0
Nhìn vẻ mặt tự hào của Nhạc Minh, Linh Nhi trong lòng có chút khinh thường.
Nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã khá muộn, cô cũng không thèm chơi mèo vờn chuột với đám người này. Vậy nên, cô mới ngả bài nói:
“ Ông chắc cũng cầm hợp đồng chuyển nhượng đến đây đúng không?”
Nhạc Minh thấy Linh Nhi hỏi như vậy, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng ông vẫn gật đầu nói:
“ Đúng vậy! Tôi có hợp đồng rõ ràng, vậy nên cô đừng hòng đổi trắng thay đen.”
Linh Nhi gật đầu, vẻ mặt có chút trào phúng:
“ Vậy ông có nhìn rõ tên người ký là ai không?”
“ Có chứ! Tên Lâm Thần lù lù ra...”
Đến lúc này, cả hội trường bỗng chốc bùng nổ. Lâm Thần, đó chẳng phải là vị hôn phu của vị tiểu thư đó sao.
Đến bây giờ, mọi người mới hiểu tại sao người này lại có quyền lực cao hơn. Quan hệ của hai người là vợ chồng thì đương nhiên người chồng sẽ phải có quyền lực cao hơn rồi, điều này chẳng có gì khó hiểu cả.
Nhạc Minh vì không biết hôn thê của Linh Nhi tên gì, vì vậy nên ông vẫn còn tỏ ra vô cùng cao ngạo. Có vẻ như ông cũng không biết là chính mình đang rơi xuống vực thẳm.
Những người đi theo phe của ông ta đều vô cùng hối hận, thậm chí còn không thể nhấc được chân lên.
Xong rồi! Thế là xong rồi! Không thể ngờ là cái lão ngu ngốc này lại chuyển nhượng hết cổ phần cho chính chồng của cô ấy, thật là ngu ngốc, ngu ngốc mà.
Ai cũng đau khổ, nếu có thể quay trở về quá khứ, chắc chắn bọn họ sẽ không ngu ngốc tin lời cái tên Nhạc Minh này. Và thực sự, bọn họ cũng vô cùng sốc, không thể ngờ người vợ như cô ấy đã kinh khủng rồi mà người chồng lại còn thâm độc như vậy.
Linh Nhi thấy Nhạc Minh nói như vậy, cô chỉ mỉm cười, một tay nhận lấy tờ giấy từ Tư Hạ rồi ném thẳng xuống. Sau khi ném, cô đứng dậy rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Nhạc Minh thấy cái tờ giấy mà Linh Nhi ném có chút quen quen, lúc này, ông mới hối hả chạy đến xem xét một chút. Đâu thể ngờ, ngay khi cầm lấy, chân của ông dường như không thuộc về ông nữa, cả người ngồi khuỵu xuống.
“ Đây...đây là...” Nhạc Minh vẻ mặt giống như gặp chuyện gì đó vô cùng khủng kh·iếp, nói.
Cái tờ giấy đó chính là tờ công nhận quyền sở hữu công ty của ông, điều đáng sợ đó là người đứng tên lại chính là chồng của cô tiểu thư đó.
Điều này ý nghĩ là gì? Một đứa trẻ nghĩ cũng biết! Đó là tất cả tài sản của ông đều thuộc về cả hai, bao gồm có cả Linh Nhi trong đó.
Thật buồn cười, đến bây giờ ông còn cho rằng là mình thông minh, nhất định sẽ có thể lật đổ được vị trí của cô nàng đó. Đâu thể ngờ rằng chính ông lại là một con cá để người ta xẻ năm xẻ bảy.
“Thế là hết rồi...thế là hết thật rồi” Nhạc Minh cười môt cách chua chát.
Ở một chỗ cách rất xa thành phố xa hoa, nơi mà thường chỉ dành cho những người nghèo, phải lánh tạm ở nơi này. Có một cô gái rất xinh đẹp đang cố gắng nấu thứ gì đó trong căn bếp than vô cùng bẩn thỉu.
Nếu ai đó nhận ra thì chắc chắn sẽ sốc vô cùng, bởi vì cô gái đó chính là vị tiểu thư đanh đá Nguyệt Sương.
Bộ dạng lấm lem bụi than cùng với những miếng băng gạt trên thân làm cho cô có bộ dạng khá thê thảm. Tuy vậy, trên mặt của cô chẳng hề có chút biểu cảm hối hận nào, thậm chí, đôi khi cô còn cảm thấy may mắn.
Cô đã lường trước được sự nghiêm trọng của chuyện này, tuy nhiên, cô cũng chẳng thể ngờ được là Linh Nhi lại kinh khủng đến mức này. Toàn bộ số tiền cô tích cóp được đều đã bị phong tỏa, thậm chí, chiếc thẻ mà cô hay dùng cũng đều bị khóa.
“ Thật là đáng sợ!” Nguyệt Sương trong lòng chỉ còn có thể nói ra từ đó.
Phải biết, người kiểm soát được cả ngân hàng thì không thể chỉ là một doanh nhân giàu có bình thường được. Mà cô ấy chỉ ngang tuổi cô mà thôi, thế mà lại có thể hành động như vậy rồi.
Hiện tại, cô không thể sử dụng tiền trong thẻ, tức là cô bây giờ chỉ còn lại ít tiền tiêu vặt ở trong xe. Cô cũng không thể trở về, vì nếu cô trở về thì nhất định sẽ bị tra hỏi, đến lúc đó thì thầy ấy sẽ bị phát hiện mất.
Không còn lựa chọn nào, cô đành phải đưa thầy ấy đi ra ngoại ô, chọn một căn phòng tồi tàn để có thể sống tạm trong khoảng thời gian này.
Đó cũng là lý do tại sao cô phải tự nấu trong căn bếp tồi tàn này.
Thật là buồn cười, ngày xưa cô rất ghét những căn bếp kiểu này. Nó vừa bẩn lại còn khó chịu, nấu lại còn khó khăn hơn cái cách dùng bếp từ mà cô hay dùng, thế mà hiện tại chính tay cô lại phải động vào cái thứ mà cô cho là “bẩn thỉu” này.
Cô bây giờ mới hiểu tầm quan trọng của hai chữ “tiền bạc” không có tiền, kể cả cô là đại tiểu thư cao quý thì cũng chẳng là cái gì ở cái xã hội này.
Có những lúc, cô muốn quay trở về, cái nơi mà cô chỉ cần ngồi một chỗ là được ăn ngon, mặc đẹp rồi chẳng phải lo nghĩ gì. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ấy nói mớ với cái giọng vô cùng khẩn khiết:
“ Linh Nhi, xin...em...đừng...”
Nghe những lời đó, những cái suy nghĩ trở về nhà bỗng chốc tan thành mây khói. Nếu cô trở về thì ai sẽ là người chăm sóc thầy ấy, rồi rốt cuộc thầy ấy sẽ phải bị cái cô gái đáng sợ kia h·ành h·ạ, đến khi đó cô hối hận cũng không kịp nữa.
Tranh thủ lúc rảnh, tác cố gắng làm thêm chương.
Nhớ lại vừa nãy, khi mà cô cố gắng đưa Lâm Thần nằm trên chiếc giường, cái lời nói cùng với biểu cảm sợ hãi đó giống như khắc sâu vào tâm trí cô.
Nhìn thấy cảnh này, khi đó cô chỉ biết bịt lại miệng mình để tránh phát ra tiếng lớn, cùng với biểu cảm thương xót không thể che giấu.
Chưa bao giờ, cô thấy thầy ấy ở trong cái bộ dáng đó. Trong thâm tâm cô, anh ta chính là một người mạnh mẽ, tài năng và luôn luôn có chí hướng. Chính cô cũng đã từng bại trong tay của người con trai này, đáng sợ hơn là anh ta cũng lấy mất đi “trái tim” cô, khiến cho cô yêu say đậm anh ta.
Lúc nào, anh ta cũng tỏ vẻ vui cười trước mặt cô, chẳng hề lộ ra một chút lo lắng nào. Khi đó, cô cho rằng anh ta chính là một người chẳng biết sợ hãi trước bất cứ điều gì.
Thế mà, cả thân thể anh ấy run rẩy, trán đổ mồ hôi cùng với cái giọng sợ hãi đến tận cùng như vậy khi nhắc đến cô gái đó. Thực sự đã phải trải qua chuyện gì khủng kh·iếp mà một người như anh ta lại phải sợ hãi đến như này.
Cái cảnh tượng đó khiến cho cô suýt chút nữa bật khóc, cô bối rối, không biết làm gì cả nên phải tự tay xuống bếp, nấu cho anh ấy một bát cháo. Một điều mà nếu ai nghe cũng sẽ vô cùng sốc.
Cô muốn giúp anh ấy, nhưng cô chưa bao giờ chăm sóc ai cả. Cô hận mình, tại sao lúc nhỏ lại không học một chút kiến thức cơ bản.
Nhìn nồi cháo bắt đầu sôi nhẹ, cô vừa khuấy vừa suy nghĩ đến thân thế thực sự của Lâm Thần.
Có thể, theo cô dự đoán, anh ấy chính là người mà Linh Nhi nhắm đến. Tuy nhiên, anh ấy không hề thích cô ta, vậy nên đã bị chính cô ấy truy đuổi.
Sự đáng sợ của cô nàng ấy khiến cho cô hiện tại cũng rùng mình một cái. Nhất là tình yêu. Khi mà một cô gái yêu ai đó say đậm, chắc chắn những thứ cô ấy làm sẽ chẳng ai kiểm soát được. Bằng chứng tiêu biểu chính là cô bây giờ.
Thế mà, dưới sự truy đuổi gắt gao đến đáng sợ đó, anh ấy vẫn có thể chạy trốn được, sau đó đến với cô.
Nghĩ như vậy, cô có cảm giác cay cay ở mắt. Đây có phải là duyên phận? Là thứ mà ông trời sắp đặt cho cả hai? Chính cô cũng không biết cảm xúc hiện giờ của mình là như nào.
Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn đó. Cô vui vẻ dùng găng tay cầm lấy nồi cháo nóng hổi. Bộ dạng nhem nhuốc màu than nhưng cũng không thể ngăn nổi vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy, cùng với nụ cười tươi như hoa càng làm cho cô trở nên nổi bật.
Tuy rằng nó chỉ là bát cháo nhỏ, nhưng cô tin là nó cũng sẽ giúp cho anh ấy khỏe lên đôi chút.
“ Đây là bát cháo tình yêu, nhất định anh ấy sẽ thích.” Cô vừa đi vừa nói thầm.
Nhà bếp cách căn phòng của Lâm Thần tầm hai mươi mét. Tuy nhiên, ngay khi bê ra ngoài cửa, cô lại gặp một đám người côn đồ đang vây quanh.
Bọn họ gồm có năm người, trên tay ai cũng cầm lấy một cái gậy. Bốn tên xung quanh dáng người khá là gầy, chỉ có một người đứng giữa là hơi béo.
Nguyệt Sương khi nhìn thấy bọn họ, cô nhíu mày.
Một tên trong đó cô đã từng gặp. Khi mua gạo cùng một chút thịt, cô bị người này trêu chọc, sẵn trong người tính cách của tiểu thư từ trước, cô “lỡ chân” sút người đó bay xa. Không thể ngờ là người đó lại gọi thêm đồng bọn, đi hẳn về chỗ cô ở.
Nguyệt Sương vừa xuất hiện, cả đám đều vẻ mặt bất ngờ khi nhìn thấy. Nhất là tên đại ca, nét mặt của hắn( Tác cũng định thuần việt, nói là thằng có được không nhỉ?) lộ rõ vẻ thèm khát.
Dù gì, Nguyệt Sương cũng là một đại tiểu thư xinh đẹp, hơn nữa, cái khí chất đặc thù của cô cũng thu hút vô số nam giới.
Vậy nên, khi bọn chúng nhìn thấy cô đang một mình, bọn họ đều nhìn cô bằng cái ánh mắt bẩn thỉu.
Tên đại ca đầu trọc nhìn Nguyệt Sương, hắn gật gật đầu khen với mấy đứa xung quanh:
“ Khá lắm, không thể ngờ là tao có thể gặp được con hàng cực phẩm ở đây.”
Nói xong, hắn với nhảy xuống xe mô tô đang ngồi, cái bụng béo ú bập bềnh khiến cho những tên đệ xung quanh đều suýt chút bật cười.
Cả đám đều cùng với đại ca của mình bao vây Nguyệt Sương. Có vẻ như bọn họ muốn chắc chắn sẽ bắt được cô gái xinh đẹp này.
“ Nào cô em, đến đây với anh nào.”
Tên béo ú dang tay ra, ánh mắt không hề kiêng kị nhìn thẳng vào thân thể của Nguyệt Sương.
Vừa nhìn thấy thân thể này, cơ thể hắn lại rạo rực lên. Chưa bao giờ hắn thấy có một cô gái nào xinh đẹp như vậy, thậm chí mấy diễn viên trên tivi cũng chẳng hề xinh đẹp bằng cô ta. Hắn tin, nếu như sở hữu được cô nàng này thì hắn nhất định sẽ cho cô nàng này thành đồ vật riêng của hắn.
Nguyệt Sương biết là mình không thể chạy, cô cắn răng nhìn bọn chúng đang nhìn cô với ánh mắt dơ bẩn, căm giận nói:
“ Các người đừng có đến đây, nếu đến thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vừa nói ra, cả đám đều cười hơ hớ, một tên trong đó không nhịn được, châm biếm nói:
“ Haha...em gái này thật hài hước. Đại ca của bọn anh đã mua chuộc toàn bộ cảnh sát ở đây rồi. Em có gọi thì cũng không có ai trả lời đâu.”
Tên béo ú lúc này dường như bị vẻ đẹp của Nguyệt Sương làm cho mất lý trí rồi. Hắn ta ném luôn câu nói cho bọn đàn em:
“ Nói nhiều làm gì? Bắt em ấy lại cho tao? Tối đến tao sẽ thưởng lớn cho chúng mày.”
Nghe thấy đại ca nói vậy, mấy tên đàn em cũng chẳng hề kiêng kị, cả đám đều xông về phía Nguyệt Sương.