Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 191: Các người thật vô dụng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191: Các người thật vô dụng


“ Đây là chồng của tôi. Trong mắt tôi, anh ấy là tuyệt vời nhất. Còn lại tất cả những người khác thì đều là rác rưởi trong mắt tôi mà thôi.”

“ Nếu ai không đồng ý với ý kiến này, nói đúng hơn là ai không tin tưởng lời của tôi thì hãy đứng ra.”

Linh Nhi không ngần ngại nói, điều này vô tình làm cho những công tử đằng xa cũng cảm thấy đắng chát. Rác rưởi??? Một vị công tử nhà giàu bị cô ấy nói là rác rưởi, thế người nào mới xứng đáng lọt vào mắt của cô ấy bây giờ...

Linh Nhi nghe thấy lời nói này, cô mới bắt đầu áp chế hơi thở của mình. Đúng vậy, điều duy nhất cần làm đó là phải bắt được tên đó. Tuy nhiên, cô tự thề với trời, nếu như anh ấy chỉ cần mất một sợi tóc, cô sẽ khiến cho cả gia tộc tên đó phải hối hận.

Lời nói với hàm ý khinh thường được phát ra từ miệng của cô ấy. Từng thanh âm chẳng khác nào đang vả thẳng vào lòng tự trọng của những người ở trong này cả.

Nghĩ đến đây, cô chỉ mong cầu nguyện cho vị tiểu thư đó không tra đến con bé. Cho dù, hiện tại lửa giận của cô đang bùng cháy trong lòng, nhưng Nguyệt Sương dù thế nào cũng là con gái ruột của mình. Cô chắc chắn phải giấu kín chuyện này, thật sự con bé đúng là muốn cho cô tức c·hết mà.

Điều khiến cho mọi người choáng váng đó chính là cậu con trai kia có chút hoảng sợ khi được Linh Nhi làm như vậy. Tuy rằng khuôn mặt đã bị che nhưng thông qua ánh mắt, ai cũng cảm nhận được là cậu ấy đang sợ hãi.

Chính bởi vì cô ấy quá đẹp, quá ưu tú nên khi nghe chính miệng của cô nàng trong mộng nói như thế, tất cả bọn họ đều tỏ vẻ khó chịu giống như nhai nhầm một con ruồi.

Và rồi, Linh Nhi chiếu một hình ở trên màn chiếu. Ở trên ảnh đó, Linh Nhi đang ngồi trên đùi người con trai khác, một tay cô ấy ôm người đó, một tay chụp cùng mặt trông vô cùng thân mật.

Nếu đúng như Linh Nhi nói, vậy thì con gái cô... chẳng lẽ... Nghĩ đến đây, đầu óc cô trở nên mơ hồ, suýt chút nữa cô không đứng vững được.

Anh Lâm Thần có một mị lực vô cùng khủng kh·iếp, nếu như càng để lâu, anh ấy sẽ càng nguy hiểm. Khi ở bên cạnh anh ấy, đến cả một người khó lay động như cô cũng phải mê đắm thì chẳng có một ai đủ sức chống lại mị lực điên cuồng của anh ấy cả.

“ Không một ai biết ư! Các người thật là vô dụng!”

Không thấy ai trả lời, Linh Nhi mới cười lạnh nói:

Lời nói này chẳng khác nào một lời thách thức đối với mọi người ở đây. Ai ai cũng nhìn nhau, giống như muốn hỏi ý kiến của đối phương vậy. Nếu bình thường, bọn họ sẽ không có ý kiến gì cả, suy cho cùng, chọc phải một đại tiểu thư khét tiếng như cô ấy thì chỉ có chịu thiệt mà thôi.

Đảo qua một lượt, khi thấy mọi người đều im lặng, cô mới gật đầu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Từng hành động của cậu ấy đều suy nghĩ cho người khác hơn là chính mình. Một thứ mà rất ít đàn ông bây giờ có được cái tính cách cao thượng đó. Thậm chí, đối với một người không đáng quan tâm như cô, cậu ấy còn không ngần ngại giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Thử hỏi, với một chàng trai như vậy, bọn họ có xứng đáng xách dép cho cậu chủ không. Câu trả lời thì đã nằm rõ trong lòng bàn tay của cô rồi.

Từng người trong số bọn họ ở đây, ai cũng là thiên tài trong thiên tài, không thì ít nhất tài sản cũng phải trên vài tỷ. Ấy thế mà, trong đôi mắt của Linh Nhi, bọn họ chẳng khác nào những tên vô dụng cả.

Không có mạng sống, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, vậy tại sao chỉ vì vài câu nói đó mà lại coi thường mạng sống của chính mình. Hơn nữa, đúng thật là bọn họ cũng không biết chiếc xe đó là của ai.

“ Cậu ta có cái gì mà em lại mê đắm như vậy??? Tiền hay quyền lực... Anh đều không thua kém cậu ta. Lý do gì mà em lại chọn cậu ta thay vì anh.”

Ánh mắt đỏ ngầu bắt đầu trở về bình thường, cô nhìn dưới đài, toàn bộ mọi người đều không nhịn nổi ngồi bệt xuống, mặt của ai cũng sợ hãi. Tuy vậy, Linh Nhi cũng chẳng thèm để ý, cô nói thẳng vào cái mic một giọng vô cùng lạnh lùng:

Nói xong, Linh Nhi mới trình chiếu một vài ảnh chụp. Ảnh chụp thì gồm có một chiếc xe màu hồng vô cùng đẹp mắt đang đậu ở một công ty, một hình ảnh cô gái đằng xa lờ mờ đang cõng một ai đó...

“ Ai???Ai có thể lọt vào mắt xanh của em vậy?”

Đúng như bọn họ dự đoán, cho dù Linh Nhi có khủng kh·iếp như nào thì khi đứng trước sự lựa chọn khó nhằn này thì cũng sẽ có người đứng ra. Một cậu thanh niên ăn mặc sang trọng bước ra, cúi lễ chào với Linh Nhi rồi lễ phép nói:

“ Cô chủ, cô đừng xúc động. Điều cần thiết hiện tại đó là truy tìm cậu chủ. Tôi tin, tên b·ắt c·óc đó không dám làm gì cậu chủ đâu !”

*Chẳng lẽ, con bé lại dám c·ướp lấy hôn phu của vị tiểu thư đó*

Sau khi bước đến, Linh Nhi nhìn lướt xung quanh. Khi ánh mắt cô đảo qua phía nào là những người ở phía đó đều không dám nhìn thẳng cô ấy.

Lời nói này cũng chính là câu hỏi của tất cả những nam nhân ở đây. Bọn họ cũng là các đại công tử ở trong gia tộc lớn, tiền bạc vô số, quyền lực cũng không hề thua kém ai. Tại sao bọn họ lại có thể thua được một kẻ chẳng hề có danh tiếng, thậm chí là nghèo đến mức trên người chẳng hề có đồ hiệu nào.

Tuy nhiên, sức mạnh của tình yêu nó vô cùng lớn, nhất là đối với một người đã si mê Linh Nhi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tống Tài ngoảnh lên nhìn Linh Nhi, khuôn mặt cậu ta đỏ ửng như cà chua khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp đó. Đến lúc này, cậu ta chỉ cười, một nụ cười của sự thoả mãn rồi nói:

Ai trong lòng cũng mong chờ, tuy rằng xác xuất gần như bằng không, nhưng ước mơ thì đâu có tính thuế. Linh Nhi là một cô gái vừa có quyền lại vừa có nhan sắc tuyệt đỉnh. Chỉ cần có cô ấy bên cạnh thì chắc chắn tương lai bọn họ sẽ vụt bay lên trời, không những thế, mỗi đêm được cô ấy âu yếm thì... Chỉ cần như vậy thôi cũng khiến bao người phải run lên vì sung sướng.

Riêng chỉ có Nguyệt Lan là có vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn thấy cái này. Đây chính là chiếc xe mà cô bí mật làm cho con gái cô, tại sao nó lại ở nơi đây.

“ Điên rồi, Linh Nhi điên rồi!”

“ Đúng là tất cả mọi đàn ông trên trái đất này đều là rác rưởi trong mắt tôi, duy chỉ có một người”

Đúng là Linh Nhi đã ra một điều cấm kỵ, đó là không được bày tỏ bất cứ tình cảm trai gái nào đối với cô ấy. Thật sự khi nghe tin này, rất nhiều công tử đã mất ăn mất ngủ rất nhiều ngày. Bởi vì họ biết là từ giờ không ai có thể lấy được trái tim của vị tiểu thư này.

“ Câm mồm! Một thứ rác rưởi như anh mà có quyền đòi có tình cảm với tôi!”

Linh Nhi cũng chẳng thèm dài dòng nữa, một tay ra hiệu, Tống Tài rất nhanh đã bị bế ra ngoài. Nhìn cái vẻ mặt bàng hoàng đến đáng sợ của Tống Tài mà ai trong sảnh cũng không dám nhìn thẳng.

Không chỉ Tống Tài, tất cả mọi nam nhân ưu tú nơi đây đều có chung một cảm xúc. Đó chính là ghen ghét.

“ Nếu như chồng của tôi có bất kỳ thương tổn gì, dù chỉ là một sợi tóc. Tôi chắc chắn sẽ khiến các vị ở đây chịu khổ.”

Vì thế, khi chưa biết chính xác cái chủ nhân chiếc xe đó, bọn họ chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà đứng ra cả.

Chỉ với lời này, tất cả mọi người đều kh·iếp sợ. Cái người đó điên rồi sao, chỉ có người điên mới dám b·ắt c·óc hôn phu của cô ấy. Đây có khác nào là đang đi tìm c·hết không?

“ Chồng của tôi hiện tại đang m·ất t·ích. Đó là một điều vô cùng nguy cấp. Các vị ở đây, nếu ai có thông tin gì thì ngay lập tức báo cho người của tôi biết. Nếu như thông tin đó là đúng, tôi chắc chắn sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”

Linh Nhi nghe thấy câu này, cô chỉ nở một nụ cười lạnh, vẻ mặt vô cảm nhìn Tống Tài rồi nói:

Tống Tài thấy Linh Nhi nhìn hình ảnh kia một cách say đắm cùng với cái nụ cười hạnh phúc mà cậu không bao giờ chứng kiến. Thực sự, đây chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào trái tim của cậu, một cái cảm giác đau nhói đến mức nghẹn thở.

“ Được c·hết ở dưới tay em, anh cũng cảm thấy thỏa mãn. Dù sao, không một ai có thể xứng đáng ở bên cạnh em, vậy nên mong kiếp sau...”

Bọn họ đều biết, đây là cách nhanh nhất để chiếm lấy hảo cảm của vị tiểu thư này. Tuy vậy, khi cảm nhận được cái khí thế của cô ấy, không một ai dám thở mạnh cả. Nếu nói đúng, chắc chắn cả gia tộc sẽ thăng tiến không ngừng. Tuy nhiên, nếu nói sai thì đợi phía trước của bọn họ chính là thứ còn đáng sợ hơn c·ái c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối với bọn họ, Linh Nhi là một nữ thần cao quý, không một ai có thể với tới được. Thậm chí, lượng fan cuồng của cô ấy chẳng thua kém bất kỳ một ai ở trên trái đất này.

Cô không muốn anh ấy phải phiền lòng khi nghe thấy những lời đó, vì thế, cô nhất định phải chấn chỉnh ngay lại.

Nói xong, cô mới bắt đầu lộ vẻ lạnh lùng, âm thanh của cô cũng bắt đầu trầm xuống:

Đối với Tư Hạ, cậu chủ là một chàng trai văn võ song toàn, soái ca ngút ngàn. Tuy nhiên cậu chủ lại rất khiêm tốn, không bao giờ muốn khoe khoang tài năng của mình cho người khác cả.

Tống Tài bắt đầu trở nên tức giận, cậu không thể chịu nổi cảnh tượng này. Nhìn trong hình, khi thấy cái bộ đồ “người đó” mặc trông vô cùng rẻ tiền, cậu lại càng tức giận hơn. Cái tức giận đó thậm chí còn được bộc lộ thông qua lời nói :

Linh Nhi giống như đọc được suy nghĩ của bọn họ, cô ấy đột nhiên nghiêm túc, nói:

Nụ cười của Linh Nhi ẩn chứa sát khí nồng đậm. Mọi người khi nhìn thấy nụ cười này thì ai ai cũng run sợ.

Kết hợp cùng với nụ cười có chút ngây ngô của cô ấy, mọi người trong sảnh đều giống như bị một cái chùy gõ thẳng vào óc.

Nhìn Tống Tài còn đang nói ba hoa chích chòe, cô nhăn mặt khó chịu nói:

Chỉ cần nghĩ đến anh ấy bị một người khác vũ nhục, cái cơn tức giận trong lòng cô lại muốn bùng cháy. Anh ấy là đồ vật của cô, chỉ cô mới có thể được quyền làm bất kỳ điều gì với anh ấy.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không một ai dám lên tiếng, từ những công tử hay tiểu thư cho đến những quý cô quý ông, từ người quèn như hầu gái cho đến những giám đốc của các công ty lớn, ai ai đều cúi mặt xuống nghe lấy những câu nói khó nghe đến từ vị tiểu thư đang đứng trên khán đài kia.

Ngay khi nhìn thấy ảnh này, mọi người đều bàn tán xôn xao. Chiếc xe này chính là bản giới hạn, được sản xuất giành cho giới nhà giàu. Tuy nhiên, chính vì thế nên độ bảo mật cực cao, không một ai biết được chủ nhân chiếc xe này cả nếu như không ai thừa nhận.

Còn đối với Linh Nhi thì cô chẳng thèm nghe cái lời ba hoa đó. Cô chỉ yêu anh ấy, không cần lý do. Bởi vì cô biết, anh ấy đã sở hữu cô rồi, không một ai khác có thể động chạm được vào thân thể này.

Tống Tài nói ra những câu nói cuối cùng, có thể đó chính là lời trăn trối của cậu ấy. Một điều mà khiến ai cũng cảm động đó là cái vẻ mặt si tình đó, một tình yêu cố chấp, một tình yêu ngắn ngủi đầy đau khổ.

Riêng chỉ có Nguyệt Lan là đổ mồ hôi, cô chắc chắn một điều rằng chiếc xe kia là của con gái cô. Bởi vì chính cô là người đã bí mật mua chiếc đó để tặng vào ngày sinh nhật của con bé.

Sau khi không nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, lúc này Linh Nhi mới từ từ đi đến lễ đài. Những bước đi của Linh Nhi vừa uyển chuyển lại vừa nhẹ nhàng. Thật sự đúng là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt, đến cả bước đi cũng tràn đầy niềm tự tin như vậy.

Vậy nên, khi chưa chắc chắn, không một ai dám nói ra điều mình nghĩ cả. Bọn họ đều tỏ vẻ không biết, ai biết được là cô ấy đang thử lòng hay là đang muốn thị uy với mọi người.

Lời nói vừa tuôn ra, mọi người ai cũng phấn khích. Phải biết, chỉ cần có một mối quan hệ tốt với cô ấy, tất cả dòng họ của người đó sẽ trở nên giàu có và quyền lực.

Đó chính là suy nghĩ của đa số mọi người ở đây. Chẳng lẽ, chỉ vì một người con trai, cô ấy lại muốn đối đầu với tất cả mọi người ở đây sao.

Linh Nhi nhìn mọi người đằng dưới đều im lặng nghe cô, trong lòng của cô càng ngày càng có cỗ lửa giận đang âm ỉ. Phải biết, cô tổ chức bữa tiệc này chính là vì vấn đề này. Chiếc xe này cô vừa nhìn là biết nó không dành cho những người tầm thường.

Tống Tài giống như không thể tin nổi, ánh mắt cậu ta nghệch ra. Tình yêu cũng là con dao hai lưỡi, khi mà bạn đem lòng yêu một người quá nhiều thì sự đau khổ đó cũng sẽ nhân lên gấp bội.

Thấy mọi người còn bàn tán, Linh Nhi cười lạnh, nói:

Ấy mà bây giờ, cô ấy lại ra cái ý kiến oái oăm như vậy, thế nếu hôn phu của cô ấy mà kêu đau một chút, bọn họ ở đây chẳng phải sẽ chịu cơn giận của cô ấy hay sao. Điều này rất là vô lý!

Đến cả những cô gái có mặt ở đây cũng có chung suy nghĩ như vậy. Suy cho cùng, bọn họ cũng sẽ chọn những công tử vừa đẹp trai lại còn có tiền để nương tựa chứ ít ai lại chọn chàng trai nghèo để rồi phải cùng nhau gánh vác thêm gánh nặng cả... (đọc tại Qidian-VP.com)

Với một người vợ, cái đầu tiên và cũng là quan trọng nhất đó chính là sự ch·ung t·hủy. Cô không cho phép bất kỳ ai có tình cảm gì ngoài anh ấy, chỉ có anh ấy mới được phép yêu cô, toàn quyền sở hữu cô.

Trung thu rồi, lại là một mùa trăng tròn rước đèn ông sao. Thời tuổi thơ trôi qua thật nhanh với biết bao kỷ niệm. Nhớ cái hồi mà cầm lồng đèn ông sao đi loanh quanh xóm... kaka thời đó thật vui.( Tác đang chơi đồ ngon nên có chút nói nhảm, mong các bạn có thể bỏ qua)

Nếu mà bắt được tên b·ắt c·óc đó, cô chắc chắn sẽ lột da rút gân rồi vứt xuống cho cá mập ăn.

Không chỉ mỗi mình cậu ta mà toàn bộ hội trường đều cảm thấy vô cùng tò mò. Ai có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, phải biết rằng, kể cả ba của cô ấy trong buổi gặp mặt mà cô ấy còn chẳng hề để ý. Vậy mà lại có một người con trai lại làm cho cô ấy rung động.

“ Xin tự giới thiệu, tôi là Linh Nhi. Là cổ đông lớn nhất của cả cái thành phố mà các vị đang ngồi. Đương nhiên, khi nãy các vị cũng đã thấy, người trong ảnh đó chính là chồng của tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy cô chủ bắt đầu mất bình tĩnh, Tư Hạ hoảng sợ chạy đến cầm lấy tay của Linh Nhi. Vừa cầm tay Linh Nhi vừa nhắc nhở cô ấy:

Tống Tài nghe vậy, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên tò mò: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, cô đảo mắt xung quanh. Thấy không có ai nói gì, cô mới tiếp tục:

“ Cũng phải, với tài năng và quyền lực của em, mọi đàn ông trên trái đất này đều là rác rưởi với em mà thôi!”

Đúng là hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều. Thực sự cuối cùng cô cũng không thể hỏi được bất cứ vấn đề gì. Điều này khiến cho cô càng ngày càng gấp gáp.

Riêng chỉ có Linh Nhi và Tư Hạ là có suy nghĩ khác. Thậm chí, hai người còn khinh thường những cái lời bao biện đó.

Trong lúc mọi người đang ngơ ngác, Linh Nhi mới cười một cách hạnh phúc khi nhìn bức ảnh đó, nói:

“ Anh ấy chính là chồng tương lai của tôi. Tuy nhiên, tôi rất tức giận khi mà có một người khác muốn bắt có anh ấy.”

Lời nói của Linh Nhi giống như một bản án tử dành cho Tống Tài. Cả hội trường ai cũng căng thẳng khi nghe thấy những lời này. Chẳng lẽ...cô ấy định làm chuyện đó ở đây hay sao.

“ Đây chính là h·ung t·hủ đã b·ắt c·óc lấy chồng của tôi. Các vị có ai nhận ra chủ nhân chiếc xe này không?”

“ Tại...tại sao có thể...anh ta tại sao lại có thể làm chồng của em?” Tống Tài nói một cách vô cùng uất ức.

Linh Nhi thấy tên Tống Tài nói vậy, cô trong lòng vô cùng khó chịu và giận giữ. Cái tên này khiến cho cô vô cùng căm ghét, nếu như những lời này mà truyền đến tai anh Lâm Thần thì chắc chắn anh ấy sẽ không vui.

“ Đêm nay, tôi rất xin lỗi vì đã gấp gáp tổ chức bữa tiệc này.”

Bị Linh Nhi nói mình là rác rưởi, Tống Tài chẳng hề tức giận, cậu ấy chỉ cười một cách đắng chát, nói:

Trong lòng bọn họ cũng tức giận lắm chứ, ai chẳng có cái niềm kiêu hạnh của mình. Tuy nhiên, cái niềm kiêu hạnh đó làm sao có thể lớn bằng được mạng sống của họ. Tống Tài chính là một nhân chứng sống trước mặt bọn họ.

Riêng Tống Tài, khi nghe thấy bản án tử của mình, trong lòng cậu ta có chút sợ hãi. Ai mà đối diện với lúc c·hết chẳng có một lỗi sợ, cho dù người đó có mạnh mẽ đến như nào.

Tuy nhiên, cái câu sau của Linh Nhi lại khiến cho bọn họ trở nên căng thẳng:

Biết là không thể chạm được cô ấy, tuy vậy bọn họ cũng phải ngạc nhiên khi nghe thấy cái lời đáng sợ đó. Cũng may là bọn họ không ngu ngốc như vậy, nếu không thì... Nghĩ đến đây mà trán của bọn họ cũng đổ một vài giọt mồ hôi.

Ai chẳng muốn có tiền, có quyền lực trong tay. Vì thế, khi nghe thấy lời này, ai cũng dự định sẽ huy động hết mọi lực lượng để điều tra chuyện này.

“ Thưa tiểu thư, tôi thấy ý này của cô có chút quá đáng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191: Các người thật vô dụng