Nguyệt Sương vẻ mặt cả kinh, cô không thể ngờ là bọn chúng lại nhanh chóng động chân tay như vậy. Điều này khiến cho mọi dự tính ban đầu đều tan thành mây khói.
Ban đầu, khi gặp mấy người này, một tay cô nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại, ý định bấm dãy số để gọi cho cảnh sát. Cô không tin, với sức ảnh hưởng của cô thì không thể nào mà những vị cảnh sát đó lại không biết. Bọn họ mua chuộc thì sao? Có to bằng gia phả nhà cô không?
Tuy nhiên, chưa kịp ấn hết số, bọn người này đã nhảy xồ đến đây, dáng vẻ ai cũng thèm khát như hổ đói.
Điều này khiến cho cô vô cùng nổi giận, bọn họ là cái thá gì mà có thể bắt nạt cô, một đám ô hợp bẩn thỉu nhìn là thấy ghét.
Nếu là những cô gái khác thì hiện tại sẽ phải hét toáng lên, tuy nhiên, cô là ngoại lệ, tính khí nóng giận của một vị tiểu thư đanh đá lại trỗi dậy. Một tên tóc xanh vừa mới chạy đến đã ăn ngay cái nồi cháo mà cô vừa nấu.
“ Aaaaaa...”
Vì là nồi cháo sôi sùng sục nên khi bị ném thẳng cái nồi đó vào đầu thì cảm giác của tên đó cũng chẳng ai muốn thử. Một tên khác vì ngoảnh mặt xem đồng bọn bị bỏng mà đã ăn ngay cú đạp trời giáng đến từ Nguyệt Sương.
Cú đạp này tung ra vô cùng chuẩn xác, uy lực thì khỏi phải bàn, đến cả Lâm Thần cũng phải dè chừng thì đừng nói chi là những tên đầu đường xó chợ này.
Vậy là, một tên khác cũng phải gào một cách thảm thiết ngay sau khi ăn trọn cú đá đó. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được vài chiếc răng từ trong miệng tên đó bay ra.
Trông thấy cảnh tượng này, tên béo đứng xa cũng phải run người một cái. Đây là chuyện gì? Tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại tàn ác như vậy?
Điều này khiến cho hắn cẩn trọng. Đây là con mồi ngàn năm có một, hắn nhất định không thể để cô ta chạy mất.
Vậy nên, hắn mới ra lệnh cho hai tên còn lại:
“ Chúng mày cẩn thận, cô ta có võ.”
Hai tên còn lại không cần tên béo đó nói thì bọn họ cũng hiểu mình nên làm gì. Nhìn hai thằng đồng bọn bị cô nàng xinh đẹp này đánh cho kêu gào thảm thiết như kia, bọn họ đương nhiên là không dám phạm sai lầm.
Tuy rằng bọn họ vô cùng thương hoa tiếc ngọc, nhất là đôi chân thon dài kia, nhưng bọn họ cũng không muốn mình mất thêm mấy cái răng. Vì thế, hai người bọn họ, chia nhau ra làm hai hướng, mỗi người cầm một cái gậy rồi từ từ tiến đến gần Nguyệt Sương.
Ý định của bọn họ vô cùng rõ ràng, đó là muốn đánh cho Nguyệt Sương không thể phản kháng.
Nguyệt Sương cố gắng giữ lấy bình tĩnh, cơ thể hiện tại của cô còn rất đau nhức do vẫn còn c·hấn t·hương từ lần giao chiến với Tư Hạ, tuy vậy cô vẫn cố gắng giơ tay nắm đấm trước mặt, tỏ vẻ sẵn sàng.
Cùng lúc đó, khi nhìn thấy hai người này cầm một cái gậy, cô không nhịn được nói một cách vô cùng khinh thường:
“ Hai người đàn ông cầm lấy v·ũ k·hí định ra tay với một người phụ nữa... thật là đáng thương!!!”
Lời nói này nghe vào trong tai hai bọn họ đều giống như những lời chửi rủa.
Tuy vậy, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, hai chân nhanh hơn chạy đến, một cái gậy được vung ra nhằm muốn đánh vào chân của Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương cười lạnh, thân thể giống như con rắn tránh thoát khỏi đòn t·ấn c·ông đó. Cùng lúc, tên còn lại chờ ở đằng sau dùng tay định ôm lấy cô.
“ Đáng ghét”
Nguyệt Sương nói một cách gấp gáp, tên đó chuẩn bị chạm đến người cô. Đột nhiên, mặt của hắn đã bị ăn ngay một đấm của cô. Một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên lúc đó.
Cú đấm của cô tuy không thể bằng được chân nhưng nó cũng rất là mạnh, điều này được chứng tỏ bằng mấy cái răng rụng của tên đó.
Hành động của Nguyệt Sương vô hình chung làm cho hai người nổi giận, khiến cho hai người chẳng hề kiêng kị xông đến muốn đánh gục cô.
Cùng với thân thể đau nhức, Nguyệt Sương vô cùng chật vật để có thể đánh bại được hai người này. Một gái đấu với hai người đàn ông, tuy rằng cô cũng là cao thủ trong chuyện đánh nhau, nhưng vì rất nhiều lý do, cô không tài nào lấy được lợi thế trong cuộc ẩ·u đ·ả này.
Trong lúc đang đánh nhau, đột nhiên, một dòng điện chạy thẳng vào người khiến cho cả thân thể cô bỗng mất sức lực, ngã uỳnh xuống đất.
“ Haha... Cô em không ngờ chứ gì?”
Đằng xa, tên béo ú đó cầm trên tay một khẩu súng điện, vẻ mặt vô cùng thích thú nói.
Thực ra thì hắn không thích dùng súng điện lắm, con mồi khi giãy dụa thì sẽ hứng thú hơn khi bất động chứ. Nhất là đối với cô gái xinh đẹp như này.
Tuy nhiên, hắn cũng không thể ngờ là thân thủ của cô gái này lại đáng sợ như vậy. Điều này khiến cho hắn không còn cách nào khác là phải dùng đến thứ này, nếu không thì rất có thể cô ấy sẽ đánh bại cả bốn tên đồng bọn của mình.
Nguyệt Sương chẳng còn chút sức lực nào, ánh mắt căm hận nhìn tên béo ú đang đến gần. Có lẽ, hiện tịa cô chỉ còn lại sự sợ hãi và bất lực, cô không thể ngờ, mình cuối cùng lại rơi vào tay tên bẩn thỉu này.
“ Cô em, sao không đánh nữa. Vừa nãy thấy em đánh hăng lắm mà.”
Tên béo ú cố gắng lết đến trước mặt Nguyệt Sương, ánh mắt nhìn thân thể đang nằm dưới đất rồi liếm môi một cái. Thậm chí nước bọt của hắn còn chảy xuống nền đất trông vô cùng biến thái.
Đến gần cô gái này, ngửi mùi hương thơm thoang thoảng đó mà cả người hắn như có một đoàn hỏa rồi. Đây không phải là mùi hương của nước hoa, hắn đã từng chơi rất nhiều cô gái nên hiểu rõ, đây có vẻ như là mùi hương cơ thể của cô gái này.
Nhìn ánh mắt Nguyệt Sương đang nhìn chằm chằm hắn cùng với biểu cảm căm hận, hắn cười lên một cách vô cùng khoái chí. Sau đó, hắn ngồi xuống, cách Nguyệt Sương chỉ vài gang tay, sau đó hắn dùng mũi hít một hơi sâu.
“ Hà.... một mùi hương tuyệt vời.”
Nguyệt Sương cắn răng gằn giọng từng chữ:
“ Cái đồ bẩn thỉu, bệnh hoạn. Cút ra khỏi người tôi.”
Đến hiện tại, Nguyệt Sương còn không hề nói một câu van xin nào. Điều này khiến cho tên béo ú khá bất ngờ.
Thông thường, những cô gái bị hắn làm như vậy đều sẽ cầu xin hắn chứ. Sau đó, hắn sẽ cười một cách khoái chí trong sự bất lực của cô gái đó. Một cảm giác sung sướng mà chỉ có hắn hiểu được.
Thế mà, cô gái này lại không hề nói một lời van xin nào, chẳng hề giống những cô gái khác.
Thế nhưng, vẻ mị hoặc cùng với mùi hương này khiến cho hắn càng hưng phấn.
“ Haha...em không định cầu xin anh sao?” Tên béo ú mỉm cười, hai hàm răng đen nâu lộ ra trông vô cùng xấu xí.
“ Cho dù tôi có c·hết cũng không bao giờ cầu xin với loại người như anh.” Nguyệt Sương tức giận đến nỗi cắn cả lợi khiến cho hàm răng cô nhuộm màu máu.
Có lẽ, cô hiện tại cũng chấp nhận số phận của mình. Tuy nhiên, trước mặt tên này, cô không hề lộ bất cứ vẻ mặt đau buồn nào, thậm chí đến cả cô cũng không hề rơi lệ. Cô không muốn lộ vẻ yếu đuối của mình trước tên bẩn thỉu này.
Ánh mắt của cô như có như không nhìn vào căn nhà mà Lâm Thần đang ngủ. Cô chỉ mong, thầy ấy sẽ an toàn. Tuy rằng hai người chỉ gặp nhau một đoạn thời gian ngắn nhưng cô vẫn mong thầy ấy sẽ nhớ đến một đứa học trò ngỗ nghịch như cô.
Cô chỉ hận là không thể tỏ tình với người “thầy” đó, có lẽ, cho đến khi cô c·hết, anh ấy cũng không thể biết được tình cảm thực sự của cô.
Tên béo ú cởi hết áo ra, định ôm Nguyệt Sương vào trong lòng, có vẻ như hắn chờ ngày này lâu lắm rồi.
Đến lúc này, Nguyệt Sương chỉ nhìn về hướng của Lâm Thần, đôi môi lộ ra nụ cười đỏ màu máu cùng với lời thì thầm:
“ Khi em c·hết, anh phải sống thật tốt đó. Em yêu anh...”
Ngay sau đó, cô mới nhắm mắt lại. Đến lúc này, cô đang dự định cắn lưỡi t·ự s·át. Cô cho dù c·hết thì cũng không thể mất đi sự trong sạch này được.
Ngay lúc hàm răng của Nguyệt Sương chuẩn bị cắn cái lưỡi của mình, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết truyền đến. Ngay sau đó, một dòng dung dịch máu đỏ chảy từ đằng sau cô truyền tới.
Cô nhanh chóng ngước lên xem, một con dao nhỏ cắm xuyên qua bàn tay của tên béo ú đó, máu giống như mưa tuôn ra từ tay.
Lúc này, cô với nhanh chóng nhìn về hướng căn nhà, một bóng ảnh quen thuộc đang nhìn chằm chằm về phía này.
“ Thầy...cuối cùng...” Nguyệt Sương không cầm nổi nước mắt, nghẹn ngào nói.
0