chắn em sẽ ch*t một cách thảm hại.”
Tư Hạ thấy cô chủ làm hành động như vậy, cô lấy từ trong xe một chiếc khăn choàng rồi nhanh chóng choàng qua người Linh Nhi.
Đối với Tư Hạ, hành động này chẳng khác nào đang tôn trọng cậu chủ cả. Thật là một tình yêu chân thành nhưng lại cực kỳ điên rồ. Mà chính điều này lại càng khiến cho cô càng mong ước, môt mong ước nhỏ nhoi đó là cô chủ và cậu chủ sẽ sớm trở thành vợ chồng.
Cậu chủ thì đẹp trai đa tài, cô chủ thì xinh đẹp “dịu dàng” ch·ung t·hủy. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô thấy vô cùng sung sướng rồi, thật đúng là một cặp đôi trời ban.
Có thể nói, ước mơ của Tư Hạ khá cao cả. Tuy nhiên, nếu cô ấy mà biết Lâm Thần đang ở đâu thì chắc chắn sẽ không thể chưng được bộ mặt hạnh phúc. Vì đơn giản, cậu ấy hiện tại đang nằm trên đùi của Nguyệt Sương.
Thân thể Nguyệt Sương chằng chịt vết băng gâu để làm dịu v·ết t·hương. Cả cái thân thể của cô đều được bao phủ bởi những vết bầm cùng máu tụ trông rất thảm thương.
Một cô gái xinh đẹp mà có những v·ết t·hương như vậy thì chẳng khác nào đang gi*t ch*t tâm hồn cô ấy cả. Ấy thế mà Nguyệt Sương cũng chẳng hề đoái hoài, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh Lâm Thần.
Tình yêu có thể khiến một cô gái trở nên lu muội, thậm chí không tiếc bản thân mình mà hi sinh tất cả vì người yêu.
Điều này rất đúng đối với Nguyệt Sương hiện tại, khi mà cô dám làm một chuyện mà cô nghĩ đó là việc tày trời chứ không phải là thông thường, đó là dám c·ướp người mà Linh Nhi thích.
Chỉ cần nghe tên thôi, cô đã cảm thấy rùng mình. Bởi vì những “chiến tích” mà cô nghe về Linh Nhi thật sự quá nhiều. Hơn nữa, mỗi tin cô nghe đều rất chấn động. Đó chính là một sự tồn tại không ai có thể chống lại được.
Chỉ cần cô ấy không cao hứng với ai, người đó chắc chắn sẽ nhận kết cục thảm. Thế mà cô hiện tại lại đi tranh với vị đó một người đàn ông.
Chẳng cần sử dụng não cũng biết được hậu quả của chuyện này.
Thế nhưng, cô đâu quan tâm. Người cô yêu thì cô nhất định phải giữ lấy, dù cho cái cô ả kia khủng kh·iếp tới mức nào.
Nếu cạnh tranh công bằng thì cô sẵn sàng đáp ứng, tuy nhiên, cô nàng Linh Nhi lại chơi mưu hèn kế bẩn để có thể chiếm được anh ấy. Điều này thật là hèn hạ, thật là dơ bẩn.
Vì cô ấy đã chơi bẩn, tại sao cô lại không thể giống như cô ấy. Một người như vậy không xứng có thể nhận được tấm lòng chân thành của anh ấy.
Nhìn Lâm Thần ngủ ngon trên đùi của mình, cô không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt thỏa mãn nói:
“ Đúng là biến thái. Thầy thích ngủ trên đùi học sinh đến vậy sao? Hay là để em thưởng cái gì đó cho thầy nhỉ?”
Nói xong, Nguyệt Sương mới dùng tay từ từ xoa đầu Lâm Thần. Cái xúc cảm này khiến cho cô không nhịn được suy nghĩ trong đầu:
*Aaaaa...thích quá...chẳng lẽ mình phải sống với tên biến thái này cả đời sao*.
*Không được, mình không thể để anh ta nhận ra tình yêu của mình được*.
*Đúng vậy, mình phải khiến cho anh ta mê đắm vì mình... Mình là mỹ nữ cơ mà, nhất định anh ta sẽ mê mình như điếu đổ.*
Sau khi chứng kiến cảnh nhà họ Trạch bị Linh Nhi xử gọn, tất cả mọi người trong đại sảnh đều có nỗi sợ trong lòng.
Tuy nhiên, cũng may là cô nàng sát thần này chỉ ngồi vào bàn, tất cả mọi việc còn lại đều được giao cho những người thân cận với cô ấy.
Lời chúc, lời tán thưởng, những tiếc mục đặc sắc được phô trương ra trong bữa tiệc. Bữa tiệc này tuy là do Linh Nhi sắp đặt nhưng có vẻ như cô ấy cũng không khắt khe về mấy chuyện nhỏ nhặt này, dáng vẻ cô ấy chỉ ngồi yên một chỗ và nhắm mắt lại.
Nguyệt Lan chỉ dám liếc nhìn Linh Nhi một chút. Nếu so về vẻ đẹp thì dường như con gái của cô cũng một chín một mười với vị tiểu thư này. Duy chỉ có cái khí chất, một thứ trời cho của cô ấy là ăn đứt tất cả.
Nhìn vị tiểu thư nhỏ nhắn ngồi ở vị trí đó, cô chẳng hề cảm thấy nó là bất thường. Nó giống như đó là điều hiển nhiên. Không một ai có thể ngồi chỗ đó ngoài cô ấy cả.
Nguyệt Lan thở dài một hơi, nếu mà cô cũng được một chút khí thế này thì thật là tốt quá. Nhìn lại thân thể run run của mình khi nhìn, cô chỉ biết cười trừ rồi rời xa nơi đây. Tự tin bấy lâu mà cô cho là tự hào, cái mà cô cho là ít ai sánh ngang với khí chất của mình lại phải run sợ trước khí thế trời cho của Linh Nhi.
Một tiếng sau, bữa tiệc đang diễn ra một cách vui vẻ. Có vẻ như mọi người đều có chung suy nghĩ, nếu mà không động chạm gì đến cô nàng sát thần kia thì cũng sẽ không có chuyện gì cả.
Đó cũng là lúc có một số chuyện lớn. Một tên công tử với vẻ mặt say khướt từ từ đi đến chỗ của Linh Nhi. Có vẻ như rượu đã làm cho anh ta mất đi lý trí của mình.
Hắn ta có vẻ như tìm đến Linh Nhi vì vẻ đẹp của cô ấy. Cái ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm vào thân thể ngọc ngà giống như muốn nuốt trọn cô ấy vậy.
Thứ vẻ đẹp đến từ Linh Nhi nó rất khó tả, có thể đối với người khác thì đó là một vẻ đẹp của quyền lực. Tuy nhiên, trong mắt của kẻ say thì cái vẻ đẹp này chính là một thứ vô cùng ma mị và đầy quyến rũ.
Hắn tên Tống Tài, là một kẻ nhà giàu mới nổi gần đây. Thực ra bữa tiệc này không dành cho hắn, tuy nhiên nhờ quan hệ của cha hắn mà hiện tại hắn mới có thể ung dung đứng ở chỗ này.
Ngay khi chạm cái ánh mắt đầu tiên vào cô nàng Linh Nhi, cái cảm giác đầu tiên chính là sốc, ngỡ ngàng.
Đúng vậy! Một kẻ từng nhìn không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, thế mà hiện tại hắn lại ngây ngốc trước vẻ đẹp đó.
Ngay lúc đó, hắn đã đem lòng của mình yêu cô gái này. Đây không phải kiểu tình yêu thể xác như những người khác, cái hắn muốn chính là muốn che chở cô ấy đến cả đời.
Tuy nhiên, khi biết danh tiếng của cô ấy, cái danh tiếng mà không một ai dám dây vào, tâm trí hắn như bị sụp đổ. Tại sao, người mà hắn đem lòng thương nhớ ngay lần đầu lại là một người mà hắn không thể chạm vào.
Cái cảm giác thất tình đó khiến cho hắn phải dùng rượu giải sầu. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Linh Nhi ngồi đó, chỉ một mình ngồi đó, không một ai dám đến gần. Cái cảm giác thèm muốn che chở cô ấy lại bộc lộ trong lòng hắn.
Hắn biết, chỉ cần đến gần nơi đó thì người chịu thiệt chính là mình. Tuy vậy, hắn không quan tâm, hắn muốn cho cô ấy biết được tâm ý của hắn.
Vậy nên, cùng với hơi men của rượu, hắn điên cuồng chạy đến chỗ Linh Nhi đang ngồi. Mặc cho những tên hộ vệ của Linh Nhi ngăn cản, hắn vẫn cố gắng nói thật to cùng với khuôn mặt đỏ ửng:
“ Anh tên là Tống Tài. Khi gặp em lần đầu tiên, anh đã dính tiếng sét ái tình. Lúc này, trong trái tim anh chỉ có hình bóng của em... Vậy nên, xin em cho anh một cơ hội, nhất định em sẽ động lòng vì anh.”
Lời nói tuy khá khàn khàn nhưng ẩn chứa trong đó một niềm tin mãnh liệt. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nhìn về hướng này. Tuy nhiên, có vẻ như mọi người giống như đang nhìn Tống Tài với ánh mắt khó hiểu.
Tất cả công tử ở đây, ai ai chẳng động lòng trước vẻ đẹp kiều mị của vị tiểu thư đó. Cái lý do mà không một ai dám đến gần đó là cái tính cách vô cùng đáng sợ đó.
Cô ấy xinh thật đó, nhưng nếu tỏ tình xong rồi bị ném xuống cho cá mập ăn thì có đáng không? Đương nhiên ai cũng biết câu trả lời rồi.
Thế mà cái tên Tống Tài này lại dám làm như vậy? Hắn không biết là c·ái c·hết đang gần ngay trước mắt sao.
Tống Tài đương nhiên biết hậu quả đó, vậy nên, trước khi đến đây, hắn đã uống rất nhiều rượu. Hiện tại, hơi rượu đã ngấm, hắn chẳng sợ bất kỳ điều gì cả. Hắn chỉ quan tâm câu trả lời mà Linh Nhi mà thôi.
Và rồi, một hành động lại khiến cho mọi người run sợ. Cái chén mà Linh Nhi đang cầm trên tay đột nhiên bị chính bàn tay cô ấy bóp nát. Tách trà nóng dường như không hề làm cho cô ấy có chút nhăn nhó.
Nếu những người khác run sợ một thì những kẻ hầu đằng sau run sợ mười. Cô chủ bọn họ làm như vậy chính là đang biểu hiện sự tức giận. Cả đám không chần chừ chạy đến để giúp cô chủ băng bó v·ết t·hương.
Một lúc sau, ánh mắt Linh Nhi từ từ hé ra, sau đó nhìn sang hướng Tống Tài. Cả hội trường im lặng nhìn cảnh tượng này. Ai ai cũng cố gắng giữ im lặng, giống như đang nghe phán quyết đến từ vị tiểu thư này vậy.
“ Hình như anh đã động vào điều cấm kỵ rồi nhỉ? Tôi cho anh nói di ngôn trước khi quá muộn.”
Linh Nhi nói chẳng khác nào như một tiếng sét giữa trời quang giáng vào tai Tống Tài.
0